Núi Mê Đồ không cao lắm, độ cao khoảng hơn 300m so với mặt nước biển. Nhưng thế núi chạy dài liên tục một mạch, càng đi dân cư càng thưa thớt, cây rừng mọc thành cụm u tùm, khe khuất ánh nắng ấm áp của mặt trời.
Nhưng lại là nơi ẩn trú của rất nhiều động vật hoang dã.
Trong thôn có lời đồn rằng, không được tùy tiện đi sâu vào trong núi, bên trong có quái vật ăn thịt người trú ngụ.
Có quái vật hay không thì không biết, nhưng trong những năm xảy ra thiên tai, thức ăn hoang dã bên ngoài núi đã bị những người đói khát ăn sạch, người dân trong thôn không còn cách nào khác phải đi vào sâu trong núi tìm thức ăn.
Những người già trong thôn mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian đó, không nhịn được mà lệ rơi lã chã.
Mười người đi vào thì chỉ sót lại ba người quay về!
Thôn Bình An này dựa vào lưng núi Mê Đồ, ngoài lão thợ săn quái gở giỏi săn bắt Tôn Trường Minh định cư ở giữa sườn núi thì chẳng còn ai dám ở đây.
Trong dãy núi yên tĩnh hoang dã thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót, ánh nắng chiều tỏa ra hào quang dịu dàng chiếu lên người đứa bé ngồi bên ngoài cửa viện.
Hôm nay khi Tiêu Giản tỉnh lại đã phát hiện bản thân mình đang ở nhà Trường Minh thúc thúc.
Nhớ tới lời nói của ca ca tối hôm qua, ca ca và tẩu tẩu có việc ra cửa, cậu bé liền ngoan ngoãn chơi cùng Trường Minh thúc thúc.
Thấy một ngày sắp trôi qua rồi mà ca ca vẫn chưa tới đón mình về nhà.
Tiêu Giản giảm bớt hứng thú chơi đùa, dọn ghế nhỏ ngồi ra ngoài cửa viện, thường thường nhìn về phía đường lên núi.
Thấy cậu bé khăng khăng muốn ngồi ở bên ngoài chờ ca ca, Tôn Trường Minh cũng không khuyên nhủ nữa. Ông ngồi ở trong viện tiếp tục xử lý da trong tay, trông coi đứa trẻ. Trong núi không an toàn.
Ánh chiều tà dần phai nhạt…
“Ca ca!”
Giọng nói vui sướng của Tiêu Giản vang lên.
Tiêu Thái hơi hơi cúi người xuống, nghênh tiếp được đứa trẻ đang nhào vào lòng mình.
“Ca ca, A Giản đợi ca ca đã lâu lắm rồi!” Tiêu Giản ôm lấy đùi ca ca lẩm bẩm.
Tiêu Thái vỗ vỗ lưng cậu bé nói: “Hôm nay vào thành có nhiều việc, về trễ chút. Hôm nay A Giản có ngoan ngoãn nghe lời sư phụ không?”
Tiêu Giản vội không ngừng gật đầu.
“Đệ ngoan mà! Ngoan ngoãn ăn cơm, viết chữ, còn chơi cùng Trường Minh thúc thúc nữa đó!”
Chỉ e sư phụ mà không chơi cùng thì đệ làm ầm lên thì có.
Trong viện, Tôn Trường Minh nghe Tiêu Giản ríu rít, cũng âm thầm mím môi cười, không hề phản bác.
Mang theo Tiêu Giản vào sân, Tiêu Thái đưa giỏ và tay nải nhỏ cho sư phụ.
“Hôm nay lại làm phiền sư phụ”
Tôn Trường Minh xua xua tay, cầm lấy tờ giấy ngay trước mắt lên.
“Sư phụ, đây là giá hàng hóa hôm nay. Nương tử con đã ghi hết các khoản, để ngày sau xem xét.”
Thấy Tôn Trường Minh đánh giá tờ giấy, Tiêu Thái liền kể lại chuyện hôm nay hắn bán da cho ông nghe.
“Một con gà rừng ướp muối giá 30 đồng một con, thỏ hoang ướp thịt 45 đồng một con, tổng cộng là 450 đồng. Tương đương với giá cả trên thị trường, ngồi tại chỗ bán cũng chỉ bán được giá ấy.”
“Da thỏ xám giá 55 đồng một bộ, bảy bộ là 385 đồng. Ngài săn ba con hồ ly kia có màu da tốt, hai bộ da lớn thì ba lượng bạc, một bộ da nhỏ hơn thì một lượng. Tổng cộng là bốn lượng 835 đồng, Tiểu Nguyệt đều đặt ở trong tay nải nhỏ này.”
Hàng năm Tôn Trường Minh cũng đi bán hàng, tiếp xúc với đám thương nhân, thương nhân luôn trục lợi, mua hàng luôn muốn ép giá. Ông nghe Tiêu Thái báo giá mà thấy khá cao.
Tôn Trường Minh hơi nhíu mi: “Thịt muối thì không nói, giá da thuộc không ai chèn ép ngươi sao?”
Tiêu Thái ý bảo sư phụ không cần lo lắng. Đây là ông chủ tiệm tạp hóa yêu cầu bọn họ có nguồn cung ổn định thì giá cả sẽ trả bằng với giá thị trường.
Thấy trong lòng hắn có tính toán trước, Tôn Trường Minh không bận tâm nhiều nữa.