Xuyên Sách: Tiểu Tình Nhân Bá Đạo Của Bạch Thiếu

Chương 17


"Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không chu cấp một đồng nào cho các người nữa, đến khi nào hai người thật sự biết lỗi của mình thì thôi.."

     "Lão gia, ông đang nói vậy.."

     "Ông không thể làm vậy với mẹ con tôi được.."

     "Đúng vậy đó bố à, con không thể ra ngoài nếu không có tiền được.."

   Đây là lần đầu tiên mẹ kế nhìn thấy ông Tưởng tức giận như vậy vô cùng lo sợ, nhanh chóng chạy đến chỗ ông cầu xin...

   Trong khi đó ông Tưởng lại đang vô cùng tức giận với chuyện vừa nãy, xém một chút nữa là bay mất cả công ty, lại còn phải chịu nổi nhục nhã ê chề như vậy, làm sao ông dễ dàng bỏ qua như vậy được...

       "Nếu đã vậy thì các người cứ ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi, đợi đến khi nào cảm thấy biết lỗi của mình rồi thì hãy ra ngoài..."

     "Đừng mà lão gia.."

     "Bố đừng nhốt con trong phòng mà bố.."

 Hai mẹ con mẹ kế không ngừng gào hét cầu xin, nhưng ông Tưởng vẫn kiên quyết...

      "Người đâu, mau đưa phu nhân và nhị tiểu thư về phòng, không có lệnh của tôi thì không được phép mở cửa.."

   Sau đó mấy tên vệ sĩ liền bước vào, bọn họ không dám lôi kéo, chỉ cúi đầu làm động tác mời..

      "Mời phu nhân và nhị tiểu thư về phòng.."

  Mẹ kế và Tưởng Gia Linh dẫm chân tức giận quay về phòng mình, truớc khi đi ngang qua Tưởng Gia Tuệ không quên nói một câu..

     "Mày cứ đợi đó, tao sẽ không để cho mày được cười được lâu đâu."

  Tưởng Gia Tuệ không đáp trả, chỉ liền nhếch môi cười điểu một cái, trong lòng không ngừng thầm thì...



     **Các người cứ chờ mà xem, tôi sẽ khiến cho các người đến nhà cũng không có mà về..**

   Mà ông Tưởng lúc này, nhìn cả bàn ăn thịnh soạn cũng không thể nuốt trôi được nữa, thở dài một cái rồi đứng dậy đi về thư phòng...

  Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị lời nói của Tưởng Gia Tuệ làm cho khựng lại..

     "Bố à, bây giờ con cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, lời hứa ngày xưa với mẹ, không phải bố đã quên rồi đấy chứ.."

   Ông Tưởng lúc này mới chợt nhớ lại chuyện của hai mươi mấy năm về trước, khi ấy bà Tưởng đang mang thai Tưởng Gia Tuệ...

  Bà ấy đã cùng ông Tưởng lập ra một bản di chúc làm của hồi môn sau này cho con gái, khi cô đủ mười tám tuổi sẽ sang tên ba mươi phần trăm cổ phần cho Tưởng Gia Tuệ..

  Ông Tưởng sau đó liền quay lại nhìn về phía Tưởng Gia Tuệ, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc tại sao cô lại biết chuyện này...

   Nhưng ngay lập tức khuôn mặt liền trở nên tức giận hơn, biết rõ chìa khóa tủ bảo hiểm đã mất, ngay khi bà Tưởng qua đời...

   Ông Tưởng liền nhìn cô lạnh lùng, vẻ mặt vô cùng căm ghét cô...

       "Khi nào mày tìm thấy chìa khóa tủ bảo hiểm, cầm bản di chúc đến đây tao sẽ thực hiện lời hứa đó.."

      "Còn nếu không tìm thấy thì mày cũng đừng mong lấy được một đồng của tao.."

   Vừa nói dứt lời, ông Tưởng liền đi thẳng một mạch lên thư phòng,...

       "Được, bố đã nói thì phải nhớ giữ lời đấy.."

   Trong khi đó Tưởng Gia Tuệ lại bình thản ngồi trên ghế nhìn ông Tưởng mỉm cười đắc ý, cảm thấy bữa cơm hôm nay thật ngon...

   Một mình chậm rãi ngồi hưởng thức bữa ăn đến căng tròn cả bụng...

................



    Vài ngày sau đó...

  Tưởng Gia Tuệ liền tìm cách liên lạc với ông ngoại của mình, nhớ đến những lời mà người phụ nữ kia nói, khiến cô càng chắc chắn rằng chiếc chìa khóa đang ở đó...

    Cô lục lọi trong phòng một lúc cuối cùng cũng tìm thấy một tờ giấy có ghi địa chỉ trong đó, nghĩ đến đây có thể là địa chỉ nhà ông ngoại, cô liền nhanh chóng thay quần áo đi đến đó..

  Đúng lúc mẹ kế và Tưởng Gia Linh đều đã bị cấm túc trong phòng, sẽ không còn ai cản trở việc đi đâu làm gì của cô nữa..

  Tưởng Gia Tuệ liền bắt một chiếc taxi, sau đó bảo tài xế đưa mình đến địa điểm ghi trong giấy..

  Chiếc xe băng qua vài con đường lớn cuối cùng cũng đến nơi, dừng lại trước cửa một căn nhà cũng khá to...

  Được trang trí theo phong cách cổ điển, với tông màu tối giản, trong khá yên bình, so với sự náo nhiệt của thành phố...

  Một ông lão lớn tuổi đang ngồi thong thả uống trà bên ngoài sân vườn, Tưởng Gia Tuệ không chần chừ liền bước đến bấm vào chuông cửa..

  Rất nhanh một người giúp việc bước ra mở cửa, vừa nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ bà đã vui mừng mà hét lớn gọi lão gia...

    "Lão gia ơi, tiểu thư về thăm ông rồi này.."

Ông ngoại vừa nghe thấy cô đến, liền vội vã chống gậy bước ra, ngay khi nhìn thấy đứa cháu gái yêu quý của mình, ông không kìm được mà rơi nước mắt..

     "Cháu gái ngoan của ta, cuối cùng con cũng đã về thăm ta rồi.."

     "Ta nhớ cháu lắm đấy..."

  Tưởng Gia Tuệ cũng không cầm được nước mắt chạy ngay đến ôm chầm lấy ông, một cảm giác tình thân dâng trào...

   Qua một lúc cả hai mới chịu dừng khóc, Tưởng Gia Tuệ đỡ ông ngoại chậm rãi đi vào nhà, hai ông cháu ngồi xuống ghế sofa trong nhà mà tâm sự...

   Tưởng Gia Tuệ lúc này mới kể hết những chuyện mà trước đây nguyên chủ từng gặp phải cho ông ngoại nghe..