"Ừm ừm được, việc này phiền anh rồi."
Lâm Linh vừa dứt lời, giáo sư Quách đã trở về. Ông vừa vào cửa đã nghe tiếng sủa gâu gâu của Truy Tuyết ở vườn hoa, liền mở cửa sau, nhìn về phía này.
Lúc nhìn thấy Lâm Linh, ông hơi bất ngờ. Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là cô gái nhà họ Lâm thích con ch.ó nhà ông, liền lịch sự nói: "Tiểu Lâm, cháu đến à? Một lát ở lại ăn cơm đi, ông mua cá và rau. Cá chép sông sốt hồ đào cháu có thích ăn không?"
Sao Lâm Linh có thể mặt dày ở lại ăn ké, huống chi bây giờ cô cũng không đói, vội đứng dậy, nói: "Giáo sư Quách, cháu không ở lại đây ăn đâu. Cháu chỉ đến tìm Lộ đội hỏi vài chuyện, bây giờ không có việc gì rồi, cháu xin phép đi trước."
Lộ Hàn Xuyên vốn định hỏi xem có nên hẹn thời gian, giúp cô luyện tập việc cởi trói không, nhưng ông ngoại anh về, lời này không tiện nói.
Cô gái rõ ràng không muốn ở lại ăn cơm, anh đành phải đứng dậy, đi theo cô ra cửa, tiễn Lâm Linh ra ngoài.
"Em về đây, có việc gì thì liên lạc." Lâm Linh ra khỏi cửa, vẫy tay với Lộ Hàn Xuyên, lại làm động tác gọi điện thoại, liền không chút lưu luyến rời đi.
"Còn thật phóng khoáng." Nhìn bóng lưng cô, Lộ Hàn Xuyên không khỏi cười khẽ, mới quay người vào nhà.
Giáo sư Quách cũng đứng ở cửa tiễn Lâm Linh rời đi, vào nhà, ông liền hỏi Lộ Hàn Xuyên: "Hôm nay không phải nói là không đến à? Nếu biết con đến, ông đã mua thêm sườn rồi."
Lộ Hàn Xuyên khoát tay, "Không cần mua nhiều như vậy, trưa nay con đi ăn với chú hai, ăn hơi ngán, tối làm món thanh đạm thôi ạ."
Còn về lý do đến đây, anh lại không trả lời, Giáo sư Quách cũng không phải người thích truy hỏi, chỉ cho là anh đột nhiên thay đổi ý định, cũng không hỏi thêm.
Ông vừa xử lý cá, vừa hỏi Lộ Hàn Xuyên: "Gần đây con luôn bận rộn, ông vốn định dẫn con đi dạo phố cổ chơi, nghĩ con bận nên thôi. Một thời gian nữa, ông định đi với lão Lưu xem."
Lộ Hàn Xuyên lại không yên tâm để hai ông già đi một mình, phố cổ đó vì đều là giao dịch tiền mặt, cũng là nơi thường có trộm cắp. Ông ngoại và giáo sư Lưu đều lớn tuổi rồi, phản ứng không nhanh, trên người còn phải mang tiền, anh có thể đi cùng sẽ cố gắng đi cùng.
Anh liền nói: "Ngày nào? Con cố gắng sắp xếp thời gian một chút."
Giáo sư Quách cũng muốn dẫn anh đi, thấy anh có thể sắp xếp thời gian, liền nói: "Vậy ông thương lượng với lão Lưu một chút, hai người bọn ông đều nghỉ hưu rồi, cũng không kén chọn thời gian, mấy ngày này thôi, con xem ngày nào tiện, mấy người chung ta đi cùng nhau."
Hai người nói xong chuyện này, Lộ Hàn Xuyên liền đến vườn sau, định dọn dẹp những bông hoa tàn. Lâm Linh về nhà không lâu, dì của cô là Diêu Xuân Lan lại đến, Diêu Ngọc Lan vừa mở cửa, đã thấy khuôn mặt hung hăng của chị gái.
Bà ngẩn người một lúc, Diêu Xuân Lan đã kéo con gái đi vào.
Hình như con gái của Diêu Xuân Lan không muốn vào, nhưng cô ấy không thể chống lại mẹ mình, cuối cùng vẫn đi vào.
Sắc mặt Diêu Ngọc Lan không tốt, nhưng vẫn hỏi Diêu Xuân Lan: "Chị cả, sao chị đột nhiên đến đây?"
Lúc này Lâm Linh và Lâm Giảo đều ngồi ở bàn cạnh góc phòng khách, hai chị em đang nghiên cứu một bài toán. Lâm Khánh Đông cũng ở nhà, gần đây việc ở nhà máy đều thuận lợi, ông muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên gia đình, nên dạo này ông về nhà sớm hơn.
Diêu Xuân Lan nhìn xung quanh căn phòng, sắc mặt âm u, sau đó bà ta nhìn Lâm Linh, cười lạnh: "Giỏi lắm, tốt thật, tôi không ngờ con gái của cô lại giỏi như vậy, cả đội trưởng cảnh sát hình sự Lịch Sơn nó cũng quen biết, người ta còn mời nó ăn cơm!"
“Các người giấu tôi kỹ thật đấy, có mối quan hệ tốt như vậy mà còn lừa tôi nói không quen biết ai, lòng dạ thật độc ác. Dù trước đây tôi không tốt lắm, nhưng dù sao chúng ta cũng là chị em ruột, các người đã có mối quan hệ như vậy, giúp tôi hỏi thăm một hai câu có sao đâu?”
Diêu Ngọc Lan nghe không hiểu lắm, bọn họ đều biết Lâm Linh và La Chiêu có mối quan hệ tốt. Nhưng bà thực sự không biết Lâm Linh còn quen biết đội trưởng đội hình sự Lịch Sơn, người ta còn mời con bé đi ăn?
Chuyện này Lâm Khánh Đông biết, bởi vì khi La Chiêu đến đón Lâm Linh, Lâm Linh đã nói với ông.
Ông lạnh nhạt nói: “Thế thì sao? Dù có mối quan hệ này, những lời không nên nói tôi sẽ không để cho con gái tôi nói. Nếu chị sớm nghĩ đến tình cảm chị em này, mối quan hệ của hai nhà chúng ta cũng sẽ không trở thành như bây giờ, bây giờ nhắc đến tình cảm này, có cần thiết không?”
Lâm Linh nhìn rất rõ ràng, người dì cả Diêu Xuân Lan này nghe không lọt tai mấy lời của ba, nếu cô không nói gì, Diêu Xuân Lan chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua mà cãi cọ tiếp, cô cũng cảm thấy phiền.
Cô lập tức phản bác lại trước khi Diêu Xuân Lan hỏi: “Dì cả, sao dì biết cháu quen biết Cổ đội, còn cùng anh ta đi ăn cơm? Dì theo dõi cháu à?”
Diêu Xuân Lan lập tức bất bình phản bác: “Ai theo dõi cô chứ? Tôi không phải muốn đến đội hình sự thử tìm người sao? Trên đường phố ngay bên ngoài đội, tôi tận mắt thấy cô cùng mấy người bọn họ nói chuyện, bọn họ còn nói có cơ hội sẽ mời cô đi ăn nữa. Bây giờ nhà các người còn ai nói với tôi là các người không quen biết người của cảnh sát? Bên Tiểu Quân bị bắt rồi, các người đã có mối quan hệ này, sao không thể giúp đỡ?”
Vẻ mặt Lâm Linh lạnh nhạt, cắt ngang lời bà ta: “Dì nói ai? Tiểu Quân? Anh ta họ gì?”
Diêu Xuân Lan không biết tại sao cô hỏi như vậy, liền nói: “Họ Tạ, Tạ Tiểu Quân.”
Lâm Linh:...
Cô nhất thời có chút không nói nên lời, hóa ra Tạ Tiểu Quân này chính là cái người lớn lên đẹp trai, phú nhị đại trong miệng dì cả cô!