Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 53: Tiết Thanh Minh 1


Đến ngày Thanh minh, mưa phùn nhẹ bay, khắp trời đất đều chìm trong một màu u ám xám xịt.

Mưa gió lạnh lẽo mang theo mùi khét lẹt của tiền giấy bị đốt.

Tiêu gia cũng dậy sớm để chuẩn bị sẵn đồ.

Dù trời mưa nhỏ, nhưng mưa suốt một buổi tối nên mặt đất rất lầy lội.

Thôn An Bình chọn một nhỏ ở sườn núi phía tây bắc của thôn để làm khu an táng, cách Tiêu gia hơi xa một chút.

Phó Nguyệt cầm một cái dù bằng giấy dầu, mang theo đồ cúng dùng để tế tổ đi, còn Tiêu Thái một tay bung dù, một tay ôm Tiêu Giản.

Ngày mưa đường trơn, bùn đất gồ ghề lồi lõm không dễ đi, A Giản cũng không muốn làm bẩn quần áo mới mà tẩu tử làm cho.

Cả một đường đi chậm rãi, thỉnh thoảng gặp gỡ người dân trong thôn đi qua lại. Có lẽ vào ngày này, mọi người ai nấy đều bị xúc động, tâm trạng không vui, cho nên chỉ chạm mặt trong chớp nhoáng rồi tản đi.

Trước tiên bọn họ tế bái gia gia nãi nãi cùng ngoại tằng tổ phụ mẫu của Tiêu gia, trước mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, để lại dấu viết thiêu đốt trước đó còn sót lại. Đoán chừng là đại bá của Tiêu gia đã tới trước.

Tế bái xong, Tiêu Thái lại mang bọn họ đi tới trước mộ của cha mẹ.

Trước mộ của cha mẹ hắn sạch sẽ và vắng vẻ…… Tiêu Thái dừng lại một chút, lặng lẽ buông Tiêu Giản xuống, cúi người dọn sạch cỏ dại mới mọc trước mộ. Đại bá chẳng mảy may quan tâm tới hai huynh đệ bọn họ, làm gì còn hi vọng ông ta nhớ tới đệ đệ đã qua đời chứ…

Phó Nguyệt bày biện tế phẩm xong, lấy ra một cái nệm rơm đặt ở trước mộ.

Tiêu Thái dùng mồi lửa đốt tiền giấy, quỳ gối xuống nệm rơm, trước hết dập đầu ba cái.

“Cha, nương, con mang A Giản tới gặp hai người. Hai người cứ yên tâm, thân thể A Giản sắp được khôi phục rồi, ngày sau con sẽ đưa đệ ấy đi học.”

Tiêu Giản lẳng lặng đứng ở một bên, hốc mắt ngấn nước long lanh, kiên cường không chịu rơi xuống.

Tiêu Thái cúi đầu xoa xoa bộ đồ mới, bên trên thêu trúc xanh, tiếp tục nói “Con đã thành thân! Đây là quần áo mới mà con dâu hai người làm cho con đấy, nàng là người đẹp người đẹp nết, biết cách quản lý gia đình. Nếu … Nếu hai người còn sống, nhất định sẽ rất vừa lòng người con dâu này! Con trai … hiện tại con trai quả thực rất tốt…”

Giọng nói càng khàn khàn hơn……

Tiêu Thái dứt khoát đứng dậy ý bảo Phó Nguyệt tiến lên, hắn lau mặt ngồi xổm xuống một bên tiếp tục đốt tiền giấy.

Phó Nguyệt tiến lên dập đầu: “Cha, nương, con là Phó Nguyệt, con sẽ chăm sóc thật tốt hai huynh đệ bọn họ.”

Nói xong nàng nhường chỗ cho tiểu mít ướt, để cậu bé lải nhải chia sẻ với cha mẹ chuyện mấy ngày hôm nay.

Phó Nguyệt ngồi cạnh Tiêu Thái, không nói một lời, cùng nhau đốt tiền giấy.

Trong giọng nói non nớt của con nít, một làn gió cuốn tàn giấy đã đốt đi, lảo đảo lắc lư bay lên không trung, như là lời hồi đáp nhẹ nhàng.

Chờ đến khi lửa tắt, Phó Nguyệt móc khăn tay ra, ôm Tiêu Giản, lau khô nước mắt trên mặt cậu bé: “Được rồi, cha mẹ đã nghe được tâm sự của A Giản, chúng ta trở về đi.”

Tiêu Giản được Tiêu Thái bế lên một lần nữa, cậu bé quàng tay ôm cổ ca ca, vùi đầu ở trong ngực ca mình.

Tiêu Thái nhìn về phía trước nói: “Đi thôi.”

Đoàn người đội theo mưa gió quay trở lại đường cũ…

**

Sau Thanh Minh không lâu sẽ đến giữa tháng tư, trong thành mỗi khi đến giữa tháng và cuối tháng sẽ có chợ phiên lớn.

Tiêu gia thường thường sẽ săn bắt được một ít đồ vật hoang dã, tuy thịt không thiếu, nhưng gạo và mì v..v đã không còn thừa nhiều, cần phải bổ sung một phen.

Một ngày mới tới, Phó Nguyệt sửa sang lại thành quả suốt nửa tháng qua của nàng một phen.

Những sản phẩm hoàn thành gồm bốn túi đựng tiền thêu mẫu đơn, bách hợp, hoa hồng, lan quân tử, cùng với bốn bông hoa lụa và khăn tay theo hoa văn đồng bộ.