Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Chương 4: Sao lại là anh nữa


Lục Vân Phong rưng rưng nước mắt, hai tay năm lấy cổ áo Triệu Cương: "Tôi đã chết sáu lần, lần này tôi phải sống sót đến cuối cùng, nhất định phải sống sót đến cuối cùng.”

Triệu Cương khó hiểu: "Cậu Lục, cậu đang nói tiếng người à”

Lục Vân Phong muốn bóp chết tên khốn này, nghiến răng nghiến lợi: “Người anh em, chỉ cần anh làm tốt việc này, gần đây trong gara của tôi có một chiếc xe thể thao mới, tôi tặng nó cho anh.”

Triệu Cương nói: “Đó là chiếc Porsche.” "Tặng cho anh đấy”

Triệu Cương lau nước mắt, chắp tay giơ lên: “Ôi trời ơi. Không có ai đối xử tốt với tôi hơn cậu Lục, trời cao đất rộng cũng không bằng ân tình to lớn của cậu Lục. Từ nay về sau, thân xác của Triệu Cương sẽ thuộc về cậu, mạng sống của tôi cũng sẽ thuộc về cậu.”

“Đừng dài dòng nữa, đi chuẩn bị quà đến thăm bệnh nhân, rồi lái xe đi, tôi phải đi gặp ông nội nuôi của tôi.”

"Vâng. Cậu Lục."

Biệt thự nhà họ Trần. Lục Vân Phong đi vào phòng bệnh của ông nội, đặt quà xuống, nói chuyện với ông ấy vài câu.

Đúng lúc đang tìm lý do ra về, quản gia đi vào thông báo: “Ông chủ, cô cả nhà họ Từ đến, cậu chủ cũng đã về, còn dẫn theo một người, là thần y."

Trần Thu Thu sửng sốt: "Chẳng phải Tuyết Kiều là thần y nổi tiếng khắp nơi à? Tại sao Tiểu Hoan lại dẫn thần y nào đến nữa? Dù sao cũng đến rồi nên vào cả đi."

Lục Vân Phong nghe xong thì muốn chửi thề.

Hệ thống chó kia đang chơi hẳn. Không có cách nào tránh được.

Rõ ràng đây là cốt truyện về sau.

Từ Tuyết Kiều điều trị thất bại, ông cụ Trần hấp hối, sau đó Long Ngạo Thiên ra tay giúp đỡ, Từ Tuyết Kiều ngưỡng mộ kỹ y thuật cao siêu của anh ta, nên đã âm thầm mến mộ.

Ông cụ nhà họ Trần vô cùng cảm kích anh ta, sau đó mới †ạo ra cuộc hôn nhân giữa Long Ngạo Thiên, trưởng nữ nhà họ Trần - Trần Mộng Vân và tài nữ nhà họ Từ - Từ Tuyết Kiều...

Chuyện này không liên quan gì đến hăn. Sao hẳn lại ở đây? Thậm chí còn không có thời gian để chạy trốn?

Lục Vân Phong vội vàng đứng dậy: “Ông nội, ông nghỉ ngơi cho khỏe nhé, cháu có việc ở công ty nên về trước đây.”

"Này... cháu đừng đi mà”

Chết tiệt. Ông cụ nhà họ Trần này thương Lục Vân Phong quá đi. Vậy mà Lục Vân Phong lại không có tình cảm gì đối với ông ấy.

Theo cốt truyện, sau này Lục Vân Phong sẽ lợi dụng lòng. †in của ông ấy để lừa nhà họ Trần một lần. Sau đó Long Ngạo Thiên từ trên trời rơi xuống, cứu được nhà họ Trần, lại trừng phạt hắn lần nữa.

Nhưng trước đó, ông cụ nhà họ Trần này rất tin tưởng hẳn. Đúng, ông ấy không tin tưởng hắn thì làm sao hẳn có thể lừa được ông ấy? Nếu không lừa gạt ông ấy, Long Ngạo Thiên có lý do gì mà đánh hẳn tàn phế? Nếu Long Ngạo Thiên không đánh hẳn tàn phế, liệu Long Ngạo Thiên có thể chiếm được trái tim của Từ Tuyết Kiều và Trần Mộng Vân không?

Nam chính muốn tán tỉnh phụ nữ.

Lục Vân Phong góp chút sức lực cho sự nghiệp tán gái vĩ đại của nam chính thì đã sao? Thì. Đã. Sao?

Tôi không đồng ý. Lục Vân Phong gào thét trong lòng.

Ông đây muốn thay đổi số mệnh. Mệnh của tôi phải do tôi làm chủ, không phải do ông trời. Để xem có cửa sau nào để. chuồn đi không...

Ông cụ Trần kéo Lục Vân Phong, hắn cười giả tạo đẩy tay ông ấy: "Ông nội Trần, ông không sao rồi, cháu phải đi đây, ông buông tay ra đi..."

Lục Vân Phong lợi dụng góc độ người khác không thể nhìn thấy, vỗ vào tay ông lão: "Buông ra, buông ra, buông ra, ông buông ra, sao ông không buông..."

Lúc này Từ Tuyết Kiều đã bước vào.

Vẻ mặt lạnh lùng nói: "Lục Vân Phong, anh là người ông nội Trần thích nhất. Anh mới đến được năm phút đã ầm ï đòi rời đi, có phải quá nhẫn tâm rồi không?"

Lục Vân Phong nhìn thấy Từ Tuyết Kiều, cũng như nhìn thấy Trần Mặc Hoan và Long Ngạo Thiên bước vào.

Long Ngạo Thiên vừa nhìn thấy Lục Vân Phong đã nheo mắt lại, hận thấu xương.

Lục Vân Phong nói thầm trong bụng, nhân vật phản diện là phải khiến người ta vừa nhìn thấy đã hận đến mức nghiến răng. nghiến lợi mới được.

Lục Vân Phong nhìn Từ Tuyết Kiều.

Ô..

Một loli hoàn hảo. Thân hình nhỏ nhắn nhưng tỉ lệ cân đối, ngũ quan thanh tú lại thông minh đáng yêu, mấu chốt là thân hình nhỏ nhắn như vậy, nhưng bộ ngực lại đồ sộ như vậy...

Lúc này cô đang mặc đồng phục .JK, trông thật trẻ trung và quyến rũ, đặc biệt là đôi chân nhỏ nhän đang mang đôi tất cotton trắng tinh, quả thật là một loại cám dỗ.

Trần Tuyết Kiều nhẹ nhàng chào hỏi ông nội Trần và bắt đầu điều tra nguyên nhân bệnh tình của ông ấy.

“Cô gái này không cao lên được nữa, chỉ phát triển ngực thôi, chắc chắn sau này sẽ là một tai hoạ.”

“Chậc,chậc chậc, thật hấp dẫn. Quả thật rất hấp dẫn. Còn là một loli thích mặc đồng phục”

Từ Tuyết Kiều quay đầu lại trừng mắt giận dữ: "Anh vừa nói cái gì hả?"

"Hả? Tôi có nói gì đâu."

"Anh có. Anh là tên háo sắc."

Trần Mặc Hoan vội vàng nói: "Tuyết Kiều, cô đang làm gì vậy? Cậu Lục có nói gì đâu."

Từ Tuyết Kiều sửng sốt, chẳng lẽ mình bị ảo giác à?

Cô lườm Lục Vân Phong rồi quay người tiếp tục kiểm tra bệnh tình của ông nội Trần.

“Ôi chao, mông vểnh thật đấy. Đúng là một đường cong quyến rũ.”

“Lolita với thân hình nóng bỏng, còn mặc đồng phục. Nếu được xoa nắn từ phía sau thì thật là tuyệt. Chậc chậc, Long Ngạo Thiên thật may mắn.”

Từ Tuyết Kiều lại xoay người trừng mắt nhìn Lục Vân Phong.

Lục Vân Phong sửng sốt.

Từ Tuyết Kiều chậm rãi nhìn những người khác: Chuyện gì vậy? Vẻ mặt của mọi người giống như không nghe thấy lời nói bậy bạ của hắn.

Hơn nữa... giọng nói này nghe không bình thường chút nào, chẳng lẽ là suy nghĩ trong lòng hắn?

Lục Vân Phong đang thèm muốn Từ Tuyết Kiều thì cảm thấy sau gáy lạnh buốt, quay đầu lại thì thấy Long Ngạo Thiên đang nhìn chăm chăm vào hẳn.

Từ Tuyết Kiều cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng nếu cô nói ra cũng chẳng có ai tin. Khi Từ Tuyết Kiều kiểm tra xong, cười nói: "Ông nội Trần, chỉ có vài mạch máu bị tắc nghẽn, cháu dùng kim bạc đả thông nó là ổn thôi, ông thả lỏng đi."

Long Ngạo Thiên nói: "Cô gái, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy."

Từ Tuyết Kiều đứng dậy, nhìn Long Ngạo Thiên: "Anh là ai?"

Trần Mặc Hoan lập tức giới thiệu: "Ồ, tôi quên giới thiệu với cô. Đây là bạn tốt của tôi, Long Ngạo Thiên. Anh ấy y thuật cao siêu, tôi cố ý mời anh ấy tới đây để chữa bệnh cho ông nội.”

Từ Tuyết Kiều nghiêm mặt: “Tất cả danh y ở Bắc Quốc tôi đều quen biết, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến một thần y trẻ tuổi tên là Long Ngạo Thiên. Sức khỏe của ông nội rất quan trọng. Anh Mặc Hoan, đừng tùy tiện tin tưởng người khác."

"Ha ha ha." Long Ngạo Thiên nói: "Em gái à, đây chính là nhân tài hiếm có, đừng có mà đánh giá thấp người khác.”

Từ Tuyết Kiều vừa định nói chuyện thì nghe được tiếng lòng của Lục Vân Phong: “Đúng, chính là tiết tấu này, tiếp tục đi”

“Cô vốn chữa trị cho ông nội Trần từ sống dở chết dở thành khó mà sống sót, sau đó anh hùng Long Ngạo Thiên sẽ đến cứu mạng ông ấy”

“Ban đầu hai người đối đầu với nhau chỉ là khúc dạo đầu cho việc tán tỉnh mà thôi, sau đó cô sẽ thầm yêu anh ta, cam tâm tình nguyện làm hậu cung, làm chị em tốt với Lãnh Thanh Thu.”

Từ Tuyết Kiều quay đầu lại nhìn Lục Vân Phong, giận đến tái mặt.

Cái gì chứ? Y thuật của tôi có vấn đề ư? Chữa cho ông nội Trần thành khó mà sống sót? Tôi còn muốn trở thành hậu cung cho anh chàng kiêu ngạo này ư? Còn cùng với Lãnh Thanh Thu?...

Lãnh Thanh Thu là cái thá gì? Nhìn vẻ không coi ai ra gì của cô ta đã thấy phiền rồi, tôi còn cùng với cô ta trở thành hậu cung của ai đó?

“Anh ngậm miệng lại cho tôi.”

Lục Vân Phong ngơ ngác, tất cả mọi người cũng ngơ ngác. Lục Vân Phong chỉ vào Long Ngạo Thiên: “Anh ấy ở bên kia.”

"Tôi đang nói anh đấy."

Lục Vân Phong sắp khóc: "Tôi chẳng hó hé câu nào cả, cô hỏi mọi người thử xem."

Long Ngạo Thiên cười lớn: "Em gái, bệnh của ông nội, e rằng cả Bắc Quốc, không, phải nói là cả Hoa Hạ, ngoài anh ra, không ai có thể chữa khỏi đâu."

Từ Tuyết Kiều gần như bị hai người này chọc tức. Một người không ngừng lẩm bẩm trong lòng, còn người kia thì liên tục ăn nói quái gở ở bên cạnh.

Đúng là hết người này đến người kia phiền. "Khi tôi châm cứu, hai người im lặng cho tôi." Từ Tuyết

Kiều trừng mắt nhìn hai người, sau đó tập trung lấy cây kim bạc từ tay Trần Thu Thu.

Lục Vân Phong đứng ở sau cùng lắc đầu: † đáng tiếc. Văn Vương Cửu Châm là phương pháp châm cứu hàng đầu, nhưng cô nhóc này xuống tay quá bảo thủ, bỏ qua hai huyệt đạo lớn, kết quả sơ suất này đã khiến Diêm Vương vẫy tay với ông nội Trần”

“Ngồi chờ Long Ngạo Thiên cứu người vào thời điểm quan

trọng, Từ Tuyết Kiều sẽ khâm phục Long Ngạo Thiên.”

“Ôi, thật đáng tiếc Từ Tuyết Kiều chỉ là một loli... Không, là một danh y. Còn trẻ đã nổi tiếng vậy mà lại muốn trở thành hậu cung của Long Ngạo Thiên”

Tim Từ Tuyết Kiều đập thình thịch.

Cái tên xấu xa còn am hiểu y thuật?

Vừa rồi mình đã sử dụng một kỹ thuật châm kim tương đối nhẹ nhàng hơn nữa mình thực sự đã bỏ qua được hai

huyệt đạo khá nguy hiểm.

Ngay cả điều này điều này mà hắn cũng có thể nhìn ra? Từ khi nào mà hắn... biết nhiều về y thuật đến thế?

Quả nhiên, Trần Thu Thu đột nhiên ho kịch liệt, thân thể run rẩy không ngừng, cuối cùng khóe miệng chảy máu, bắt đầu trợn trắng mắt.

Trần Mặc Hoan lập tức hét lên: "Ông nội. Ông nội. Tuyết Kiều, cô đã làm gì vậy? Xảy ra chuyện lớn rồi."

Sắc mặt Từ Tuyết Kiều tái nhợt, nhưng cô đã biết mấu chốt của vấn đề.

Long Ngạo Thiên vung tay, lấy túi châm cứu của mình ra: "Em gái, tránh ra, để anh giúp ông ấy khởi tử hoàn sinh."

"Ông nội còn sống." Từ Tuyết Kiều chỉ bình tĩnh nói một câu, rồi cầm một cây kim bạc châm thẳng vào một huyệt quan trọng.

Quả nhiên, cây kim này vừa đâm xuống, Trần Thu Thu lập tức dịu lại, nhưng ông ấy vẫn ở trong trạng thái hôn mê.

Long Ngạo Thiên chấn động. Cách châm cứu vừa rồi của cô hoàn toàn khác so với lúc nấy, cô đột nhiên táo bạo hơn, còn tìm ra các huyệt đạo cực kỳ chính xác.

Lại rút ra một cây kim khác, vừa định châm vào, bàn tay đang giấu trong ống tay áo của Long Ngạo Thiên khẽ búng một cái...

Lục Vân Phong nhìn chằm chăm anh ta hồi lâu, thấy anh †a có gì đó không ổn, lại thấy anh ta rụt tay lại bắt đầu động đậy...

Tim Lục Vân Phong đập thình thịch.

“Nguy rồi. Tên này đang định giở trò xấu.”

Lục Vân Phong không để ý nhiều nữa, đi tới năm lấy cánh tay Long Ngạo Thiên: "Anh Ngạo Thiên."

Long Ngạo Thiên bị hắn dọa sợ: "Hả? Ồ... có... có chuyện gì vậy?"

"Không sao, chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai thôi." "Ồ, cảm ơn"

"Không có gì."

Từ Tuyết Kiều đã nghe thấy lời độc thoại nội tâm của Lục Vân Phong vừa rồi, lúc đó cũng bị sốc, nhưng vào thời điểm quan trọng khi đang châm cứu, cô không thể thả lỏng, mà hơi quay đầu lại, nheo mắt nhìn bàn tay sắp giở trò của Long Ngạo. Thiên.

Ngay lúc đó, Lục Vân Phong vừa vặn chặn tầm mắt của cô, đương nhiên cũng chặn bàn tay Long Ngạo Thiên.

Từ Tuyết Kiều đã châm xong hai cây kim, sắc mặt ông nội Trần dần hồng hào trở lại, chưa đầy nửa phút đã mở mắt ra.

"Tuyết Kiều." "Ông nội Trần.”

"Có cháu ở đây thật tốt, lần này đừng đi nữa, ở lại Tuyết Thành đi."

“Ông nội, ông cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.”

Trần Thu Thu vừa mới hồi phục lại một chút: "Vân Phong đâu? Cháu trai của ông đâu?"

Lục Vân Phong vội vàng đi tới: “Ông nội.” “Vân Phong à, sao tay này của ông lại đau như vậy?”

Lục Vân Phong nhìn qua, lúc nãy mình đánh đấm liên tục khiến bàn tay của ông cụ đỏ ửng.

"Không sao ạ, chỉ là máu huyết lưu thông thôi." Long Ngạo Thiên tức gần chết. Mình chưa đi được nửa đường thì cả con đường đã sụp đổ rồi. Lục Vân Phong đáng chết, sao ở đâu cũng gặp hẳn thế?

Lục Vân Phong quay người lại, thấy Long Ngạo Thiên đang nhìn chãm chăm hẳn, mà Trần Mặc Hoan cũng thế.

Ông cụ quá thiên vị thắng nhãi nhà họ Lục này rồi. Trần Mặc Hoan mình mới là cháu ruột của ông ấy mà.

Lục Vân Phong thầm nói: “Ông trời ơi, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây. Ở đây ngoại trừ ông nội Trần đang sống dở chết dở là yêu thích mình thì những người khác đều hận không thể bóp chết mình.”

“Vì mình cản đường anh ta đi tán gái mà Long Ngạo Thiên hận không thể giết chết mình. Vì ông nội anh ta yêu quý mình mà Trần Mặc Hoan muốn đá chết mình. Còn Từ Tuyết Kiều thì từ nhỏ đã coi thường mình, hôm nay càng không biết đã uống nhầm thuốc gì, hình như cũng muốn bóp chết mình.”

“Mình phải trốn đi thật nhanh.”

Từ Tuyết Kiều nghe vậy, trong lòng cười thầm. Nhưng nghĩ đến hẳn vừa giúp đỡ mình, trong lòng lại ấm áp không tả được. Anh chàng này, cũng không đến nỗi vô tâm như vậy.