Ninh Cảnh Thần là một chàng trai hiện đại vô cùng bình thường. Năm nay 24 tuổi, đang học thạc sĩ chuyên ngành văn hoá xã hội tại một trường đại học nổi tiếng của tỉnh. Hắn mất cha mẹ từ nhỏ, sống cùng bà ngoại không bao lâu rồi bà cũng mất. Một mình hắn lăn lộn trong xã hội kiếm việc làm nuôi sống bản thân và tiếp tục học lên cao. Một thanh niên còn trẻ mà phải trải đời nhiều năm như hắn vốn chẳng phải của hiếm lạ gì. Nhưng sau khi xảy ra chuyện lần đó hắn vẫn không hiểu tại sao ông trời lại chọn hắn.
Hắn hơn hai mươi nhưng chưa từng có bạn gái. Tuy hắn không được cao lắm nhưng gương mặt dễ nhìn, còn được nhận xét là ăn ảnh. Cũng có một vài cô gái theo đuổi hắn nhưng hắn không ưng. Bạn bè khuyên hắn rảnh rỗi kiếm mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình về đọc lấy kinh nghiệm. Thế là hắn đi mượn một cuốn tiểu thuyết ở thư viện đem về đọc. Đọc trong vòng ba đêm đã hết. Ngày hôm nay hắn đem sách đến thư viện trả, đồng thời muốn mượn thêm cuốn khác. Ở thư viện rất yên tĩnh lại mát mẻ, hắn nhiều đêm thức đọc tiểu thuyết gặp phải môi trường như thế càng dễ gây buồn ngủ. Hắn cứ thế nằm gục xuống bàn ngủ ngon lành.
-------
“ Tiểu Cảnh! Này, Tiểu Cảnh!
Cảnh Thần nghe có tiếng gọi lạ lẫm vang lên bên cạnh. Gọi ai vậy? Là ai đang nói mà ồn thế? Hắn lờ mờ mở mắt.
“ Tiểu Cảnh, tỉnh lại! Đừng ngủ nữa!
Cảnh Thần nhìn thấy trước mặt mình là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, da trắng nõn, mặc một chiếc áo dài màu xanh thẫm che kín cổ, trên đầu đội một chiếc mũ cao cùng màu, nhìn như trang phục của mấy thái giám trong phim cổ trang. Không chỉ vậy cảnh vật xung quanh hắn nhìn không khác gì cảnh trong cung điện nguy nga tráng lệ dành cho vua chúa mà hắn hay thấy trên ti vi. Cảnh Thần mờ mịt. Hắn nhớ mình ngủ quên trong thư viện, sao tỉnh dậy lại lọt vào phim trường nào đó rồi? Những diễn viên khác đâu? Máy quay đâu? Đạo diễn đâu?
“ Tiểu Cảnh, ngươi không sao đấy chứ? Sao trông mặt ngơ ngác thế kia?”
Cảnh Thần cúi nhìn bộ đồ hắn đang mặc, trông y chang bộ đồ của tên đang đứng trước mặt hắn kia. Cảnh Thần hoang mang. Hắn quay đầu nhìn xung quanh xác nhận một lần nữa. Hắn xuyên không rồi sao? Giống như trong mấy bộ phim truyền hình về đề tài xuyên không ấy? Mà sao lại xuyên vào một tên thái giám chứ? Cảnh Thần giật mình chạm tay vào hạ bộ. May quá. Vẫn còn nguyên.
“ Này, Tiểu Cảnh, ta thấy ngươi lạ lắm nhé. Ngươi bị sao đấy hả?”
Cảnh Thần đứng dậy cười khì khì: “ À, không sao. Ta chưa tỉnh ngủ nên đầu óc lơ mơ một chút, nhất thời quên mất vài chuyện. Ngươi thông cảm cho ta. Mà sao ta lại ngủ ở đây nhỉ?”
Tiểu thái giám nhìn Cảnh Thần rất không hài lòng. Y khoanh tay, lạnh mặt trả lời: “ Ngươi là do Lệ phi đưa đến đây để hầu hạ công chúa. Thế mà ngày đầu tiên đến ngươi lại trốn việc ra đây ngủ. Ngươi còn muốn ở lại Cung Minh Nguyệt nữa không?”
Cảnh Thần ngẩn người. Cái thoại này nghe quen quen.
“ Ta hỏi một chút, chủ tử của chúng ta tên là gì ấy nhỉ?”
“ Ngươi ...” tiểu thái giám kia trợn mắt, tức giận gầm lên: “ Ngươi nói cái gì?”
Cảnh Thần nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói:
“ Ta ...ta xin lỗi. Ngươi thông cảm . Hôm quá ta bị mất ngủ cả đêm, sáng nay thức dậy đầu còn mờ mịt chưa tỉnh. Ngươi thông cảm cho ta. Đừng giận ta.”
Tiểu thái giám chắp tay sau lưng đi vòng quanh người Cảnh Thần dò xét từ đầu đến chân. Đi gần hai vòng tiểu thái giám dừng lại trước mặt Cảnh Thần, nghiêm mặt nói: “ Ngươi đừng nghĩ ngươi là người được Lệ phi đưa đến đây thì có thể xem thường chủ tử bọn ta.”
“ Đây ...đây không phải là xem thường, ta...”
“ Cung Minh Nguyệt quá đủ người rồi, nếu không phải vì nể mặt Lệ phi, còn lâu công chúa mới thu nhận ngươi. Vậy mà ngươi vừa đến đây chưa bao lâu đã lăn ra ngủ gật, bị ta bắt gặp còn dám trả treo với ta. Đừng nghĩ ta không dám đánh ngươi.”
Nói đến đây Cảnh Thần rốt cuộc cũng nhớ ra tình tiết này xuất hiện ở đâu. Đây là một đoạn nằm trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà hắn mới đọc xong gần đây, tên là “ Công chúa bảo bối của ta”. Xem ra hắn đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết này rồi. Cảnh Thần nhìn lại bản thân mà không khỏi cảm thán. Hắn đã xem mấy phim về đề tài này, thấy nhân vật sau khi xuyên không đều đóng vai hoàng tử, công chúa, không thì võ công cao cường, hoặc ít ra cũng là vương tôn công tử nào đó. Thế quái nào hắn xuyên lại xui xẻo như vậy. Nhân vật mà hắn xuyên vào là một nhân vật phụ đến chẳng thể phụ hơn, gần như là diễn viên quần chúng, một tiểu thái giám hầu hạ trong cung của công chúa nữ chính. Đã thế trong tiểu thuyết hắn lại còn chết sớm. Ông trời đối với hắn tốt thật đấy.
Nhân vật Tiểu Cảnh này vốn là một kẻ ăn mày được Lệ phi nhặt được, sau đó lén đem vào cũng giả làm thái giám. Sau một lần công chúa nữ chính bị ốm nặng, Lệ phí tỏ ý muốn tặng Tiểu Cảnh cho công chúa để thêm người chăm sóc, thực chất là đưa người vào làm tay trong để chờ hãm hại công chúa. Sau một lần hãm hại bất thành, Tiểu Cảnh bị hoàng đế ra lệnh đánh chết. Cảnh Thần thở dài. Nếu hắn muốn sống sót trong cái thân phận này thì hắn nhất định phải bám thật chặt đùi của nữ chính: Tam công chúa của Vạn Lịch quốc, Châu Hiểu Nguyệt.
Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn tiểu thái giám đang đứng trước mặt mình. Người này chắc hẳn là Tiểu Thuận Tử, thái giám trung thành của công chúa Hiểu Nguyệt. Cảnh Thần nở nụ cười thật tươi cố gắng tạo thiện cảm với Tiểu Thuận Tử: “ Tiểu Thuận a, ngươi hiểu lầm rồi. Đêm qua ta thực sự không ngủ được cho nên hôm nay mới ngủ gật. Ngủ không đủ giấc thì đầu óc không được tỉnh táo là chuyện rất bình thường mà. Giờ đầu óc ta đã thanh tỉnh, nhớ ra hết rồi. Ngươi đừng giận nữa. Ngươi yên tâm. Tuy trước kia ta là người của Lệ phi nương nương, nhưng giờ ta đã là người của công chúa thì nhất định sẽ trung thành với công chúa. Tuyệt đối không hai lòng.”
“ Hừ. Ngươi có phải hai lòng hay không không phải cứ nói vài ba câu là được. Ta sẽ giám sát ngươi. Nếu ta phát hiện ngươi làm việc gì tổn hại đến công chúa thì ta sẽ là người đầu tiên xử ngươi.”
“ Được được. Ta nhất định sẽ làm cho ngươi tin ta.”
“ Hai người các ngươi không đi làm việc ở đây tụ tập bàn luận cái gì?”
Người đến là một cung nữ có thân hình khá nhỏ, gầy, còn nhỏ hơn cả Cảnh Thần hắn, gương mặt chữ điền, ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng về phía hắn. Cảnh Thần xem thái độ cùng dáng dấp của người này phán đoán đây có lẽ là cung nữ Thanh Ca, thị vệ riêng của công chúa do hoàng thượng phái đến. Nhìn thái độ của Thanh Ca rõ ràng là không ưa hắn. Chuyện này cũng không trách được. Chủ nhân trước đây của thân thể này là người hầu của Lệ phi, mà Lệ phi thì không ưa Hiểu Nguyệt, rất nhiều lần bày trò hại nàng nhưng không có bằng chứng. Cảnh Thần lại khẽ thầm than mình số khổ. Hắn đến gần Thanh Ca, cố nở nụ cười thật thân thiện, thật nhẹ nhàng nói:
“ Thanh Ca tỷ, Tiểu Cảnh vừa mới tới không hiểu quy củ nên bị Tiểu Thuận trách phạt. Hiện tại Tiểu Cảnh đã hiểu rồi. Thanh Ca tỷ, tỷ ở bên cạnh công chúa đã lâu, hiểu tính của công chúa, có gì nhờ tỷ chỉ bảo thêm cho ta để tránh làm công chúa phật ý.”
Thanh Ca chớp mắt ngạc nhiên. Lúc nãy ở bên trong nàng đã nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện nên mới khó chịu đi ra để cảnh cáo tên thái giám mới tới. Nào ngờ tên kia lại chủ động xuống nước, lại còn nói dịu dàng tới như vậy, có muốn giận cũng khó. Nàng nhìn gương mặt hắn cũng không giống đang nói dối. Nàng đành dịu giọng: “ Thôi được rồi. Giờ ta có việc đi cùng công chúa ra ngoài. Sau khi trở về sẽ nói chuyện với ngươi sau. Tiểu Thuận, ngươi giám sát hắn làm việc.”
“ Vâng.” Tiểu Thuận hơi cúi đầu, lại hỏi: “ Công chúa định đi đâu ạ?”
‘ Điện hạ muốn tới vấn an Thái hậu.”
Thanh Ca nhìn vào bên trong, cùng lúc một thiếu nữ mặc hồng y, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo mỏng màu hồng nhạt, bước đi thanh thoát, uyển chuyển đang tiến về phía này. Cảnh Thần nhìn thấy mà ngây ngẩn. Nữ nhân kia rất đẹp. Dáng người thon gọn, gương mặt thanh tú, có hai khoả đồng tiền nhỏ rất dễ thương, đôi mắt đen sáng trong khiến ai nhìn cũng dễ gây thiện cảm. Đây hiển nhiên chính là nữ chính vạn người mê: công chúa Hiểu Nguyệt. Thanh Ca liếc thấy Cảnh Thần ngây người liền ho nhẹ nhắc nhở. Hắn vội cúi đầu không dám nhìn nữa.
Hiểu Nguyệt đi đến trước mặt Cảnh Thần thì dừng lại, dịu dàng hỏi: “ Ngươi là thái giám mới tới?”
“ Vâng. Nô tài tên Tiểu Cảnh.”
“ Hỗn láo. Trước mặt công chúa phải quỳ xuống.” Thanh Ca trầm mặt quát
Cảnh Thần vội vàng quỳ sụp xuống, trong lòng không ngừng rủa thầm ông trời. Để hắn xuyên vào nhân vật này nửa đời sau của hắn e rằng chỉ có quỳ thôi.
“ Không sao. Đứng lên đi. Đã đến đây thì là người của ta. Ta không thích nhìn người của mình quỳ như thế. Sau này gặp ta cũng không cần quỳ hành lễ nữa.”
“ Tạ ơn công chúa.” Cảnh Thần đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh. Đúng là nữ chính có khác, dịu dàng quá.
“ Ngươi mới đến có gì không hiểu cứ hỏi Tiểu Thuận Tử.”
“ Vâng.”
Hiểu Nguyệt gật đầu rồi cùng Thanh Ca rời đi. Cảnh Thần nhìn theo, trong lòng không khỏi xuýt xoa về vẻ đẹp động lòng người của nữ chính. Tiểu thuyết “ Công chúa bảo bối của ta” là bộ tiểu thuyết ngôn tình duy nhất mà hắn đọc cho nên các tình tiết hắn nắm khá rõ. Cảnh Thần nhẩm lại xem hắn đang ở trong giai đoạn nào của cuốn tiểu thuyết.
“ Công chúa bảo bối của ta” là bộ tiểu thuyết dài kỳ kể về mối tình đẹp nhưng nhiều trắc trở giữa công chúa Vạn Lịch quốc Châu Hiểu Nguyệt và Thất hoàng tử Thiên Tân quốc Tần Chính Phong. Thiên Tân là bại quốc của Vạn Lịch nên đưa Thất hoàng tử sang Vạn Lịch làm con tin từ năm mười bốn tuổi. Thời gian Cảnh Thần chuyển đến Cung Minh Nguyệt là đã qua bốn năm Tần Chính Phong sống tại Vạn Lịch. Tình cảm của hai nhân vật chính lúc này đã dần chuyển từ tình bạn sang tình yêu. Hiểu Nguyệt muốn đi thỉnh an Thái hậu chắc chỉ là lý do phụ, mục đích chính là lén lút đi gặp Tần Chính Phong. Cảnh Thần còn nhớ rõ bọn họ hẹn gặp nhau ở đâu nữa kìa. Bây giờ việc trước mắt hắn cần làm là phải lấy được thiện cảm của những người trong cung, sau đó mới nghĩ cách giúp công chúa bảo vệ tình yêu của mình. Hắn vâng vâng dạ dạ làm chính xác những gì mà Tiểu Thuận Tử hướng dẫn, không tranh cãi cũng không tỏ ra khó chịu. Hắn đang làm việc thì thấy một thái giám lạ mặt bước vào Cung.
“ Người này ở Cung nào vậy?” hắn hỏi nhỏ Tiểu Thuận Tử
“ Không phải chứ? Thành Tử hầu hạ bên cạnh hoàng thượng mà ngươi không biết sao?” Tiểu Thuận Tử trố mắt nhìn hắn như nhìn vật thể lạ
Cảnh Thần giật mình, cơ thể bất giác khẽ run lên. Hắn quên mất chi tiết này. Hoàng đế hiển nhiên đã cho người đến tìm hắn.
“ Ngươi đi theo ta.” Tiểu Thành Tử chỉ vào Cảnh Thần và nói ngắn gọn như thế
“ Đi theo? Đi đâu cơ?”
Tiểu Thành Tử không nói gì, chỉ lạnh lùng quay người bỏ đi. Cảnh Thần vội vã chạy theo.
Hoàng đế của Vạn Lịch quốc, Châu Văn Phương được miêu tả là một kẻ bạo lực, vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, không tha cho bất kì kẻ nào phản bội hắn. Dù vậy, hắn lại là một tên muội muội khống chính hiệu. Mọi người thường nói rằng đời này người có thể khiến hoàng đế lạnh lùng này nở nụ cười chắc chỉ có muội muội ruột Hiểu Nguyệt. Hiểu Nguyệt mất mẹ từ khi mới lọt lòng nên Châu Văn Phương rất thương yêu em gái mình, bảo hộ rất kỹ đến mức Hiểu Nguyệt thấy ngột ngạt. Hắn giao thị vệ Thanh Ca đến bên cạnh Hiểu Nguyệt làm thị nữ. Mọi thái giám, thị nữ trong Cung của nàng đều bị hắn cho điều tra kỹ lưỡng. Thị vệ thân cận của hắn thì suốt ngày phải báo cáo với hắn mọi nhất cử nhất động của công chúa. Hắn cũng là chướng ngại lớn nhất ngăn cách tình yêu giữa hai nhân vật chính. Lúc đọc tiểu thuyết Cảnh Thần luôn rất ức chế khi đọc đến nhân vật này. Châu Văn Phương làm hoàng đế thì rất giỏi nhưng làm anh trai thì quá tệ đi. Nếu muốn giúp đỡ nữ chính thì việc thay đổi suy nghĩ của nhân vật này cũng rất quan trọng.
Tiểu Thành Tử đưa hắn đến thẳng thư phòng của hoàng thượng. Bên trong còn có một người mặc y phục đỏ, đeo kiếm mà hắn đoán là thị vệ thân cận Đường Sâm của hoàng đế. Còn người đang ngồi thư thả uống trà bên cạnh chắc chẳn là hoàng đế. Nói là thư thả nhưng gương mặt của người kia vẫn cực kì lạnh lùng mang đến cho người đối diện cảm giâc ngột ngạt, khó thở. Tiểu Thành Tử tới trước mặt người đó, chắp tay kính cẩn nói: “ Bẩm hoàng thượng, đã đưa người đến rồi. Hắn là Tiểu Cảnh, vừa mới đến Cung Minh Nguyệt sáng nay.”
Cảnh Thần lập tức quỳ xuống, cúi đầu lạy: “ Nô tài Tiểu Cảnh khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Châu Văn Phương đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt sát khí chĩa thẳng vào người đang quỳ trước mặt, giọng nói lạnh băng hỏi: “ Có biết tại sao ta lại gọi ngươi tới không?”
“ Bẩm hoàng thượng, nô tài không dám đoán bừa.” Cảnh Thần không dám ngẩng đầu, cố gắng suy nghĩ vận dụng từ ngữ chính xác. May mà chuyên ngành hắn học là văn hoá xã hội nên hắn nắm khá chắc.
“ Trẫm cho phép ngươi nói.”
“ Vậy nô tài xin bạo gan đoán rắng hoàng thượng chắc hẳn là vì lo lắng cho công chúa nên muốn gọi nô tài tới để dặn dò.”
Châu Văn Phương chống tay quan sát Cảnh Thần một chút, môi khẽ nhếch lên không biết có phải đang cười hay không.
“ Nếu ngươi đã đoán được vậy chắc cũng không cần trẫm phải nhắc nhở gì đâu nhỉ. Trẫm không cần biết trước kia ngươi hầu hạ cho ai nhưng nếu đã đến Cung Minh Nguyệt thì từ giờ ngươi chỉ được phép trung thành với một mình công chúa. Nếu trẫm phát hiện ngươi hai lòng trẫm sẽ khiến ngươi sống.không.bằng.chết.”
“ Nô tài biết. Nô tài không dám.”
“ Ta thấy ngươi cũng khá thông mình và lanh lợi. Ta rất ngạc nhiên là tại sao Lệ Nhiên lại đưa một kẻ như ngươi cho Hiểu Nguyệt. Hiểu chuyện và lanh lợi cũng là một điểm tốt nhưng cũng rất nguy hiểm. Ai mà biết được trong lòng ngươi lúc này đang nghĩ gì. Ngươi nói xem, trẫm làm sao có thể tin ngươi?”
Cảnh Thần rùng mình. Hắn mơ hồ nhận thấy dường như có một luồng áp bức vô hình đè xuống người hắn, ép hắn khó thở, lồng ngực cũng trở nên bức bách, khó chịu. Chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn trở nên như thế. Đây là cái gọi là sức mạnh đế vương ư? Có lẽ thái giám, cung nữ trước kia cũng bị tên hoàng đế này nhìn với ánh mắt đe doạ như vậy. Suy nghĩ đó khiến Cảnh Thần cảm thấy rất uất ức và khó chịu. Trước kia khi hắn xem những cảnh như vậy trên phim hắn cảm thấy rất bình thường, không có vẻ thương cảm gì. Nhưng giờ đây khi tự mình nếm trải hắn mới hiểu hết sự tủi nhục mà những kẻ như bọn hắn phải chịu. Tất cả mọi chuyện, dù đúng hay sai chỉ cần chủ nhân muốn sống thì họ sống, muốn chết thì nhất định phải chết, vốn không có quyền tự quyết cho mạng sống của bản thân.
“ Nếu người muốn bảo vệ công chúa thì thay bằng để tâm đến những thái giám không có chút địa vị nào như nô tài, người nên đề phòng những thế lực lớn hơn có khả năng gây hại cho công chúa thì hay hơn đấy.”
“ Ngươi nói cái gì?” Văn Phương nhíu mày
“ Chúng nô tài không có chút địa vị sao dám cả gan làm hại đến công chúa tôn quý chứ. Nếu có cũng chỉ là do những kẻ có địa vị cao hơn ép buộc, đe doạ mà thôi.”
“ Ý của ngươi là Lệ Nhiên?”
“ Hoàng thượng, nô tài là nói những người có địa vị cao hơn nô tài, không phải nói một mình Lệ phi nương nương.”
“ Thì rõ ràng ngươi nói Lệ phi cũng có ý muốn hại công chúa còn gì?”
“ Đây đều là lời của hoàng thượng, nô tài cái gì cũng chưa nói.”
“ Ngươi...” Văn Phương tức giận muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói gì. Lần đầu tiên hắn gặp một tên thái giám dám trả treo với hắn như thế. Mà những gì y nói đều đúng. Văn Phương suy nghĩ một lúc, phất tay bảo Cảnh Thần đứng lên.
Nãy giờ hắn quỳ mỏi cả chân, được cho đứng liền ngay lập tức đứng dậy, quên luôn chuyện phải dập đầu tạ ơn. Tiểu Thành trố mắt nhìn Cảnh Thần, nhưng thấy hoàng thượng không có ý muốn trách phạt nên y cũng im lặng không nói gì.
“ Xem như trẫm tạm thời tin ngươi. Ngươi có thể về.”
“ Tạ hơn hòng thượng. Nô tài xin phép cáo lui.”
Đợi đến khi Cảnh Thần rời đi hẳn, Văn Phương lạnh mặt hỏi: “ Ngươi nói với ta kẻ này khá nhát gan, dễ bị lợi dụng, sai khiến. Nhưng như thế này là sao? Ngươi có điều tra nghiêm túc không vậy?”
“ Bẩm hoàng thượng, thần cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nô tài sẽ đích thân đi điều tra lại.” Đường Sâm vội chắp tay thưa
“ Khỏi cần. Ta nghĩ hắn không có ý muốn hại Hiểu Nguyệt. Nhưng một kẻ thông mình như hắn ở bên cạnh Hiểu Nguyệt ta không thể an tâm. Ngươi giám sát hắn. Còn nữa, cho tăng cường người giám sát bên cung của Lệ phi và Trân phi. Nếu có động tĩnh gì khác lạ phải ngày lập tức báo cho ta biết.”
“ Thuộc hạ tuân lệnh.”