" Tại sao đạo sĩ lại tốt với mọi người như vậy?"
Câu nói của cô làm hắn ta ngẩn người ra.
" Thôi đi, cô đừng hỏi mấy câu vô lý như thế! Chẳng khác nào nói ta làm việc tốt vì mục đích riêng."
" Đấy là tự đạo sĩ nói đó."
Noãn Vy cố tình trêu ghẹo Kỷ Lưu.
Hắn ta thẹn quá hóa giận.
" Ta thích nói gì kệ ta.
Mà cô cũng đừng gọi ta là đạo sĩ nữa, gọi là Kỷ Lưu được rồi."
" Ồ, Kỷ Lưu.
Còn tôi là Noãn Vy và tiểu đệ đằng kia tên là Long Ngâm."
Từ phía đối diện, Long Ngâm cảm nhận được Noãn Vy đang nhìn mình.
Không biết nữ nhân này đang nói gì với tên kia mà lâu như thế.
Mặt hắn tối sầm lại.
Cô gái kia bưng một chút nước được đựng trong một chiếc lá mà cô ta tỉ mỉ làm thành một chiếc ly, muốn mời hắn dùng nhưng lại bị ánh mắt ấy làm sợ.
" Vì bằng hữu này, tôi có thể ngồi cạnh huynh không?"
Ý thức của hắn quay trở lại.
Long Ngâm ngẩn đầu lên nhìn cô gái, hắn dịch người mình qua một chút để cô gái ngồi xuống nhưng mặt vẫn lạnh như băng.
Cô gái ngồi kế bên mà có cảm giác lạnh lẽo như đang ở băng cực.
Cô ta đưa nước qua cho Long Ngâm.
" Cho huynh."
" Cảm ơn cô nương."
Long Ngâm nhận lấy nước từ tay cô ta.
Hắn chỉ cầm trên tay mà không uống.
Cô gái nhìn hắn, lúc nãy cô ta còn thấy hơi đáng sợ nhưng giờ thì có hơi không sợ nữa.
Cô ta hỏi:
" Huynh và cô nương kia từ đâu đến đây?"
" Ở làng bên."
Hắn nói như đang trả bài.
" Ta tên Oản Oản, còn huynh tên gì?"
" Long Ngâm."
Cô ta cười ngượng ngùng.
Người gì đâu mà kiệm lời quá vậy! Cô ta thà đi nói chuyện với đầu gối của mình thì hơn.
" Huynh không thích nói chuyện với ta nhỉ! Hay là huynh ngại tiếp xúc với phụ nữ hoặc có thể là huynh đã vốn nói chuyện như vậy."
Oản Oản không ngần ngại mà hỏi trực tiếp với Long Ngâm.
Hắn quay qua nhìn cô, bản thân cảm thấy hơi lúng túng.
" Ta xin lỗi.
Tại ta không biết nói gì với cô nương nên mới trả lời như thế.
Cô nương đừng quan tâm."
Đột nhiên Oản Oản cười tủm tỉm làm hắn ngây ra không biết chuyện gì.
Mà những hành động này đều bị tầm mắt của Noãn Vy thu lại.
Cảm giác như cô sắp có hai cái sừng trên đầu mình.
Bàn tay từ lúc nào đã siết chặt lại.
" Tên này hay lắm.
Sơ hở một cái là đi tìm gái.
Giỏi lắm tiểu đệ của tỷ!"
Cô nghiến răng nghiến lợi.
Kỷ Lưu ngồi bên vỗ nhẹ vào vai cô.
" Này, mặt cô làm gì nhăn nhó như con khỉ đột vậy."
" Khỉ đột hồi nào!"
Noãn Vy quát vào mặt hắn ta, làm hắn không kịp đỡ.
Khi không lại bị quát, đúng xui xẻo mà.
Biết vậy Kỷ Lưu đã không hỏi rồi.
Nữ nhân bạo lực này thật sự rất hung dữ nha.
Long Ngâm dường như cũng cảm nhận được sát khí của cô.
Hắn toát hết cả mồ hôi hột trên trán.
Oản Oản nhìn thấy mồ hôi chảy ra trán hắn nhiều vậy, tưởng rằng hắn bị sốt.
Cô ta cẩn thận lấy vạt áo mình lao đi những giọt mồ hôi trên người hắn.
Long Ngâm bị hành động của cô làm bất ngờ mà không kịp phản ứng.
Đột nhiên cơ thể hắn cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.
Hai luồng sát khí mãnh liệt ở phía sau Oản Oản đang hướng mắt về phía hắn.
Ực, một mình nữ nhân kia hắn đã chịu đủ rồi.
Giờ lại thêm một người nữa, chắc hắn từ giã trần thế này sớm thôi.
Long Ngâm kéo tay Oản Oản ra.
" Cô nương không cần làm vậy đâu."
Oản Oản rút tay về, vẻ mặt bối rối.
Hình như cô ta vừa mới làm chuyện không làm.
Vì người trong làng toàn là người già nên cô hay chăm sóc bọn họ.
Thành ra nó trở thành thói quen khi cô ta thấy ai bị bệnh liền ân cần chăm sóc.
" Xin lỗi huynh, lúc nãy ta tưởng huynh là người thân nên mới mạo muội.
Huynh đừng để ý."
" Ta thấy cô nương nên giải thích người ở đằng kia thì hơn."
Long Ngâm ra mắt ám hiệu cho Oản Oản.
" Hả!"
Quay lại nhìn nhưng Oản Oản không thấy gì cả.
Noãn VY và Kỷ Lưu vẫn đang nói chuyện bình thường.
Cô ta gãi đầu, không biết Long Ngâm kêu cô nhìn gì.
" Long Ngâm huynh, củi cháy sắp hết rồi, ta đi ra ngoài lấy một ít củi đây."
Oản Oản đứng dậy, cô ta vội vàng đi ra ngoài hang động.
Kỷ Lưu thấy thế cũng đứng dậy đi theo cô ta.
Người dân vẫn nằm nghỉ ngơi.
Bọn họ không quan tâm đến việc của bọn trẻ.
Long Ngâm thấy Noãn Vy ngồi một mình.
Hắn đứng dậy, đi qua chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh đưa ly nước lúc nãy cho qua trước mặt Noãn Vy.
" Cho tỷ."
Noãn Vy hất tay hắn ra, thái độ khó ở.
" Hức, ta không cần!"
" Tỷ, ta làm gì sai mà tỷ lại nổi đóa với ta."
Bộ dạng ngây thơ của Long Ngâm càng làm cô tức giận.
" Ngươi không cần làm gì hết, thấy ngươi là lửa giận trong ta bùng cháy hà."
Cô đứng dậy bỏ đi nhưng trong đầu cô lại nghĩ gì đó.
Noãn VY quay lại giật lấy ly nước trong tay của hắn.
Co uống hết một hơi, sau đó đặt ly nước lại vào tay hắn.
" Thật đáng ghét!".