Ngô thúc mím môi, Tiêu Thái lạnh lùng nhìn về ông: "Sao? Không thể nói à?"
"Không, nếu là người một nhà, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ biết." Ngô Thúc nhìn về phía Tiêu Thái và Phó Nguyệt đang ngầm cảnh giác, thở dài: "Diệp An, ngươi ra ngoài đợi ta đi."
Diệp An chỉ ngồi xuống một nửa chiếc ghế, vẫn luôn cúi đầu ngẩng người an phận.
Lúc này nhận được phân phó của Ngô thúc, trái lại lại thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng." Diệp An đứng dậy hành lễ nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong sân, Thạch Dương vừa mới đi lấy nước đã thấy nhìn thấy Diệp An đi ra cứ ngẩn người đứng ngoài cửa.
Cậu nhìn cửa nhà chính đã đóng chặt, gãi đầu kêu: "Tiểu ca? Lại đây ngồi dưới tán cây nè."
Diệp An quay đầu nhìn gian phòng phía sau, nghĩ một chút liền đi đến dưới tàng cây trong sân.
Ngô thúc bọn họ có chuyện quan trọng nói chuyện với nhau, cậu ta vẫn nên cách xa một chút, phi lễ chớ nghe.
Trong phòng, Ngô Thúc nhìn Tiêu Thái chậm rãi kể lại chuyện quá khứ.
"Nương ngươi xuất thân từ Xương Bình bá phủ trong kinh thành, là con gái của thiếp thất cùng với lão gia Diệp Trạch của chúng ta."
Bá phủ? Thứ nữ? Một cô nương mười sáu tuổi lại chạy khỏi phủ?
Lượng tin tức này thật đáng kinh ngạc!
So với dự đoán ban đầu của nàng còn phức tạp hơn nhiều.
Thiếu chút nữa Phó Nguyệt đã nấc lên một cái, vội vàng uống ngụm trà cho đỡ sợ, ánh mắt lại nhìn dán chặt vào Ngô thúc.
Tuy nói việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng lúc này Ngô thúc chỉ có thể nói ra: "Lão gia Diệp Trạch của ta là thứ trưởng tử của Xương Bình bá phủ. Vào năm Gia Lâm thứ năm mươi ba, triều Lệ xảy ra tranh chấp liên miên, năm đó Diệp Trạch mới mười chín tuổi đi theo bệ hạ lúc ấy vẫn là hoàng trưởng tử lên chiến trường. Năm Gia Lâm thứ năm mươi lăm đại thắng, tiên hoàng bệnh tình nguy kịch triệu hoàng trưởng tử quay về kinh. Chúng ta cũng theo ngài ấy trở về."
"Đợi chúng ta trở về phủ, Xương Bình bá phu nhân liên hợp trong phủ, nói dối rằng cô thái thái bị nhiễm bệnh đậu mùa, phải chuyển đến thôn trang để tịnh dưỡng, không thể đến thăm. Khi đó tình hình căng thẳng, lão gia nén đau thương phò tá bệ hạ kế vị, sau lại nhận được tin người mất đã hỏa táng rồi.
Tiêu Thái nắm chặt tay, hốc mắt đỏ bừng, căm tức nhìn Ngô thúc: "Gia sản của bá phủ các người to như vậy, lại có thể lấy lý do một tiểu thư bệnh chế.t lừa người? Không có một ai nhận ra sự khác thường sao?"
"Phu nhân Xương Bình bá là đích mẫu, nắm trong tay hậu trạch của bá phủ. Sau khi lão gia ra chiến trường không lâu, thân mẫu của lão gia và cô thái thái, Diêu phu nhân đã chế.t vì bệnh.
Thực tế chính là bị lừa dối.
Nhắc lại chuyện này, Ngô thúc cũng khó chịu: "Phu nhân Xương Bình bá lúc ấy nói, cô thái thái cùng nhũ mẫu của bà đều bị một nha hoàn bên người lây bệnh đậu mùa, hoả táng với nhau. Một nha hoàn thiếp thân khác đã chứng thực chuyện này."
"Lúc ấy chúng ta đã tra qua, trong phủ ngoài phủ trăm miệng một lời đều cắn chế.t chuyện này, mà ngoại trừ nghi ngờ ra bọn ta không hề có manh mối bằng chứng gì."
"Mặc dù như vậy, cũng từ đó lão gia nhà ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Xương Bình bá phủ, chịu tang thân mẫu và muội muội một năm. Những năm gần đây chịu đủ sự nghị luận."
Phó Nguyệt âm thầm tặc lưỡi, không biết nên nói gì cho phải.
Mắt Tiêu Thái đỏ hoe, thầm giễu cợt một tiếng: "Nếu cho rằng người đã chế.t, bây giờ còn đến tìm làm gì?"
Ngô thúc tiếp tục: "Ba năm trước, lão gia phụng mệnh đi bắt một tên cướp làm loạn ở ngoài thành."
"Không ngờ lấy được tin tức từ miệng của một tên đạo tặc, cô thái thái không phải bệnh chế.t. Bọn họ từng cướp một đoàn thương nhân, nghe một bà lão đã báo tên của tiểu thư Xương Bình bá phủ. Nhưng lúc ấy bọn hắn tưởng bà lão kia lừa bọn hắn, cuối cùng trong lúc chạy trốn, cô nương kia đã ngã xuống vách."
"Lão gia chúng ta bắt lấy tin tức như giả như thật này, bắt một ít nô bộc năm đó thẩm vấn, mới moi ra một chút manh mối."