Tiêu Thanh Dương chậm rãi mở phong thư ra đọc: “ Thẩm Minh Hiên, đợi sau khi trẫm hoàn toàn rời khỏi cung, ngươi hãy cho mọi người xem bức thư này. Trẫm có lỗi với lê dân bách tính, có lỗi với sự tin tưởng của các khanh. Trẫm bị một căn bệnh nan y không cách nào trị khỏi. Gương mặt vì bị bệnh mà biến đổi rất nhiều, đến mức trẫm không có dũng khí để xuất hiện trước mặt các ái khanh. Trẫm rời khỏi cung cũng là muốn tìm niềm vui cho mình trước khi hoàn toàn rời khỏi cõi đời. Này trẫm giao lại ngai vàng của trẫm cho một người khác. Hắn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thông hiểu đạo lý và cách trị quốc. Trẫm tin tưởng hắn cùng sự trợ giúp của các khanh sẽ giúp Vạn Lịch an bình thịnh trị giống như trẫm đã làm. Chiếu truyền ngôi trẫm đã thảo, đang cất giữ chỗ cửu cửu Chân vương của trẫm.”
Nghe xong mọi người lại càng xôn xao hơn. Hoàng thượng từ khi nào tin tưởng Chân vương đến vậy, đến Chiếu truyền ngôi cũng giao cho y? Chân Vương mặc kệ sự xôn xao của mọi người, cầm lên cuộn vải màu vàng mà hắn gọi là “ Chiếu truyền ngôi” đọc dõng dạc trước mặt mọi người:
“ Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết. Nay trẫm bệnh tình trầm trọng, không thể tiếp tục ngồi trên ngôi vương. Trẫm truyền ngôi lại cho đệ đệ của trẫm là Lục hoàng tử Chân Vân Thiên. Khâm thử.”
Gần như tất cả mọi người đều sửng sốt kinh ngạc. Lục hoàng tử chẳng phải chính là vị hoàng tử ốm yếu, bệnh tật thường xuyên, chẳng mấy khi ra khỏi phòng đấy sao? Sao hoàng thượng lại đột ngột truyền ngôi cho vị lục đệ này? Ít ra thì cũng phải là Kỳ vương gia đang ở Tây Lĩnh chứ?
Các quan lại còn đang xôn xao bàn tán thì đã thấy từ ngoài cửa Lục hoàng tử bước vào. Phong thái ung dung, bước đi đĩnh đạc, gương mặt hồng hào, đôi mắt sắc sảo, lanh lợi. Chẳng chỗ nào giống với một người bị bệnh lâu ngày mới dậy cả. Tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ: lâu nay y giả bệnh. Đã nhiều năm như vậy vẫn luôn giả vờ như thế. Tính kiên nhẫn của y cũng thật đáng nể.
Châu Vân Thiên bước thẳng lên từng bậc thang dẫn đến ngai vàng. Khi bước chân của hắn đặt đến bậc cuối cùng, hắn quay lại nói với các cận thần đứng phía dưới: “ Các ái khanh, ta cũng rất tiếc vì sức khỏe của hoàng huynh không tốt. Nếu hoàng huynh đã tin tưởng truyền ngôi cho ta, ta nhất định sẽ không phụ lòng huynh ấy. Các khanh đây đều là những người mà hoàng huynh vô cùng tin tưởng. Ta mong các ái khanh sẽ giúp ta cùng cái quản Vạn Lịch quốc thịnh vượng như những gì hoàng huynh đã làm.” Nói xong liền thoải mái ngồi xuống ngai vàng.
Tiếng phản đối không ngừng vang lên của rất nhiều vị quan trung thành. Bọn họ không ngốc. Đây rõ ràng là màn cướp ngôi trắng trợn đã được sắp xếp từ trước. Hoàng đêa của họ là một bậc minh quân, sao có thể dễ dàng chấp nhận một kẻ khác thay thế dễ dàng như vậy? Bọn họ đòi xem bức thư và Chiếu truyền ngôi xem có đúng là bút tích của thánh thượng không? Nếu đúng bọn họ sẽ không có ý kiến gì nữa. Dĩ nhiên Tiêu Thanh Dương từ chối. Hắn nói lời kiểm chứng của Thẩm Thừa tướng là minh chứng hùng hồn nhất.
“ Thẩm tướng, ngài nói một câu đi! Bức thư và Chiếu truyền ngôi đó có phải là thật không? Nãy giờ bọn ta vẫn chưa nghe lời thừa nhận từ ngài.”
Thẩm Minh Hiên bị quây bởi những câu hỏi yêu cầu chứng thực. Hắn định nói nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe có tiếng nói lớn phát ra từ bên ngoài Điện: “ Kẻ nào dám cướp ngôi cha ta?!”
Châu Tử Hằng giận dữ bước vào Điện. Nó nhìn thấy Vân Thiên ngồi trên ngai vàng vẻ mặt rất sửng sốt, sau đó là tức giận đến đỏ mặt. Nó bước thẳng đến chỗ Vân Thiên, đứng ngay trước mặt hắn mà chất vấn: “ Hoàng thúc, chuyện này là sao? Thúc cướp ngôi cha ta?”
Vân Thiên ngược lại rất bình thản trước sự tức giận của Tử Hằng, nở nụ cười trả lời: “ Ta không cướp ngôi của hoàng huynh. Ta có thư và Chiếu chỉ của hoàng huynh truyền ngôi cho ta. Cửu cửu đã đọc trước mặt văn võ bá quan ở đây. Ai cũng đều nghe thấy.”
Tử Hằng quay xuống phía dưới hỏi: “ Thật sao?”
Một vị quan đứng ra đáp: “ Thưa hoàng tử, đúng là Chân Vương có đọc thư và Chiếu chỉ nhưng khi bọn thần yêu cầu ngài ấy cho xem có phải bút tích của bệ hạ không thì Chân vương từ chối.”
Tử Hằng quay phắt lại, chìa tay ra trước mặt Chân vương, nói: “ Đưa ta.”
Tiêu Thanh Dương không nói gì chỉ liếc sang nhìn Vân Thiên như hỏi ý. Tử Hằng nhíu mày, quát: “ Bản hoàng tử ra lệnh ngươi dám không nghe sao?”
“ Trẫm không thể để ngươi xem.”
Vân Thiên ánh mắt càng giận dữ hơn, gương mặt âm trầm liếc qua nhìn Vân Thiên. Vân Thiên hơi sững người. Ánh mắt của thằng bé giống y hệt Văn Phương. Ánh mắt lạnh lẽo đó mỗi lần nhìn thấy hắn đều thấy rùng mình. Chỉ là một thằng nhóc. Hắn tự nhủ với bản thân mình như thế. Vân Thiên cũng làm mặt lạnh, tức giận hỏi thằng nhóc: “ Ngươi dám dùng ánh mắt đó nhìn trẫm. Trẫm sẽ trừng trị ngươi tội khi quân.”
“ Sao ngươi dám dùng từ “ trẫm”? Đã ai chấp nhận ngươi làm hoàng đế sao?”
“ Chiêú chỉ đã có. Dĩ nhiên ta là hoàng đế.”
“ Đưa Chiếu thư cho ta xem.”
“ Ngươi là con của hoàng huynh, lại đang căm giận ta như thế. Ta đưa Chiếu thư cho ngươi, lỡ ngươi xé nó thì sao?”
Tử Hằng nở nụ cười nửa miệng: “ Vậy ta lấy gì tin chiếu thư là thật?”
“ Ngươi có thể hỏi Thẩm tướng. Hắn là người trực tiếp nhận thư từ hoàng huynh. Nội dung trong thư hắn cũng biết từ trước.”
Tử Hằng lại đi xuống đến trước mặt Thẩm Minh Hiên, lạnh lùng hỏi: “ Ngươi nói ta nghe? Những gì hắn ta đọc trên Điện đúng là những gì cha ta đã viết?”
Minh Hiên ngẩng đầu nhìn lên hai kẻ đang nở nụ cười đắc thắng phía trên, lạnh lùng phun một câu: “ Không phải.”
Hai kẻ kia trợn trắng mắt nhìn hắn. Lời của Thẩm Minh Hiên chính là bằng chứng. Chính bọn chúng đã nói đi nói lại câu đó đến mấy lần. Bây giờ chính miệng Minh Hiên thừa nhận những gì hắn đọc trong thư và Chiếu chỉ đều không phải sự thật. Các quan lại trung thành được một phen dậy sóng. Bè cánh Tiêu Thanh Dương và Vân Thiên quá sửng sốt vì mọi việc diễn biến quá bất ngờ, không kịp phòng bị. Chúng hoang mang nhìn Vân Thiên không biết nên làm thế nào.
“ Thẩm Minh Hiên, ngươi đổi trắng thay đen. Lúc đầu chính ngươi thừa nhận những lời ta đọc trong thư và Chiếu truyền ngôi đều là thật.”
“ Ta không có. Từ lúc vào Điện đến giờ ta có nói gì đến chuyện thật hay không thật đâu. Các vị nói đúng không?”
Nghe đến đây hai kẻ bọn chúng mới ngớ ra là mình bị Thẩm Minh Hiên chơi xỏ. Quả thật từ lúc bước chân vào Điện, Minh Hiên chỉ nói hai câu duy nhất, đó là : “ Ta đến rồi đây. Tội thần đến rồi. Chân Vương có thể đọc thư rồi chứ?” Sau đó y im lặng từ đầu đến cuối, chưa hề phun ra một chữ. Hai kẻ ngốc bọn chúng xem việc Minh Hiên đồng ý xuất hiện trong Điện lúc bọn chúng đọc Chiếu thư là minh chứng cho việc hợp tác giữa hai bên. Hoá ra từ đầu bọn chúng đã bị tên kia lừa rồi.
“ Thẩm Minh Hiên, ngươi đúng là kẻ ngu muội. Ngươi quên cha ngươi vì ai mà chết sao?”
“ Không quên. Ta làm sao mà quên được. Cha ta trước khi tự sát đã để lại một bức thư kể rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi. Cha ta là bị các ngươi lừa dối mà phản bội lại hoàng thượng. Cha chọn cách tự sát là để chuộc tội. Kẻ đã hại chết cha ta là các ngươi.”
Tiêu Thanh Dương sửng sốt. Hắn nhớ ngay khi phát hiện Thẩm Uyên Minh uống thuốc độc tự sát, hắn đã cho người đến lục soát kỹ phòng của lão ta nhưng có thấy bức thư nào đâu. Lão ta để lại thư tuyệt mệnh cho con trai khi nào?
“ Chắc các ngươi không ngờ cha ta có để lại thư tuyệt mệnh đúng không? Cha ta đã viết nó và giấu trong phòng ta. Mãi sau khi cha mất được nửa năm ta mới tình cờ tìm thấy nó. Từ đó ta đã lên kế hoạch trả thù các ngươi rồi.”
Tiêu Thanh Dương ngớ người trong giây lát rồi cười gằn. Hoá ra cả hai cha con nhà Thẩm gia đã lừa hắn ngay từ đầu. Thật không ngờ đã sống qua nửa đời người lại bị một thằng oắt con lừa vào tròng một cách dễ dàng như vậy. Vân Thiên hai mắt trợn trừng. Nếu như Thẩm Minh Hiên lừa bọn chúng ngay từ đầu. Người mà y chọn đứng bên cạnh là hoàng huynh. Vậy lẽ nào đây là cái bẫy sao? Vậy hoàng huynh thì sao? Có phải hoàng huynh cũng đang trở về đây?
Không được. Bao năm qua hắn nhẫn nhục chịu đựng chính là chờ đến ngày này. Sao có thể dễ dàng buông nỏ chứ. Hoàng huynh bị người của Tiêu Thanh Dương chặn trên đường trở về rồi, không thể xuất hiện ở đây ngay được. Vẫn còn thời gian. Chỉ cần hắn khống chế toàn bộ hoàng cung này rồi thì dù Văn Phương có trở về cũng không kịp lật ngược thế cờ.
“ Người đâu, bắt hết bọn chúng lại. Kẻ nào phản kháng, giết!
Quân lính đứng vây xung quanh đó lẫn những kẻ đứng cạnh bên ngoài lập tức chạy vào chĩa giáo vào các quan viên.
“ Kẻ nào dám đụng đến người của trẫm!”
Giọng nói vừa vang lên. Toàn bộ quân lính bỏ giáo quỳ rạp xuống. Các quan viên người sợ hãi, người mừng rỡ quỳ xuống nghênh đón chủ nhân thực sự trở về.
Vân Thiên đứng bật dậy nhìn về phía cửa. Người mà hắn e ngại nhất, kính nể nhất, cũng ghen tị nhất, cũng căm hận nhất. Dù có hoá thành tro hắn cũng không bao giờ quên được kẻ đó: Châu Văn Phương. Vai hắn khẽ run lên. Không phải vì sợ mà vì quá kích thích. Không biết hắn đã chờ cái ngày đối mặt với y trong hoàn cảnh này bao lâu rồi.
Châu Văn Phương bước vào Điện. Theo sau hắn là hai ảnh vệ Lạc Diệp và Cảnh Thần, còn có Hoa Thiên Vũ và những quan viên khác. Tiêu Thanh Dương kinh ngạc tột độ. Tại sao hoàng thượng trở về từ lúc nào mà hắn không hay biết. Không phải đám thị vệ gác cổng đều có người của hắn sao? Không phải một nửa quân lính trong kinh thành đều thuộc quyền khống chế của hắn sao? Tại sao Văn Phương có thể bước vào đây băng băng thuận lợi như thế?
Tử Hằng nhìn thấy cha bước vào liền vui mừng chạy đến ôm chầm lấy cha mình. Văn Phương cũng mỉm cười xoa đầu nó. Đoạn hắn ngẩng đầu nhìn người đang đứng cạnh ngai vàng của hắn. Chân mày nhíu lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận, lạnh lùng nói: “ Ta đã nghĩ dựa vào đâu mà Tiêu Thanh Dương dám phản ta. Ta đoán người đó có thể là đệ nhưng ta không muốn tin. Không ngờ ...”
“ Huynh không tin ta có thể cướp hoàng vị của huynh?” Vân Thiên mỉm cười hỏi lại
“ Ta không tin đệ lại làm thế. Ta chưa từng bạc đãi đệ. Tại sao đệ lại phải nhẫn nhục giả bệnh nhiều năm như vậy?”
“ Ha ha. Huynh nói thật hay. Chẳng lẽ huynh quên rằng để huynh có thể ngồi trên ngai vàng đã có biết bao người phải chết rồi sao? Anh em của chúng ta giờ còn lại bao nhiêu người? Nếu đệ không giả bệnh thì giờ còn có thể bình yên mà đứng ở đây đến giờ này không?”
Văn Phương trầm mặc một lúc. Hắn dĩ nhiên nhớ. Đó là đoạn ký ức khủng khiếp và đau khổ nhất mà hắn muốn quên nhưng không quên được. Có lẽ đúng như Vân Thiên nói, nếu y không giả bệnh có lẽ đã bị kéo vào guồng tranh đoạt những năm đó. Mẫu thân của y là vì liên lụy mà mất mạng.
“ Thời gian mấy năm đó ta có thể hiểu. Nhưng sau khi ta lên ngôi thì sao? Ta chưa từng có ý định hại đệ hay bất cứ anh em nào của chúng ta.”
“ Ta từng bị chính huynh trưởng của mình xém nửa giết chết. Ta đã chẳng còn tin cái gì gọi là tình thân nữa.” Ánh mắt Vân Thiên nhuốm màu lửa hận. Hắn hận Văn Phương, hận số phận trêu ngươi. Nếu như hắn cũng được Thái hậu chống lưng cho giống như Văn Phương thì bây giờ số phận hắn đã khác rồi. Hắn cười gằn, nói tiếp: “ Cách tốt nhất để bảo vệ bản thân là ngồi ở vị trí cao hơn bất cứ ai. Cho nên, hoàng huynh à, huynh hãy giao lại ngôi vị cho ta đi.”
“ Vân Thiên, ngươi điên rồi.”
“ Đã đến bước này thì chúng ta chỉ có chiến một trận sống chết thôi. Tiêu Thanh Dương, bắt đầu đi.”
Tiêu Thanh Dương gật đầu. Hoàng thượng đã trở về. Bây giờ hoặc là thành công, hoặc là thất bại và chết. Hắn chỉ tay vào nhóm người Văn Phương mà hét lớn: “ Bắt tất cả bọn chúng lại! Kẻ nào phản kháng, giết không tha!”
Lập tức gần trăm quân lính ùa vào Điện bao vây tất cả mọi người bên trong. Các cận thần trung thành chạy về phía Văn Phương. Tất cả quây thành một vòng tròn nhỏ. Gương mặt Văn Phương vẫn giữ vê điềm tĩnh. Khoé môi chợt nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Ầm một tiếng. Hàng trăm quân lính khác mặc giáp đỏ chạy vào bên trong khống chế bọn lính phản loạn kia. Nhìn giáp phục cỉa chúng, Tiêu Thanh Dương và Vân Thiên đồng loạt biến sắc. Đó là giáp phục của quân Tây Lĩnh.
“ Lâu rồi ta không về không ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng đặc sắc thế này.” Một nam tử mặc bào đỏ, thân hình cao lớn, gương mặt tuấn mỹ phong trần, hào sảng cất giọng oang oang từ ngoài cửa.
Đó là Tam hoàng tử Kỳ Vương Châu Văn Sinh.