“Nếu ngươi thẳng thì cũng tương tự như vậy, ta phải xin lỗi ngươi, nhận ngươi làm thầy. Vậy ngươi có cảm thấy công băng chưa?” Giang Siêu nói với vẻ là lạ.
Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Minh Hiên hiện lên vẻ ngẫm nghĩ, rồi gật đầu.
“Được... quyết định như vậy đi...”
Nói đến đây, hắn ta nhìn sang đám bạn. Vài tên kia lập tức nhìn nhau, một người bước lên nói: “Chúng ta tung xúc xắc trước đi, chơi đoán lớn nhỏ...”
Hản ta lấy ba viên xúc xắc và cả một chiếc cốc xúc xắc bằng tre từ trên người ra.
Trước cửa nội viện, Tống Ninh Tuyết thấy đám người muốn tung xúc xắc với Giang Siêu thì mặt mày vốn dĩ bình tĩnh lập tức chuyển sang ngạc nhiên.
Nàng rất tin tưởng Giang Siêu. Bởi vì trong lòng nàng, Giang Siêu gần như là toàn năng.
Nhưng dù có toàn năng đến đâu, thì cũng chưa chắc biết tung xúc xắc. Hơn nữa, đám ăn chơi trác táng trước mắt ngày nào cũng ngâm mình tại sòng bạc, chắc chăn là tung xúc xắc giỏ
Nếu không, bọn họ làm gì vừa mở miệng là đòi tung xúc xắc với ngươi?
Giang Siêu muốn chơi với bọn họ, chẳng phải là thua chắc rồi sao?
Nàng định đi qua bên kia, nhưng bị thiếu nữ bên cạnh cản lại, vẻ bình tĩnh trên mặt nàng ta có hơi thay đổi.
Thấy Tống Ninh Tuyết nhìn mình, nàng ta mỉm cười lắc đầu.
“Ninh Tuyết muội muội, lão sư do muội dẫn đến lần này không tệ, hay là chúng ta cứ yên lặng mà xem đi.”
Nghe vậy, trong mắt Tống Ninh Tuyết hiện lên vẻ nôn nóng. Nhưng mà biểu tỷ không cho đi, nàng chỉ có thể lo lắng mà đứng đó.
Trong đình đối diện, Giang Siêu nhìn xúc xắc do đối phương lấy ra, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Hay là chúng ta thêm một chút khó khăn đi. Chơi đoán lớn nhỏ không thú vị, chơi đoán điểm số được không? Chúng ta một người một ván, chơi ba ván thắng hai ván là thăng, ngươi lắc ta đoán, sau đó ta lắc ngươi đoán? Năm người các ngươi cùng lên cũng được luôn... Hơn nữa, ta có thể để các ngươi lắc trước.”
Giang Siêu vừa dứt lời, đám người lập tức ngạc nhiên, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt cực kì cạn lời.
Bọn họ cảm thấy đầu óc nhãi ranh trước mắt bị lừa đá hỏng rồi. Chơi đoán lớn nhỏ xác suất thắng rất lớn, tỷ lệ thắng thua là năm năm.
Nói đến cùng, dù bọn họ có thể khống chế điểm số lớn nhỏ, nhưng người đoán lại là Giang Siêu, hẳn đoán đúng thì bọn họ cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Nhưng chơi đoán điểm số thì khác, phải nói là cực kì khó khăn, hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.
Ba ván thắng hai ván là thắng, nghĩa là người chơi trước có xác suất thẳng cao hơn. Bọn họ không thể tin nổi là Giang Siêu dám để cho bọn họ lắc trước.
Đám người Mộ Dung Minh Hiên không biết Giang Siêu rốt cuộc là tài cao gan lớn hay là giả ngầu bất chấp. Rõ ràng là hắn đang chơi kích thích đây mà.
“Được, vậy bọn ta lắc trước, bọn ta sẽ làm cho ngươi thua tâm phục khẩu phục luôn.” Tên thanh niên cầm xúc xắc vì không cho Giang Siêu cơ hội đổi ý, vội vàng cầm xúc xắc lên lắc ngay.
Sau khi läc hơn mười lần, hẳn ta đặt cốc xúc xäc xuống bàn trong đình, mặt mày đầy vẻ đắc ý nhìn về phía Giang Siêu.
Hắn ta cười châm chọc nói với Giang Siêu: “Đoán đi, đoán xem mấy điểm...”
Cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng thấy ai có thể đoán được chính xác điểm số, trừ khi là vận may bám vào người.