Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Đại đội trưởng lần lượt sắp xếp công việc cho từng người.
“Mọi người có ý kiến gì không? Nếu không thì bắt tay vào làm thôi.”
Có vài người ủ dột sau khi nghe phân công. Bọn họ hoàn toàn không muốn đi khai hoang núi.
Trời càng ngày càng nóng, nắng lại chói chang, trên núi còn có rắn rết thì ai mà thích đi khai hoang chứ?
Nhưng cũng chỉ có một số ít người là nghĩ như vậy, còn hầu hết mọi người vẫn rất tích cực tiến về phía trước, họ yêu lao động và cũng muốn xây dựng thôn nhỏ của mình ngày một phát triển.
Trình Hi và Quách Tiểu Tuệ cũng bị phân đi dọn đường nhưng ở các ngọn núi khác. Cũng giống Nguyễn Tiểu Ly, mỗi người được phân cùng nhóm với một người đàn ông để đi dọn đường, còn việc cuốc đất thì chủ yếu là của thôn dân.
Nguyễn Tiểu Ly nhận một cây liềm, chầm chậm đi ở phía trước. Chu Phụ Cốc mặc áo khoác ngoài, vác theo cái cuốc đi phía sau cô.
Vóc người của hắn vốn cao lớn, khi đi ở phía sau Nguyễn Tiểu Ly gần như đã che kín cả người cô lại.
Trong khi những nhóm khác sẽ trò chuyện vài câu, bên này cả hai người đều im lặng.
Khuôn mặt ngăm đen điển trai của Chu Phụ Cốc không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt thâm thúy kia cứ khi có khi không dừng ở trên người cô gái phía trước.
Nguyễn Tiểu Ly vừa đi tới, trong đầu vừa nghĩ cách kiếm điểm tích lũy cho hôm nay.
Đi được một đoạn đường dài, đột nhiên cô dừng lại.
Cô đứng trên bờ đê nhưng không nói lời nào. Chu Phụ Cốc khó hiểu, thấp giọng hỏi: “Sao lại dừng lại?”
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly lộ vẻ bối rối, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Cậu không biết đi phía trước dẫn đường sao? Tôi đâu có rõ đường ở đây.” Giọng nói đầy trách móc rất đúng tình hợp lý.
Chu Phụ Cốc sững sờ một lúc, sau đó sải bước lướt qua cô.
Nguyễn Tiểu Ly hỏi: “Sau thôn có nhiều núi như thế, chúng ta phải khai hoang cái nào vậy?”
Chu Phụ Cốc nhắc lại điều mà đại đội trưởng đã nói, rồi lại bổ sung: “Cả ngọn núi.”
“Cái gì, chúng ta phải dọn đường cho cả ngọn núi sao? Vậy phải dọn đến bao giờ chứ?”
“Khoảng hơn mười ngày. Dù sao cũng không cần quá vội vàng, những người đi khai hoang không làm đến ngọn núi phía sau này nhanh vậy đâu. Chúng ta mở xong đường lên xuống núi thì họ mới đi được.” Giọng Chu Phụ Cốc trầm thấp.
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly có chút u oán, nhưng cô cũng không tiếp tục phàn nàn nữa mà tập trung đi phía sau hắn.
Chu Phụ Cốc chân dài, một bước của hắn có thể bằng hai ba bước của Nguyễn Tiểu Ly. Hắn cứ đi tới đi tới một hồi rồi chợt phát hiện cô gái phía sau đã cách mình hơi xa.
Hắn tự giác giảm lại tốc độ, chờ cô bắt kịp rồi điều chỉnh tốc độ cho phù hợp với cô.
Loại hành vi nhỏ bé theo bản năng này khiến lòng hắn có chút vui mừng và cả nôn nóng. Hắn nắm chặt cái cuốc trên vai, cố gắng không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài.
Nhất định là hắn đã điên rồi nên mới để ý đến cô như vậy…
Trên đường đi cả người Chu Phụ Cốc có hơi bức bối.
Đi được khoảng nửa tiếng hai người mới đến ngọn núi phía sau thôn. Nguyễn Tiểu Ly nhìn dãy núi trập trùng cái này nối tiếp cái kia thì tức khắc nhíu mày lại: “Mở đường thế nào đây?”
Chu Phụ Cốc rất quen thuộc với những việc này: “Chặt hết cỏ dại và bụi cây ven đường, sau đó tôi cuốc đất thành bậc thang, như vậy thì sau này thôn dân lên núi sẽ rất tiện.”
“…”
Ngọn núi này cao như vậy mà nói mười ngày là có thể mở đường xong, Nguyễn Tiểu Ly bỗng nhiên có chút không tin.
Chu Phụ Cốc thấy cô im lặng thì cho rằng cô đang lo lắng về khối lượng công việc. Hắn nhẹ nhàng nói: “Cô chỉ cần dùng liềm cắt cỏ và bụi cây là được rồi, nếu có cái nào không cắt được thì kêu tôi đến.”
Đại đội trưởng phân hai người bọn họ đi chung với nhau là để hắn chăm sóc cô thanh niên trí thức yếu ớt này nhiều một chút.
Chu Phụ Cốc rất tự giác ôm hết việc nặng về mình.
Bản thân Nguyễn Tiểu Ly cũng phải tuân thủ thiết lập lười biếng để lấy được điểm tích lũy, vì vậy cô rất tự nhiên mà chấp nhận lời đề nghị của Chu Phụ Cốc.
Cả hai bắt đầu làm việc, một người đang dùng cuốc xới cỏ, người còn lại thì cẩn thận cắt cỏ bằng liềm.
Động tác của Nguyễn Tiểu Ly rất chậm và có chút làm ra vẻ.
Tiểu Ác thấy điểm tích lũy đang nhảy số thì lập tức vui mừng.
Trong lúc cắt cỏ, Nguyễn Tiểu Ly chợt nhớ ra gì đó: “Tiểu Ác, khi nào tuyến tình cảm của nam nữ chính mới bắt đầu?”
Tại sao lại phân phản diện và nam chính ở chung một nhóm? Theo cốt truyện thì hai vai chính phải ở chung mới, sau đó từ từ thích nhau mới đúng chứ?
Tiểu Ác: “Trong cốt truyện gốc là nam chính yêu thầm nữ chính, chưa bao giờ dám hé răng, cứ âm thầm bảo vệ nữ chính cho đến lúc nữ chính làm cả thôn phát triển lên. Một ngày nọ, nữ chính đi lên thị trấn thì bị bọn côn đồ bắt nạt, nam chính xuất hiện ra và tay bảo vệ nữ chính rồi sau đó nữ chính mới bắt đầu để ý tới nam chính. Những tình tiết mày còn chưa tới đâu.”
“Vậy bây giờ nam chính đã yêu thầm nữ chính chưa?”
Tiểu Ác: “Theo cốt truyện thì nam chính đã đem lòng yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ta yêu thầm.”
Tình yêu sét đánh. Mỗi khi Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy cụm từ này đều sẽ có cái nhìn khác về người được nhắc đến.
Cái gọi là tình yêu sét đánh chẳng qua chỉ là thấy sắc nên nổi lòng tham mà thôi. Không ngờ một người khốn khổ và thành thật như con trai nhà địa chủ lại thầm thương trộm nhớ người khác.
Tiểu Ác: “Cô cứ tiếp tục ghét nam chính là được rồi, còn cốt truyện của bọn họ cũng sẽ tự nhiên mà xuất hiện thôi.”
Hãy cứ làm một vai phụ nhỏ vô hình, một phản diện nhỏ bé là được.
“Ừm.”
Một người một hệ thống đều vô cùng tin tưởng cốt truyện gốc mà không hề phát hiện có gì đó sai lệch.
Quả thật cốt truyện gốc rất mạnh, nhưng với điều kiện phải là người ban đầu kia. Chỉ cần một thay đổi nhỏ thôi là mọi thứ sẽ thay đổi, âm thầm lệch khỏi quỹ đạo, cho đến một ngày nó bùng nổ thì muốn ngăn chặn cũng đã quá muộn.
Nguyễn Tiểu Ly cắt cỏ suốt cả một buổi nhưng hoàn toàn không cắt đến rễ, luôn chừa lại một tấc thân trên mặt đất, cắt cũng giống như không cắt.
Chu Phụ Cốc không nói lời nào, chỉ lẳng lặng theo sau mà dùng cuốc cuốc bỏ.
Tiểu Ác nhìn thời gian rồi nói: “Tiểu Ly, lén lười biếng cái đi.”
“Ừm.”
Động tác của Nguyễn Tiểu Ly càng lúc càng chậm.
Rõ ràng muốn cắt đứt bụi cây thì động tác phải dứt khoát thì mới đứt nổi, thế nhưng cô lại lấy lưỡi của cây liềm từ từ cưa chúng.
Động tác lười biếng này của cô Chu Phụ Cốc đều thấy hết, vậy mà hắn cũng chẳng nói gì. Sau đó, Chu Phụ Cốc tăng nhanh động tác của mình, ra sức mà cuốc cỏ.
Nguyễn Tiểu Ly bày vẽ một lúc thì dứt khoát vứt cái liềm sang một bên, tiếp theo đứng dậy lấy tay quạt gió.
Mặt trời đã mọc và chiếu nắng xuống chân núi khiến cô cảm thấy nóng nực lạ thường.
Cô cứ thế lười biếng một cách quang minh chính đại, nếu có Quách Tiểu Tuệ ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ mở miệng trách mắng cô cho mà xem. Nhưng ở đây lại không có ai khác, vì vậy Nguyễn Tiểu Ly có thể đường đường chính chính mà lười biếng.
Chu Phụ Cốc ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn cô một cái.
Nguyễn Tiểu Ly vừa lúc bắt gặp ánh mắt của hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn, mệt thì nghỉ một chút không được hả?”
Chu Phụ Cốc mở miệng nói: “Dưới tán cây đằng kia mát hơn.”
Thật ra hắn chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cô tới gốc cây kia nghỉ ngơi thì mát mẻ hơn, nhưng lời nói ta lại thành một ý nghĩa khác.
Nguyễn Tiểu Ly: “Để cậu ở đây làm việc còn tôi thì nghỉ ngơi, cậu đang muốn khoe mình giỏi thế nào à?”
“Không phải.” Tức thời, mặt của Chu Phụ Cốc đỏ lên, hắn trách bản thân ăn nói vụng về nên mới làm cô hiểu lầm. Chu Phụ Cốc giải thích: “Thanh niên trí thức Trần, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói nếu cô mệt thì qua gốc cây đằng kia nghỉ ngơi đi, ở đó mát hơn.”