Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 351: Quen mắt 1


Ngày hôm sau, Thạch Dương dán bố cáo ở bên ngoài cửa hàng ngoại, nói rõ chủ nhân có việc, hôm nay là ngày buôn bán cuối cùng.

Các khách nhân kinh ngạc, mua xong điểm tâm cũng không lập tức rời đi.

“Thạch chưởng quầy, Phúc Khí Điềm Phẩm sao lại không mở cửa nữa? Còn cách cuối năm có vài ngày thôi mà.”

“Đúng vậy, A Dương, xảy ra chuyện gì?” Người mở miệng dò hỏi chính là láng giềng cũ thường xuyên hỏi thăm chuyện buôn bán.

“Cảm tạ chư vị quan tâm! Cửa hàng vẫn tốt, chẳng qua sư phụ ta gửi thư bảo chúng ta nghỉ đi qua đó ăn tết.”

“Hóa ra là bà chủ Phó bảo ngươi qua đó à. Khá tốt, Tết nhất, đoàn tụ cho vui vẻ náo nhiệt.”

“Vậy cửa hàng các ngươi đến lúc nào sẽ mở cửa trở lại?”

“Mùa đông đường sá qua lại không tiện, ít nhất phải chờ đến tháng ba sang năm.”

“Ôi chao, thế thì phải đợi vài tháng nữa đó! Ta đã quen mỗi ngày ăn mấy cái điểm tâm vặt ở nhà ngươi rồi. Không được, hôm nay ta phải mua nhiều hơn chút.”

“Lão huynh nói đúng, con cái nhà ta cũng thích đó. Thạch chưởng quầy cũng cho ta nhiều hơn một chút.”

Nghe nói hôm nay là ngày buôn bán cuối cùng của cửa hàng Phúc khí Điềm phẩm, hàng chuẩn bị trong tiệm bị các khách nhân tranh nhau, ai nấy đều muốn giành về mình mua nhiều hơn một chút. Không lâu sau, phần điểm tâm hôm nay đã tiêu thụ hết sạch.

Thạch Dương tiễn các khách nhân đi, Diệp An giúp hắn đóng kỹ cửa quán, mọi người trở về hậu viện.

Chờ đến buổi chiều khi Phương Phương tới đây, Thạch Dương đã thanh toán nửa tháng tiền công cho nàng trước, sau đó bảo nàng cùng Thạch Mãn cùng nhau sửa sang rửa sạch nốt những nguyên liệu nấu ăn còn lại trong nhà.

Mấy tháng nữa trong nhà không có người, nguyên liệu nấu ăn không để được, vì vậy Thạch Dương liền chuẩn bị làm thành đồ ăn dùng lúc lên đường, hoặc là làm lương khô mang theo trên đường để ăn; hoặc là đưa cho hàng xóm xung quanh, làm phiền bọn họ hỗ trợ trông chừng cửa hàng.

Ngoài quê nhà ra, Thạch Dương còn cố ý mang theo điểm tâm cùng tiền bạc đi tới Cao Nghĩa Môn tìm Hắc Cẩu. Ngày thường Hắc Cẩu cũng thường xuyên tới hỏi thăm việc buôn bán, Thạch Dương đi theo Tiêu Thái cũng quen thuộc hắn

Nghe ẽo ý đồ đến đây của Thạch Dương, Hắc Cẩu mạnh miệng dứt khoát mà vỗ vỗ ngực mình, hắn cười lớn đồng ý, “Được, ngươi yên tâm mà đi tìm Tiêu huynh đệ ăn tết, chỗ cửa hàng ta sẽ bảo các huynh đệ lưu ý cho ngươi.”

Hắc Cẩu chỉ nhận lấy điểm tâm mà Thạch Dương mang lại đây, tiền bạc thì không nhận.

Buổi chiều Thạch Dương mang theo đám người Diệp An trở về thôn An Bình.

Xe ngựa ngừng ở trước nhà trưởng thôn, Trương thẩm đi ra liền thấy mấy gương mặt lạ hoắc.

Thạch Dương nhảy xuống xe ngựa, Trương thẩm nhìn nhìn hắn, sau đó đánh giá Diệp An, cảm thấy người này có phần quen mắt.

Không cần Thạch Dương giới thiệu, Diệp An đã cười tủm tỉm mà tiến đến trước mặt Trương thẩm: “Trương thẩm, ta là Diệp An nè, trước kia cùng Ngô thúc tới tìm Tiêu gia ấy.”

Nghe hắn nói như vậy, Trương thẩm liền nghĩ tới. Thế thì không phải người xa lạ.

Trương thẩm cười ha hả mà bảo bọn họ vào sân.

Trương thẩm: “Ngươi là thân thích của nhà A Thái phải không? Mau tiến vào. Sao các ngươi lại tới đây? A Thái Tiểu Nguyệt đã trở lại rồi à?”

Thạch Dương giải thích với Trương thẩm: “Diệp An ca tới đón ta cùng A Mãn đi Vân Kinh cùng ăn tết.”

“Diệp An lần này tới là thay A Thái ca cùng sư phụ mang quà Tết cho mọi người.”

Trương thẩm kinh ngạc mà nhìn về phía hắn rồi lại nhìn những người còn lại đang lần lượt dỡ đồ vật xuống dưới, chẳng mấy chốc đã chất đầy cái bàn bát tiên trong nhà chính. Mà như thế vẫn còn chưa dỡ xong.

Không đợi Trương thẩm từ chối, Thạch Dương trực tiếp chỉ vào mấy thứ này nói: “Trương thẩm, nhà trong thôn ta không thân, ta liền đặt quà Tết của mọi người ở chỗ thẩm hết. Thẩm xem liệu ta có thể nói cho thẩm quà của nhà nào, thẩm lại giúp ta đưa qua nhà đó có được không?”