Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Chương 30: Đợi đã


Lãnh Thanh Thu nheo mắt lại.

Người này với Từ Tuyết Kiều hoàn toàn không phải là người yêu, rõ ràng là cố tình chọc giận mình.

Lục Vân Phong nói: “Vậy cô có địa chỉ nhà của Long Ngạo. Thiên sao?”

“Tôi đã cử người đi xem, không có ở nhà, đã cho người canh ở cửa.”

“À, được được được.” Lúc này có một người đẩy cửa bước vào, là Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt cười nói với Lục Vân Phong: “Chào sếp Lục.”

“Ừm”

“Tổng giám đốc Lãnh, nhóm của tổng giám đốc Tiêu đã đến phòng họp, đã chuẩn bị xong hết hợp đồng.”

“Biết rồi.”

Lãnh Thanh Thu đứng lên, túm áo khoác để mặc vào: “Anh thích thì cứ tuỳ ý ở đây, tôi vẫn còn vụ làm ăn cần phải ký kết.”

“Đợi đã”

Lục Vân Phong hỏi Hàn Nguyệt: “Tổng giám đốc Tiêu? Tổng giám đốc Tiêu nào?”

“Tổng giám đốc Tiêu Thế Hăng.”

Lục Vân Phong sợ ngây người.

Hoàn toàn lộn xộn.

Tiêu Thế Hăng là vai ác, là vai ác hàng thật giá thật.

Trong cốt truyện bình thường, ông ta đã thành lập dự án, kéo Lãnh Thanh Thu đầu tư, Lãnh Thanh Thu bị lừa, Long Ngạo. Thiên ngăn vụ ký hợp đồng ngay thời điểm mấu chốt, vạch trần mưu tính của Tiêu Thế Hằng.

Nhưng tiêu rồi.

Hôm nay Long Ngạo Thiên bị cấp dưới của mình nhốt lại, kết quả Lãnh Thanh Thu muốn ký hợp đồng với Tiêu Thế Hằng.

Mẹ nó sao mọi chuyện luôn đến cùng lúc vậy?

Lục Vân Phong nhanh chóng ngăn cản Lãnh Thanh Thu: “Thanh Thu, cô hiểu người tên Tiêu Thế Hằng này được bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, người làm ăn từ nơi khác, tiếng tắm cũng được, thực lực hùng hậu.”

Lục Vân Phong toát ra mồ hôi trên trán: “Là thế này, cô có thể dời ngày ký hợp đồng với Tiêu Thế Hăng sang mai được không?”

“Đùa gì vậy? Chúng tôi đang chơi trò làm người lớn à?”

“Không phải. Ông ta..”

Lục Vân Phong thầm nghĩ phải nói sao giờ?

“Nếu mình nói cho cô ấy biết đây là một cái bẫy từ trên trời rơi xuống thì về sau Long Ngạo Thiên sẽ không có cách

nào tham gia vào, vì bị mất cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân”

“Nhưng nếu mình không nói cho cô ấy biết, e rằng hôm nay cô gái này sẽ ký hợp đồng với Tiêu Thế Hằng.”

“Mình phải nghĩ cách dời ngày ký kết hợp đồng sang mai, nhất định phải là ngày mai. Ngày mai Long Ngạo Thiên sẽ được thả ra”

Lãnh Thanh Thu lập tức hồi hộp trong lòng.

Hợp đồng này là một âm mưu? Sao Lục Vân Phong biết?

Vì sao hän chắc chăn Long Ngạo Thiên sẽ tới giúp đỡ mình ngăn vụ ký hợp đồng?

Nếu lời này nói ra từ trong miệng hẳn, cô sẽ không tin nửa chữ, nhưng không ai sẽ nói dối với bản thân cho vui ở trong lòng chứ nhỉ?

Rõ ràng người này theo đuổi mình, có cơ hội tranh công với mình, vậy mà lại muốn nhường cho người khác?

Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Vân Phong, không nói gì, nhìn hắn biểu diễn.

Lục Vân Phong suy nghĩ: “Tôi chỉ cảm thấy... hôm nay ngày hoàng đạo không tốt, phạm Thái Tuế, không nên ký hợp đồng.”

Lãnh Thanh Thu hừ một tiếng: “Tôi chưa bao giờ tin mấy thứ này.”

Nói xong cô cầm túi xách của mình muốn đi ra ngoài. Lục Vân Phong giữ chặt lấy cô: “Thanh Thu, đừng đi mà”

Lãnh Thanh Thu trừng hai mắt: “Buông tay. Lục Vân Phong, anh sưồng sã quá rồi.”

Lục Vân Phong nhanh chóng buông tay ra, cười hì hì nói: “Ngại quá, ngại quá. Thanh Thu, hôm nay thật sự không thích hợp ký hợp đồng”

Lãnh Thanh Thu nói với Hàn Nguyệt: “Hàn Nguyệt, nói với phòng tài chính, chuẩn bị gửi tiền.”

“Vâng.” Lãnh Thanh Thu đi phía trước, Lục Vân Phong đi theo sau, lải nhải: “Thanh Thu, cô có thể tin tôi một lần không? Cô nghĩ xem, nhiều năm như vậy rồi, tôi từng lừa gạt cô sao?”

Lãnh Thanh Thu giật mình quay đầu lại nhìn anh ta: “Anh nói xem?”

“À, phải, hầu như tôi... không nói gì thật nhỉ. Không phải... cô nghĩ lại xem, có phải tôi luôn muốn tốt cho cô hay không?”

Lãnh Thanh Thu đứng lại, nhìn hắn, không nói lời nào.

“Phải. Tôi làm... chuyện gì cũng chỉ vì chính mình, nhưng... Chu choa má ơi. Sao tôi lại nát như vậy chứ? Ngày thường làm nhiều chuyện xấu, giờ nói chuyện không ai tin.”

Lãnh Thanh Thu không khỏi cười thầm, nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Anh không còn chuyện gì nữa đúng không?

Không có gì nữa thì đừng để tôi mất thời gian kiếm tiền.”

Nhóm của Lãnh Thanh Thu đi ngang qua bên cạnh Lục Vân Phong, mỗi người đều cúi đầu chào hỏi một cái.

Lục Vân Phong không lòng dạ nào chào lại họ, nhìn hình bóng của Lãnh Thanh Thu, thầm nghiến răng.

“Móa nó. Chẳng phải chỉ là vai ác nhỏ thôi à. Ông đây cũng là vai ác. Vị trí lớn hơn mày.”