“Thịch thịch thịch”
Vào đông tuyết bay lả tả, thường thường lại có đợt tuyết rơi kế tiếp. Sáng sớm, ai cũng lười nhác đến mức chỉ muốn nằm thêm trong ổ chăn một lát. Tiếng đập cửa ở hậu viện liền vang lên trong ngõ nhỏ an tĩnh.
“Ai vậy? Tới đây.”
Vào đông mặt trời lên muộn, cửa hàng Phúc Khí Điền Phẩm ở thành Thạch Châu cũng thuận thế mở cửa buôn bán muộn hơn. Tuy cửa hàng mở cửa chậm, Thạch Dương vẫn duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi như ngày thường, sáng sớm sẽ dậy. Chẳng qua Thạch Mãn sợ lạnh, hắn liền bảo muội muội ngủ nhiều hơn, còn riêng mình đang làm việc trong phòng bếp.
Lúc này nghe thấy tiếng đập cửa, Thạch Dương rửa tay sạch sẽ đi ra mở cửa.
“Diệp An ca sao?” Chợt liếc mắt một cái thấy Diệp An, Thạch Dương còn chưa kịp phản ứng hỏi tiếp “Sao ngươi lại tới đây?”
Diệp An dậm chân một cái, tiếng nói vì đông lạnh mà phát run: “Biểu thiếu gia cùng biểu thiếu phu nhân sai ta đưa quà tết về, thuận tiện đón huynh muội các ngươi đi Vân Kinh ăn tết. Thời tiết quái quỷ này! Mau để chúng ta đi vào sưởi ấm đi.”
Bọn họ đi một mạch thẳng đến thành Thạch Châu, hôm qua quá muộn liền nghỉ ở trấn bên cạnh, muốn nhanh chóng hoàn thành lời dặn của biểu thiếu gia đón người về nên ngay từ sáng sớm, bọn họ đã khởi hành vào thành Thạch Châu.
Thấy đoàn người bọn họ đông lạnh đến mức trên lông mi đều bao phủ một lớp băng sương, Thạch Dương cũng không rảnh hàn huyên nữa, vội vàng mở cửa hậu viện ra để cho người vào.
Diệp An cùng một chúng hộ vệ liền vội vàng dắt ba cỗ xe ngựa đi vào hậu viện.
Thạch Dương: “Các ngươi đừng vội dỡ đồ, mau vào nhà chính nghỉ ngơi một lát đã. Ta đốt chậu than cho các ngươi sưởi.”
“Sáng sớm, các ngươi đã ăn cơm chưa?” Thạch Dương lại hỏi Diệp An.
Diệp An sờ bụng, cười ngây ngô lắc lắc đầu: “Không cần đâu. Ngươi đừng tốn công, ngồi một lát rồi cùng nhau ăn cơm trưa là được.”
“Không mất công đâu, trong bếp vẫn đang cháy. Ta nấu chén mì cho các ngươi trước đã, dậy sớm cũng khiến người mau đói.”
Ngẫm lại Thạch Dương là chân truyền tay nghề nấu ăn của biểu thiếu phu nhân, Diệp An không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Làm một người yêu thích ăn uống, hắn vừa nghe nói biểu thiếu gia muốn hắn đưa quà tết về thành Thạch Châu liền lập tức đồng ý.
Hắn không dám mơ ước tay nghề nấu ăn của biểu thiếu phu nhân, nhưng tới thành Thạch Châu nhìn thấy Thạch Dương cũng tương tự.
Diệp An: “Thế thì ta không khách khí nữa.”
“Không có việc gì, chờ nha.”
Trước hết Thạch Dương đốt than trong chậu lên, chuyển đến cho bọn hắn sưởi ấm, sau đó xoay người quay lại phòng bếp.
“Ca?” Nghe thấy động tĩnh trong viện, Thạch Mãn mặc xong quần áo vội vàng đi tới, “Ai tới vậy? Muội nhìn thấy trong hậu viện có vài chiếc xe ngựa.”
Thạch Dương vẫy vẫy tay với muội muội: “Muội dậy vừa kịp lúc. Mau đi rửa mặt tới giúp ta nấu nướng.”
Thạch Mãn đi theo hắn vào phòng bếp.
Thạch Dương: “Trong nồi để lại nước ấm cho muội đấy, muội dùng đi.”
Thạch Mãn nhanh chóng rửa mặt xong, đi đến bên cạnh hắn hỗ trợ.
Thạch Dương giải thích cho muội muội nghe: “Là Diệp An ca từ Vân Kinh lại đây, nói là tới đón chúng ta đi Vân Kinh ăn tết.”
“Thật không?!” Thạch Mãn hớn hở mà nhìn về phía hắn.
Thạch Dương mím môi gật gật đầu. Hắn cũng vẫn là thiếu niên, nghe thấy có thể đi Vân Kinh cùng người nhà đoàn tụ, trong lòng cũng tràn đầy vui sướng.
“Thật tốt quá! Muội nhớ nãi nãi, nhớ Tiểu Nguyệt tỷ, A Thái ca, nhớ bé A Giản cùng Nhu Nhu lắm rồi!”
“Muội đừng nhảy, nước bắn hết lên người ta rồi.” Thạch Dương bất đắc dĩ mà ngăn muội muội lại.
“Thực xin lỗi mà, muội không cố ý.”
Hai người vừa nói chuyện vừa không chậm trễ việc trong tay, chỉ trong chốc lát, năm chén mì gà đã làm xong, Thạch Dương cùng Thạch Mãn cùng nhau bưng qua cho bọn hắn.
Mì sợi nóng hổi bày lên bàn, cùng với dưa muối mà chính tay Thạch Dương ướp cũng khiến năm đại nam nhân cắm đầu ăn không ngẩng đầu lên.
Thạch Dương: “Trong nồi vẫn còn, không đủ thì lấy thêm.”