Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 178: Sợ hãi 1


Phó Nguyệt ở trong thôn không lâu, có rất nhiều người cũng chưa quen hết.

Tẩu tử vừa rồi kia nàng cảm thấy quen mắt, hẳn là đã từng gặp vài lần, nhưng trong đầu lại không có ấn tượng gì với người này.

Phó Nguyệt đi đến cạnh Trương thẩm, chỉ vào ngoài cửa hỏi: “Thẩm, vị tẩu tử vừa mới đi kia là ai vậy?”

Trương thẩm thăm dò nhìn nhìn, đột nhiên thở dài.

“Cháu không quen biết cũng là bình thường. Đó là con dâu cả của bạch đại tẩu tử trong thôn.”

Bà kéo Phó Nguyệt ngồi xuống một lần nữa, từ tốn giải thích cho nàng nghe: “Thời trẻ, Bạch đại tẩu tử một mình chèo chống nuôi lớn đại nhi tử rồi cưới vợ cho hắn, sinh được một tiểu tử mập mạp. Mọi người còn nói tẩu ấy khổ tận cam lai, ai biết là đứa nhỏ còn chưa đầy tháng, Bạch tiểu tử đi vào trong thành làm thuê thì qua đời.”

“Đứa bé còn nhỏ, nhà mẹ đẻ con bé cũng khuyên con bé tái giá, Bạch đại tẩu tử cũng đồng ý, nhưng con bé này nhất quyết chế.t sống gì cũng không đồng ý. Về sau ba người bọn họ nương tựa vào nhau mà sống. Hai nữ nhân, việc ngoài đồng bọn họ làm gì có sức lực lo liệu. Lần này làm thêu chữ thập ta liền gọi con bé làm.”

Nói đến nơi này, Trương thẩm lại thổn thức nói: “Lô hàng này nhà con bé ấy làm vừa tốt lại nhiều, người nửa tháng liều mạng kiếm lời được nửa lượng chính là con bé ấy đấy.”

“Cháu giới thiệu việc này cho chúng ta, thật sự đã nuôi sống vài nhà đó.”

Trương thẩm nhìn đôi mắt đen trong trẻo của Phó Nguyệt, con ngươi kia tựa như cất giấu tình người đẹp nhất thế gian.

Trong lòng bà chứa đầy nhiệt huyết, bà vừa ân cần lại quý trọng mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng.

Người nhà nông không sợ khổ nhưng không có tài cán gì, cả năm bận túi bụi, chẳng phải chỉ để kiếm thêm vài đồng hay để người nhà và bọn con cháu có thể hưởng cuộc sống dư dả.

Phó Nguyệt mang đến đâu phải chỉ một nghề kiếm sống, mà là một tay nghề đủ để có hi vọng sống sót …

Phó Nguyệt chớp chớp mắt, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Ban đầu nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn báo đáp Trương thẩm có lòng tốt luôn đối xử tử tế với bọn họ mà thôi.

Mặc dù hiện tại, nàng có chút cảm khái nhưng vẫn không cảm thấy chính mình vô tư vĩ đại đến nhường nào. Nàng chỉ cung cấp một cơ hội có thể cho phép trong khả năng, cuối cùng để sinh hoạt thì cá nhân phải tự mình nỗ lực.

Kiên nhẫn giải đáp xong vấn đề của mọi người, Trương thẩm tiễn Phó Nguyệt ra cửa.

“Tiểu Nguyệt, buổi tối ngày Tết Khất Xảo, nhà ta mời các cháu đi tới Tiệm rượu Hà Ký ăn cơm nhé, các cháu nhớ cùng tới nha!”

Tiểu nhi tử Tôn Thế Thịnh của Tôn gia làm việc trong tiệm rượu Hà Ký.

Hôm nay Tôn gia vừa cất lời đề nghị như vậy cũng khiến Phó Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn.

Không đợi nàng hỏi, Trương thẩm liền ghé lại gần thấp giọng nói: “Dạo gần đây ta và Tôn thúc cháu muốn cảm tạ cháu giới thiệu việc tốt cho thôn chúng ta, thứ hai là ngày đó ta muốn mặt con gái của nhà sư phụ Thế Thịnh, cháu cũng tới giúp thẩm xem qua xem sao nhé.”

Phó Nguyệt kinh vui vẻ nói: “Chúc mừng thẩm lại sắp có thêm một con dâu tốt nữa.”

“Bát tự vẫn chưa được viết đâu.” Trong miệng khiêm tốn, Trương thẩm lại cười toét miệng hở cả răng.

Người của hai nhà kỳ thực đã quan tâm tới chuyện vui của hai đứa từ lâu, nhưng các thủ tục vẫn phải tiến hành theo đúng quy trình.

Tôn Thế Thịnh trước kia được Tiêu Thái dựa vào mối quen biết mà đưa vào Tiệm rượu Hà Ký, về sau mới lọt vào mắt Tề tiên sinh mắt. Cho nên Tiêu Thái cũng được coi như có nửa công của bà mối.

Phó Nguyệt cười ngăn Trương thẩm lại: “Thẩm đừng tiễn nữa, ngài yên tâm, ngày ấy chúng cháu nhất định sẽ đến.”

Từ mấy ngày trước Tiêu Thái trở về thôn nói muốn mang theo Tiêu Giản cùng nhau tới, Tôn Trường Minh liền sớm dọn dẹp trong nhà gọn gàng một phen.

Sáng sớm hôm nay, Tôn Trường Minh không lên núi săn thú.

Ông mang con mồi đã cạo sạch lông tới trong viện rửa sạch, thường thường nhìn về đường mòn lên núi bên ngoài viện.

Không để ông chờ lâu, giọng nói hưng phấn của Tiêu Giản đã truyền tới trước.

“Trường Minh thúc thúc, cháu tới rồi!”

Tôn Trường Minh ném đồ vật trong tay xuống, vội vàng rửa sạch tay rồi đi ra sân.

“Trường Minh thúc thúc!” Tiêu Giản chạy tới ôm chặt đùi ông.

Từ trước đến nay khuôn mặt của Tôn Trường Minh luôn nghiêm nghị lạnh lùng bất chợt trở nên hiền hòa hơn.

Ông vươn bàn tay thô ráp to lớn nhẹ nhàng xoa xoa đầu đứa trẻ, túm cậu bé lên ôm vào trong ngực.