“ Hoàng huynh, ý huynh là gì? Huynh nghĩ ngờ Tiểu Cảnh?”
“ Để hắn tự nói cho muội nghe.” Văn Phương quay qua lườm mắt nhìn Cảnh Thần: “ Ngươi tự nói với chủ tử của ngươi đi. Nếu có nửa phần dối trá ta lập tức giết ngươi.”
Cảnh Thần nhìn bộ vũ y bị cắt mấy đường nằm trước mặt mình mà trái tim đập thình thịch liên hồi, đại não gần như trống rỗng. Sao lại bị phát hiện ra được. Kế hoạch hắn đã lên rất tỉ mỉ, đáng lẽ không thể thất bại. Tại sao đến phút cuối lại thế này? Theo như trong tiểu thuyết, sở dĩ nhân vật Tiểu Cảnh có thể thành công hạ độc Hiểu Nguyệt là vì người của Lệ phi đốt Phòng chứa đồ dụ ảnh vệ đang giám sát Cung Minh Nguyệt đi để Tiểu Cảnh thuận lợi ra tay. Chẳng lẽ đến lượt hắn làm lại không phải thế? Trừ khi ...Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn đôi mắt lạnh băng mà Văn Phương đang chĩa thẳng vào hắn, lại nhìn sang bên chạm phải ánh mắt vừa kinh ngạc vừa đau lòng của Hiểu Nguyệt; bên cạnh nàng, Chính Phong đang dùng ánh mắt vừa khó tin vừa tức giận mà nhìn hắn; còn Hoa Thiên Vũ bên phía đối diện lại đang chống cằm điềm tĩnh quan sát hắn.
“ Thế nào? Không biết phải nói gì? Hay là không dám thừa nhận?” Văn Phương lạnh giọng hỏi
Cảnh Thần hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại những từ ngữ trong đầu. Đây là thời khắc sinh tử của hắn. Nếu hắn chỉ đi sai một nước cờ thôi thì cái giá phải trả chính là mạng sống của hắn.
“ Tâu bệ hạ, bộ vũ y này là do chính nô tài cắt.”
Văn Phương nhướng mày, có vẻ khá ngạc nhiên khi Cảnh Thần nhận tội nhanh như vậy. Hắn cứ nghĩ y sẽ còn lên tiếng biện hộ gì đó. Gương mặt Hiểu Nguyệt tràn đầy thất vọng, dường như không tin nổi vào tai mình. Nhìn thấy chủ tử như thế Thanh Ca đau lòng không thôi. Không màng đến trong phòng đang có những ai, Thanh Ca mắng Cảnh Thần một tràng với tất cả sự tức giận và uất ức: “ Tên phản bội! Chính miệng ngươi nói sẽ không bao giờ phản bội công chúa, còn nói chắc chắn sẽ mãi mãi bảo hộ người. Thế mà ngươi....Thật uổng công cho công chúa đã luôn tin tưởng và bảo vệ ngươi. Ngươi đã đánh mất lòng tin của công chúa.”
“ Ta không phản bội. Ta luôn trung thành với lời thề của mình. Ngươi cứ gào thét như thế ít ra cũng phải cho ta cơ hội để giải thích chứ?!”
“ Hành động của ngươi có gì để giải thích? Hay ngươi muốn nói là mình bị ép buộc?” Trái với sự giận dữ không kìm được của Thanh Ca, Tần Chính Phong bình tĩnh hơn. Cách nói của hắn đang muốn mở một con đường cho Cảnh Thần giải thích.
“ Cũng gần như thế. Nô tài xin trình bày từ đầu lại mọi chuyện. Cách đây một tháng, Lệ phi nương nương cho người nói lại với nô tài bảo nô tài tìm hiểu xem công chúa chuẩn bị quà gì trong tiệc sinh thần của Thái hậu rồi báo lại. Sau khi nô tài báo với nương nương rằng công chúa sẽ múa, Trân phi nương nương đã đưa cho nô tài thứ này.” Cảnh Thần lấy từ trong áo ra một cái bình nhỏ, hai tay dâng lên đưa cho hoàng thượng, rồi nói tiếp: “ Trân phi nương nương sai nô tài bôi cái này vào trong bộ vũ y của công chúa dùng để múa trong tiệc sinh thần. Nô tài không biết trong đó là thứ gì nhưng chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp. Nô tài không muốn làm nhưng cũng không dám công khai chống lệnh. Buổi tối nay, người của các nương nương sẽ đốt Phòng chứa đồ, nô tài nhân lúc mọi người đi dập lửa lén lút cắt hỏng bộ vũ y mà công chúa định mặc để buộc người phải dùng bộ dự phòng đã được chuẩn bị từ trước. Mọi chuyện sau đó bệ hạ đã biết rồi.”
“ Đó là lý do mà trước kia ngươi bảo ta may thêm một bộ vũ y nữa là để dự phòng cho chuyện này?” Hiểu Nguyệt bắt đầu hiểu ra, tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
“ Nếu thế thì ngươi cũng không nhất thiết phải cắt hỏng bộ vũ y đó. Ngươi cứ tuyên bố với bên ngoài là bộ vũ y của công chúa hỏng rồi là được. Người của cung khác đâu biết công chúa sẽ mặc bộ nào?”
“ Không thể được. Người của Trân phi vẫn luôn giám sát ta. Đã muốn cho họ tin là thật thì cũng phải diễn cho giống chứ.”
“ Nhưng ...nhưng ngươi cũng nên nói một lời với công chúa chứ! Ngươi rõ ràng không xem chủ tử của ngươi ra gì.”
“ Thanh Ca, bình tĩnh nào. Ta tin Tiểu Cảnh có lý do để làm vậy.”
“ Công chúa, hắn cắt hỏng bộ vũ y mà người yêu thích nhất, tự tiện hành động một mình. Đó gọi là làm càn.”
“ Ồ,vậy sao? Vậy nô tài cũng xin bạo gan hỏi công chúa. Nếu nô tài kể chuyện này cho người, người sẽ giải quyết thế nào? Báo cho hoàng thượng trong khi không có bằng chứng nào trong tay ư? Ai sẽ tin hay là tạo điều kiện cho bọn họ đổ hết tội lên đầu nô tài? Hay tương kế tựu kế giả như mình bị trúng độc dụ bọn họ lòi đuôi? Hay làm theo cách của nô tài, làm như không biết chuyện gì rồi vờ hốt hoảng khi thấy vụ y bị cắt hỏng. Xin thứ lỗi cho nô tài nói thẳng, với tính cách đơn thuần, ngây thơ, thật thà của công chúa, những chuyện đó người đều không làm được.”
Hiểu Nguyệt mím môi, tay siết chặt vạt áo không nói được câu nào. Những người còn lại cho dù rất tức giận vì những lời lẽ bất kính của y dành cho Hiểu Nguyệt nhưng lại chẳng tìm được lời nào phản bác. Bởi vì y nói quá đúng.
“ Nếu đã không dám nói cho Nguyệt nhi tại sao không nói với trẫm? Trẫm có thể giúp ngươi.” Văn Phương vẫn không chịu thua, muốn đòi lại công bằng cho muội muội.
“ Hoàng thượng chắc chắn với những gì mình nói chứ? Nô tài chỉ là một thái giám không chút địa vị đi tố cáo hài vị phi tần trong khi không có bằng chứng nào trong tay? Người liệu có tin nô tài không? Cứ xem như ngài tin vậy ngài làm sao bảo vệ nô tài? Người của Lệ phi và Trân phi vẫn luôn theo sát mọi hành động của nô tài. Nếu nô tài làm vậy chẳng phải đang tự đưa mình vào chỗ chết chứ?”
“ Vì chủ tử mạng của ngươi thì có đáng gì. Ngươi sợ chết?”
“ Nô tài dĩ nhiên sợ chết. Nếu đã bị giết người diệt khẩu lại còn không bảo vệ được công chúa, thì nên chọn một phương án vừa bảo vệ được mình vừa bảo vệ được bản thân, chẳng phải sẽ tốt hơn ư?”
Văn Phương cảm thấy đau đầu. Hắn nói không lại tên này. Phải có cách gì chớ. Rồi hắn chợt nghĩ ra một chuyện. Môi khẽ nhếch lên, hắn hỏi: “ Nãy giờ đều chỉ là lời ngươi nói. Có bằng chứng gì chứng minh những gì ngươi nói là thật?”
Cảnh Thần cảm thấy sức chịu đựng của mình đang bị tên muội muội khống này ép đến kiệt quệ. Cho rằng hắn là thái giám thì muốn làm gì cũng được à? Cái gì cũng có giới hạn thôi chớ. Tưởng hắn không dám phản kháng à?
“ Hoàng thượng nếu muốn biết những gì nô tài nói có thật hay không thì không phải cứ hỏi ảnh vệ của ngài là được sao? Nô tài cũng đang thắc mắc rốt cuộc thì bệ hạ đã phái bao nhiêu ảnh vệ để theo dõi một mình nô tài vậy?”
Văn Phương tối sầm mặt. Tên thái giám này thế mà dám ăn nói với hắn như thế. Đúng là hắn đã cử hai ảnh vệ theo dõi nhất cử nhất động của Tiểu Cảnh trong suốt mấy ngày qua nếu không sao phát hiện được những việc lén lút y đang làm chứ. Nhưng đem chuyện đó nói thẳng trước mặt bao nhiêu người như vậy chẳng khác nào nói rằng hắn biết tất cả mọi chuyện mà còn cố tình làm khó y. Hắn từ việc đang hỏi cung tội phạm qua lời của tên kia quay ngoắt thành kẻ đi bắt nạt người yếu thế. Mặt mũi của hắn còn đâu chứ. Tên khốn này muốn chết?
“ Phì.” Hoa Thiên Vũ không kìm nén được phụt cười rồi ngay lập tức ngậm miệng. Sau đó mặc cho ánh mắt nhìn hắn muốn toé lửa từ Văn Phương, hắn ho nhẹ mấy tiếng rồi hỏi: “ Làm sao ngươi biết hoàng thượng phái ảnh vệ theo dõi ngươi?”
‘ Nô tài chỉ mới biết thôi. Việc bộ vũ y của công chúa bị cắt hỏng, tất cả cung nhân trong Cung Minh Nguyệt đều có thể là thủ phạm, nhưng hoàng thượng vừa vào cửa đã chỉ đích danh là nô tài làm. Dù vậy hoàng thượng cũng không xử lý chuyện này công khai mà chỉ xử kín trong cung, còn đuổi hết những người không liên quan ra ngoài. Vậy thì chỉ có một khả năng là hoàng thượng đã phái ảnh vệ theo dõi nô tài mọi lúc mọi nơi, mà còn không chỉ cử một người.”
Văn Phương siết chặt nắm tay, khoé miệng giật giật. Hoá ra hắn đã tự lộ bản thân cho tên này từ sớm à? Thông minh quá nhỉ, làm hắn không phản bác được một câu nào. Ngược lại còn bị y làm cho mất mặt.
“ Hoàng huynh, nãy giờ những gì Tiểu Cảnh nói là thật phải không?” Hiểu Nguyệt kéo tay Văn Phương,ánh mắt tràn ngập hi vọng
Văn Phương không trả lời ngay mà liếc nhìn Tiểu Cảnh. Gan tên đó cũng lớn lắm. Dám trả treo với hoàng đế à?
“ Những gì hắn nói đều đúng. Ta có thể xác nhận. Hắn quả thực vì cứu muội và cũng vì bảo vệ bản thân nên mới làm những chuyện như vậy.”
“ Muội biết mà. Tiểu Cảnh sẽ không bao giờ phản bội muội.”
“ Đúng. Hắn không phản bội muội.” Ánh mắt Văn Phương lạnh đi, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “ Nhưng là nô tài mà dám qua mặt chủ tử làm chuyện vượt quá quyền hạn vẫn phải phạt. Nếu không sau này đám nô tài của muội ai cũng dựa vào chuyện này mà làm loạn thì còn ra thể thống gì.”
Vai Cảnh Thần khẽ run lên.
“ Vậy ...vậy hoàng huynh phạt nhẹ thôi. Dù gì hắn cũng đã cứu muội.”
“ Yên tâm. Ta sẽ không giết hắn. Hắn còn phải ở đây để tiếp tục bảo vệ muội chứ. Người đâu, lôi kẻ này ra ngoài đánh hai mươi trượng!”
Hiểu Nguyệt hốt hoảng vội lôi kéo Văn Phương. Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, Văn Phương đã lườm mắt nhìn nàng, trầm giọng nạt: “ Muội ngồi yên đấy cho ta. Còn cầu xin cho hắn ta sẽ cấm cung muội không bao giờ cho muội gặp cái tên tiểu tử Chính Phong kia nữa.” Hiểu Nguyệt sững sờ lập tức im miệng.
Fuck! Xém chút nữa Cảnh Thần đã thốt câu chửi này ra khỏi miệng. Tên cẩu hoàng đế đó rõ ràng muốn trả thù hắn. Hắn tức mà không làm gì được. Ai bảo hắn xuyên làm thái giám chứ! Cha mẹ ơi, biết thế này hắn đã làm cái đệm lót sẵn vào mông rồi.
------
Đêm hôm đó, sau tiệc sinh thần, Trân phi giả cung nữ lén lút đến chỗ Lệ phi bàn chuyện. Người của Lệ phi ra ngoài thám thính tình hình một lúc rồi quay lại báo cáo:
“ Bẩm nương nương, bọn thuộc hạ theo lời dặn của nương nương phóng hoả đốt phòng chứa đồ dụ đám cung nhân và người của hoàng thượng chú ý. Nhưng không hiểu là kẻ nào nhân lúc đó cắt hỏng bộ vũ y mà Tam công chúa định mặc để biểu diễn. Chuyện này tất cả cung nhân đều biết, còn xém chút làm náo loạn lên. Bọn thuộc hạ thấy Tiểu Cảnh sau đó mang bộ vũ y đó cùng với một hộp đồ nữa chạy thẳng đến Điện Tâm Nghi. Sau khi tiệc sinh thần kết thúc, hoàng thượng theo Tam công chúa về Cung Minh Nguyệt, sau đó đột ngột đuổi hết cung nhân ra ngoài chỉ để lại vài người, đóng chặt cửa. Bọn thuộc hạ không biết bên trong xảy ra chuyện gì vì người của hoàng thượng canh chừng rất chặt. Một lúc sau thì Tiểu Cảnh bị lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng. Nghe nói là hắn làm gì đó phật ý hoàng thượng.”
“ Được rồi. Ngươi lui đi.”
“ Vâng.”
Dứt lời người áo đen nhảy khỏi cửa sổ, nhanh chóng biến mất. Trân Hạ lo lắng hỏi Lệ Nhiên: “ Tỷ tỷ, như vậy là sao? Có phải tên Tiểu Cảnh đó phản bội chúng ta rồi không? Có phải hoàng thượng đã biết...”
“ Muội bình tĩnh đi. Chuyện đó là không thể nào. Tính cách hoàng thượng như thế nào, muội còn lạ gì. Chúng ta muốn giết muội muội của hắn, hắn sẽ để yên cho chúng ta ngồi đây sao? Có mà cầm kiếm xông vào băm hai ta thành trăm mảnh rồi.”
“ Vâỵ còn Tiểu Cảnh? Tại sao con a đầu đó không bị trúng độc?”
Lệ Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: “ Tiểu Cảnh chịu ơn cứu mạng của ta. Ỹ sẽ không phản bội ta. Chuyện này ta nghĩ có thể giải thích như vậy: Tiểu Cảnh làm theo kế hoạch bôi thuốc vào bộ vũ y mà Hiểu Nguyệt định mặc, nhưng sau khi hắn đi lại có một kẻ khác vào cắt hỏng bộ vũ y đó. Có thể Hiểu Nguyệt đã nói cho hoàng thượng biết rằng vũ y của cô ta bị cắt nên hắn mới nghi ngờ Tiểu Cảnh làm. Dù gì Tiểu Cảnh trước kia từng là người của ta nên hắn bị nghi ngờ cũng không lạ. Nhưng hoàng thượng không có bằng chứng buộc tội nên đành tức giận phạt y 20 trượng.”
“ Nếu thực sự bộ vũ y đó bị cắt hỏng rồi thì khi đó trên đài con bé đang mặc...?
“ Có thể là bộ dự phòng. Ta cũng khá ngạc nhiên là con nhỏ đó lại may thêm một bộ.”
Trân Hạ suy ngẫm một lúc rồi gật đầu. Nghĩ đi nghĩ lại cách giải thích này là hợp lý nhất. “ May mà Tiểu Cảnh chưa bị lộ, vậy thì sau này chúng ta tìm một cơ hội khác là được. Nhân tiện tìm xem kẻ có cùng mối thù với chúng ta là ai."
“ Tạm thời trong thời gian này muội đừng nên đến chỗ ta nữa. Đợi chục ngày nữa cho mọi chuyện lắng xuống rồi hẵng tính.”
“ Vâng. Muội nghe tỷ. Thời gian còn nhiều. Chúng ta còn nhiều cơ hội.”
------
Hoa Thiên Vũ đổ từ chiếc bình nhỏ mà Tiểu Cảnh đưa ra một ít bột, ngửi ngửi nghiên cứu, ghi chép một hồi rồi kết luận: “ Đây là một chất kịch độc đến từ Tây Vực tên là Vô Tình Tán vốn đã bị cấm trong giới giang hồ vì sự tàn nhẫn của nó. Chất độc một khi dính vào da sẽ dần dần thẩm thấu vào cơ thể, đi thẳng đến tim. Người bị trúng độc gần như không cảm giác được gì. Sau một canh giờ sẽ lâm vào tình trạng hôn mê rồi cứ thế chết dần.”
Hiểu Nguyệt bị sốc nặng. Không ngờ hai vị phi tần kia lại muốn ra tay tàn ác với mình như thế. Văn Phương siết chặt nắm tay, cố gắng để không đi chém chết hai ả ác độc kia. Hắn hỏi: “ Nếu chẳng may Hiểu Nguyệt bị trúng độc, ngươi có giải được không?”
“ Ta đã từng tiếp xúc với độc này trong giang hồ, có thể giải nhưng không dám chắc lắm. Khả năng thành công chỉ có một phần ba.”
Văn Phương khẽ thở nhẹ một hơi. May mà lần này có Tiểu Cảnh cứu nên thoát chết, nếu không hắn không dám tưởng tượng mình sẽ làm gì. Thế lực sau hai ả độc phụ đó rất lớn, hắn còn phải dựa vào nhà bên đó khá nhiều nên lâu nay dù có chuyện gì cũng không phạt nặng. Nhưng hai ả đó càng lúc càng lấn tới. Tưởng hắn không dám làm gì sao? Dám hại muội muội hắn, hắn sẽ cho hai ả đó biết hậu quả khủng khiếp như thế nào.
Chính Phong từ nãy giờ vẫn im lặng không nói một lời nào. Bàn tay hắn nắm chặt tay Hiểu Nguyệt chưa hề buông ra. Văn Phương mà còn nổi giận như thế Chính Phong sao có thể không giận. Hắn không chỉ giận còn hận bản thân mình vô dụng. Người mà hắn tâm duyệt lại để cho kẻ khâc bảo vệ. Càng nghĩ càng bực bội, bàn tay nắm chặt Hiểu Nguyệt vô thức siết chặt khiến nàng không nhịn được kêu lên. Chính Phong bừng tỉnh.
“ Xin lỗi. Ta làm muội đau à?”
“ Muội không sao.” Hiểu Nguyệt cười dịu dàng, tay còn lại đặt lên tay Chính Phong: “ Huynh đừng tự trách mình nữa. Mọi chuyện đã qua rồi.”
“ Nhưng ta đã hứa là sẽ bảo vệ muội,vậy mà ...”
“ Tiểu Cảnh cũng hứa bảo vệ muội, hoàng huynh, Thanh Ca cũng hứa sẽ bảo vệ muội. Rất nhiều người muốn bảo vệ muội. Nếu ai cũng như huynh cứ mỗi lần muội xảy ra chuyện mà người cứu muội lại không phải huynh thế là hối hận, tự trách đủ thứ thế này thì muội biết làm sao đây? Muội muốn tất cả đều vui vẻ a.”
Chính Phong bặt cười vòng tay ôm lấy Hiểu Nguyệt vào lòng. Thanh Ca đứng gần đó, nhìn thấy mà hoảng hồn. Hoàng thượng còn đang đứng trong phòng, hai người họ làm thế nhỡ bị hoàng thượng thấy thì phải làm sao? Thanh Ca cố làm một cách tự nhiên đứng che cho bọn họ.
“ Từ lần sau ta sẽ để ý hơn, sẽ không để muội gặp nguy hiểm nữa.” Chính Phong thì thầm, hôn nhẹ lên trán nàng.
Hiểu Nguyệt gật đầu, tay ôm người càng chặt hơn. Thiên Vũ liếc thấy liền nhanh trí tìm cách thu hút sự chú ý của Văn Phương đi hướng khác: “ Ngươi đánh tên tiểu thái giám đó khá nặng đấy. Đánh như thế mà không thèm giải thích, ngươi không sợ hắn ghi hận ngươi sao?”
“ Hắn dám?”
“ Ngươi nghĩ hắn có dám không?”
Văn Phương trầm mặc. Ai chứ tên đó thì dám lắm.
“ Vâỵ thì sao? Hắn có thể làm gì được ta?”
“ Ờ, ngươi tự tin thế thì tùy ngươi. Ta không nói nữa.”
Thiên Vũ gọi Thanh Ca đến rồi đưa cho cô một chiếc bình nhỏ, dặn dò gì đấy. Văn Phương lúc này lại tiếp tục trầm mặc. Tại sao hắn lại bận tâm một tên thái giám suy nghĩ gì chứ. Hắn công nhận tên Tiểu Cảnh đó rất thông mình, rất tài năng. Có cảm giác không việc gì là y không làm được, làm hắn nghi ngờ người có năng lực như thế tại sao lại chấp nhận làm một thái giám chứ? Con người này hắn không thể không đề phòng được.
“ Đường Sâm, việc theo dõi tên thái giám đó ngươi cứ tiếp tục. Ta muốn nắm tất cả bí mật của y.”