Nhan Như Tinh rất muốn hỏi hôm nay là ngày gì, sao lại một hai người đều thăng chức rồi, còn đều nói muốn tới tìm cô.
Nghĩ đến đây, Nhan Như Tinh nhíu mày.
Cô đặt Tu xuống, đi đến phòng khách cầm bút chuẩn bị viết thư hồi đáp cho Tần Sở, đến nỗi 003*.
*editor: chỉ ai đó lun ớ TT.TT
Cô dự tính đợi lát nữa mới trả lời.
Gấu Xám Nhỏ nhìn thấy bức thư trong tay cô ấy, rất tò mò. Liền trực tiếp nhảy lên bàn trà, đầu đặt vào tay Nhan Như Tinh, mắt không kìm được mà liếc nhìn bức thư
Nhan Như Tinh không ngăn cản.
Trầm tư hai giây, cô trả lời Tần sở: “Chúc mừng thăng chức, tìm tôi? Không cần phải tìm tôi rồi, bên cạnh tôi hiện giờ có rất nhiều người, anh không cần phải tới.”
Tần sở nhìn chằm chằm năm chữ “cạnh tôi rất nhiều người” trong bức thư đến nửa ngày.
Không dám tin mà trả lời lại ba dấu chấm hỏi.
“Đừng nghi hoặc, chính là cái ý kia. Gần đây người theo đuổi có chút nhiều, đem đến cho tôi rất nhiều rắc rối, anh đừng đến thêm dầu vào lửa nữa.”
Nhan Như Tinh cũng đã nhìn ra, bản thân có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Đặc biệt duyên khác giới, hết người này đến người kia. Cô Tuy rằng đắc ý về sức hấp dẫn của mình, nhưng người theo đuổi mà nhiều, thì cô cũng rất phiền.
Giống như hình ảnh xì xà xì xồ của phó bản tám vị thần lần trước, nụ cười trên mặt Nhan Như Tinh tắt hẳn.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tần sở tiếp tục nhìn chằm chằm mấy chữ “người theo đuổi hơi nhiều” ngây ra một lúc. Một bên liên hệ người đi điều tra, đồng thời một bên khó hiểu nói, “Anh không phải bạn trai của em sao?”
“Xích lạp ——”
Nhan Như Tinh chụp một chút đặt ở trên bàn trà, tay mèo ngọ nguậy, nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có sao?”
“Sao lại không phải, lúc ở nhà hàng Mặt Trời Đỏ em đã thừa nhận trước mặt bao nhiêu người, còn hôn anh.” Tần Sở vừa uất ức và chua xót nói.
Hắn cảm thấy nhất định là do lần trước chưa đồng ý với cô nên làm cô giận, cho nên mới chọc tức hắn như vậy.
“Meoo ——”
Tiếng tay mèo cào “kẽo cà kẽo kẹt” lên bàn trà bằng thủy tinh, âm thanh sắc nhọn, làm Nhan Như Tinh không vui mà duỗi tay xoa xoa đầu nó.
Tu bất mãn ngẩng đầu, tay chỉ hướng tin, hỏi, “Người này lại là ai?”
Nhan Như Tinh nghe vậy có lệ nói, “tiền bối của ngươi.”
Tu:?
Tiền bối gì?
“Người bạn trai cũ thứ hai của ta.” Nhan Như Tinh nói, rồi trả lời Tần sở, “Không phải sau đó tôi đã nói với anh là tôi nói đùa rồi sao?”
Tần sở: “Có sao? Em nói lúc nào, anh không nghe thấy.”
Nhan Như Tinh: “… Vậy được, vậy bây giờ tôi nói lại một lần nữa, anh nghe rõ chưa.”
“A? Mạng của anh bên này không tốt? Cái gì? Tinh Tinh em viết cái gì? chỗ anh bên này chữ đều mờ rồi…… Anh bây giờ qua đó liền, chờ anh nha.”
Nhan Như Tinh:??
Trong lòng cô còn chưa biết như thế nào, liền nghe thấy Tu lạnh lùng nói: “Hắn muốn đến thì để hắn đến, ta lại muốn xem bạn trai cũ thứ hai của cô là ai.”
“Vậy đến lúc đó ngươi tiếp đón nhé?” Nhan Như Tinh liếc hắn ta một cái,
Tu do dự hai giây, nhìn về phía Gấu Xám Nhỏ đang đọc trộm tin, gật đầu: “Tiếp thì tiếp.”
Nhan Như Tinh miễn cưỡng gật đầu.
Quay đầu phát hiện không thấy tin đâu, cô nhìn về chỗ Gấu Xám Nhỏ dấu đầu hở đuôi, dơ tay ra.
Gấu Xám Nhỏ đành phải đưa tin trả cho cô.
Có điều mục đích của nó đã đạt được rồi.
Cùng Tu trao đổi ánh mắt, Gấu Xám Nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
Mà bên kia, Tần sở lại một lần nữa nhìn những dòng chữ xuất hiện trên thư. Xanh mặt, trực tiếp xông vào làm cho trợ lý sợ hãi.
“Lão đại, anh làm sao thế?”
Tần Sở trừng mắt nhìn hắn, ném đồ ở trong tay cho hắn, cầm lấy áo khoác lạnh mặt đi ra ngoài.
“Từ từ, lão đại, công việc này vẫn chưa bàn giao xong, anh muốn đi đâu?”
“Cậu xem mà xử lý, chỉnh sửa cho tốt chữ ký của tôi.”
Trợ lý: “Đừng, lần này anh chính là bộ trưởng, để người khác biết tôi giả mạo chữ ký của anh……”
“Cho cậu tăng lương.”
“Đây không phải vấn đề tiền lương.”
“Tăng gấp ba.”
“Tốt lão đại, tôi bảo đảm tất cả mọi người nhìn không ra màn ngụy trang của tôi.”
——
Nhan Như Tinh nhìn những chữ vẫn chưa bị mất đi ở trên tin, lại nhìn Gấu Xám Nhỏ tự giác đứng ở góc tường chịu phạt.
Giơ tay chỉ Tu, “Ngươi cũng qua đi.”
Tu vẫn chưa kịp vui khi gấu gặp nạn thì: “……”
Chờ một gấu một mèo đứng ngay ngắn, Nhan Như Tinh không biết nên trả lời Tần Sở như thế nào.
Bởi vì câu Gấu Xám Nhỏ thay cô trả lời kia hình như cũng không sai.
“Tôi đã có bạn trai, anh đừng có làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, trên có thể vào bếp, dưới có thể làm việc nhà, anh vĩnh viễn không bao giờ bằng anh ấy.”
Nói rõ ràng như vậy cũng tốt, tránh cho không minh bạch, không danh không phận đi theo cô chịu khổ.
Hy vọng anh ta có thể nghĩ thoáng chút.
Nhan Như Tinh cảm thán một câu, quay đầu mở cuộc hội thoại với 003.
Trả lời hắn một câu giống như trả lời Tần Sở.
Chỉ là, cá rốt cuộc vẫn là cá, lúc trước ở trong ao cá, lúc này nghe cô nói người theo đuổi nhiều để anh đừng đến.
Hắn trực tiếp gửi bức ảnh cho cô hỏi, “Những người theo đuổi cô có đẹp bằng ta không?”
Nhan Như Tinh trầm mặc, cô nhìn ảnh, tay nhấn lưu về. Trong lòng phun trào, quả nhiên cô không nên hi vọng gì ở anh ta.
“Có.” Cô trả lời.
Bất luận là Tứ Vương Tử, hay là Tu với Gấu Xám Nhỏ, nhân hình đều được coi là có thể như rồng như phượng.
“Vậy bọn họ có thể phân thân để chăm sóc cô giống tôi sao?”
Nhan Như Tinh: “… Cũng có một người.”
Cô nhớ rõ Tứ Vương Tử có thể phân thân, cảm giác hai người bọn họ nhất định hợp nhau.
Không nghĩ tới mà, Tắc Nhĩ (Serre) kinh sợ trước câu trả lời của cô, hắn lần đầu tiên thấy người có thể phân thân giống hắn.
Hắn có thể phân thân, là bởi vì hắn vốn dĩ chính là cá, hơn nữa tế bào huyết mạch trong cơ thể đã qua cải tạo có đặc tính phân liệt.
“Thật không? hắn giống ta có thể biến thân sao?”
Nhan Như Tinh:……
Cái này Tứ Vương Tử làm không được.
“Có điều thật sự muốn bàn về biến thân.” Nhan Như Tinh nhìn về phía Tu.
“Người theo đuổi khác làm được.”
“Sau khi biến thân có đẹp bằng ta không?”
“Không đẹp bằng ngươi, nhưng đáng yêu hơn ngươi, sờ cũng rất thích.” Dung mạo của mỹ nhân ngư vốn trong tất cả các loài động vật khác người là điều không thể nghi ngờ.
“Đáng yêu so với gợi cảm không đáng một xu. Từ từ, ngươi thế mà đã sờ hắn!! Ai? Chủng tộc của hắn là gì?”
“Mèo.”
Mèo?
A Serre ghét nhất mèo, đặc biệt trải qua chuyện ở văn phòng lần trước. Hắn nhìn thấy mèo là muốn đuổi cùng giết tận!
Không đúng.
“Tinh Tinh con mèo mà cô nói, không phải là mèo trắng chứ? mắt dị đồng?”
Nhan Như Tinh kinh ngạc sao hắn biết rõ như vậy, “Đúng vậy, các ngươi biết nhau sao?”
“Phanh phanh phanh!” A Serre điên cuồng vẫy đuôi trên mặt đất
Tức chết rồi.
Con mèo trắng ngu đần, chọc giận hắn thì thôi đi, còn tranh giành người với hắn.
Như này có thể nhịn sao?
Nhan Như Tinh ngơ ngác mà nhìn a Serre hỏi cô: “con mèo trắng kia ở chỗ cô phải không?”
Sau khi gật đầu đồng ý
Hắn hùng hùng hổ hổ đáp một câu: “Cô bảo hắn đợi đấy, ta đến liền”
Nhan Như Tinh: “……”
Cho nên ngươi rốt cuộc vì Tu mà đến hay vì ta mà đến?
Nhan Như Tinh cảm thấy hắn vô duyên vô cớ, có điều vẫn quay đầu nói với Tu: “Tu Miêu, ngươi có quen biết Serre à?”
Tu bị Nhan Như Tinh nhắc đến cái tên ấy kinh ngạc cả người run lên, nghe vậy theo bản năng gật đầu, “Cô là nói con cá kia sao?”
“Ừm ừm.”
“Hắn chút nữa cũng tới?” Tu xoa xoa tay, trong mắt hiện lên một vệt lạnh.
Gấu Xám Nhỏ cách xa hắn một chút, hắn không muốn làm hỏng quần áo mới thay trên người và lông.
Hắn xem như hiểu rõ rồi, Tinh Tinh có lẽ đối với bộ dạng thê thảm của hắn sẽ cảm thấy đồng tình. Nhưng Tuyệt sẽ không chán ghét con mèo kia đã hạ thủ với hắn.
Nói trắng ra, chỉ cần đẹp, khỏe, Tinh Tinh hoàn toàn sẽ không để tâm đến hành vi ác độc của hắn ta.
Hoặc là nói, Tinh Tinh mặc kệ hai người bọn họ đánh nhau như thế nào, thái độ với bọn họ trước sau bình đẳng như một.
Nói ngắn gọn, bọn họ đánh nhau. Muốn làm cho Tinh Tinh chú ý với cảm tình là điều không thể.
Một khi đã như vậy, còn không bằng hắn thay đổi phương pháp triệt để hấp dẫn Tinh Tinh. Như thế cho dù sau này có nhiều người hơn nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của hắn!
Gấu Xám Nhỏ càng nghĩ càng cảm thấy cái này chủ ý rất tuyệt.
Mà muốn đạt được cái mục tiêu này, điều đầu tiên, hắn phải duy trì hình tượng của mình.
Từ giờ trở đi, đầu có thể đứt, máu có thể rơi, nhưng một thân lông mềm đẹp không thể nào bị hỏng!
Ngoài ra hắn còn muốn ở trước mặt Tinh Tinh duy trì một bộ dạng nghe lời ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể ở trong đám người theo đuổi thích gây sự kia mà bộc lộ tài năng.
Gấu Xám Nhỏ đối mặt vách tường, tràn đầy tin tưởng mà nghĩ.
Tu lại được ngồi mát ăn bát vàng, nhân lúc Nhan Như Tinh giao tiếp với anh ta, liền chui vào lòng cô ấy.
Thoải mái cuộn thành một cục, dùng móng vuốt chỉnh lông trên đầu của mình, nói: “Con cá kia rất tanh, còn không biết liêm sỉ, cô tránh xa nó một chút.”
Nhan Như Tinh nói trong lòng cô lại không ngửi được.
Chỉ có điều nhìn thái độ ghét bỏ của hai người bọn họ. Trong lòng cô đối với cảnh tượng hai người gặp mặt nhau đã được vẽ ra rồi.
Đổi phòng, lập tức đổi!
Rành ra không gian cho bọn họ đánh nhau, tránh đến lúc bọn họ đánh không đã lại ảnh hưởng đến mình.
Nhan Như Tinh buồn bực lấy di động gọi cho Phương Triển.
Vừa nghe cô muốn chuyển nhà, Phương Triển tức khắc liền bị kích động.
Vội vàng chọn ra mấy địa điểm cho cô tùy ý chọn.
Thấy có thể chọn, Nhan Như Tinh liền có hứng thú, “Có chỗ nào gần tiểu khu Hạnh Phúc không?”
“Có một cái thật, có điều trang viên kia có chút vấn đề, tất nhiên đối với bạn trai của em, chút vấn đề đó không đáng được nhắc.”
Cái gì gọi là đối với bạn trai của cô không đáng được nhắc đến?
Hơn nữa còn “Trang viên?”
Nghe đã thấy to rồi, Nhan Như Tinh quyết đoán hỏi: “Lẽ nào căn nhà đó có quỷ?”
“Nhan tiểu thư thật thông minh, nhưng mà em yên tâm, quỷ với căn phòng không có liên quan đến nhau. Hơn nữa cái kia là tửu quỷ, đối với người thích uống rượu mà nói, hắn là bậc thầy ủ rượu.”
“Nếu em có thể bắt được hắn, chế phục rồi giao cho tôi, tôi có thể giúp em bán với giá tốt. Đương nhiên em cũng có thể giữ lại để ủ rượu.”
“Địa chỉ ở đâu?” Nhan Như Tinh hứng thú bừng bừng hỏi.
Phương Triển vội vàng đưa địa chỉ cho cô, “Như này, em có thời gian không? Chút nữa anh trực tiếp đưa em đi.”
“Anh nhàn như thế sao?” Không phải nói hắn là cục trưởng dị thường gì gì đó sao? Sao lại có cảm giác như hắn cả ngày không có việc gì làm vậy.
“Chuyện của em cho dù anh có bận đến cỡ nào cũng rành thời gian ra để giúp em sắp xếp ổn thỏa.” Phương Triển trả lời.
Nhan Như Tinh: “Không cần, anh có việc thì cứ bận việc của anh đi, tự tôi có thể tìm được.”
Phương Triển:……
“Vậy nhan tiểu thư, Anh có thể hỏi em một câu không?”
“Hỏi.”
“Bạn trai của em bao giờ trở về? Không trở về cũng tốt, nhưng cái phó bản kia, em xem cứ để như vậy cũng không phải chuyện tốt gì. Em có thể liên hệ với anh ta không?”
“Phó bản trước kia cũng không phải là mở như thế này sao?” Nhan Như Tinh khó hiểu.
“Nhưng trước kia phạm vi cũng không giống như bây giờ.” Phương Triển nói.
“Ô, được tí nữa tôi sẽ hỏi anh ấy.”
Phương Triển nghe vậy vui vẻ, không nghĩ tới cô dễ nói chuyện như vậy.
“Đúng rồi, còn có một việc.” Phương Triển nghĩ đến lời Vương Trọng Khang nhờ hắn, “Có tài liệu này anh gửi cho em, em xem một chút.”
Nhan Như Tinh “ô” một tiếng, hỏi: “Là có liên quan đến Thẩm Từ sao?”
“Không phải.” Phương Triển trong lòng cạn lời, “Còn không đến một ngày, tốc độ có nhanh đến mấy cũng cần cả một quá trình.”
Nhan Như Tinh nghĩ đến mình từ phó bản ra, thời gian đảo lộn là chuyện bình thường, liền không nói gì..
“Nếu hắn ta thật sự có vấn đề, thì đối với chúng ta mà nói, Tuyệt đối là sự đả kích.” Phương Triển ngữ khí trầm trọng.
“Hắn không phải chỉ là một người chơi sao, có gì mà đả kích chứ?” Nhan Như Tinh cảm thấy hắn nói những lời kỳ quái này, làm như Thẩm từ như chúa cứu thế vậy.
“Em không hiểu.”
Nhan Như Tinh: “Ồ.”
Một câu “Ồ” của cô, làm Phương Triển hoàn toàn không biết làm như thế nào rồi, hắn còn đang chờ cô hỏi.
“Trong những người chơi thực lực ở khu tư nhân của chúng ta Thẩm Từ như một ngọn chong chóng gió chỉ hướng. Từ trò chơi đến bây giờ, không nói nhân phẩm của hắn như thế nào, nhưng ở phương diện thực lực, mọi người rõ như ban ngày.”
“Hơn nữa trong khu của chúng ta hắn vẫn là người có khả năng đạt đến cấp S nhất.”
“Em có biết người chơi cấp S, đối với khu của chúng ta có ý nghĩa gì không?”
“Cái gì?” Nhan Như Tinh phối hợp hỏi.
“Ý nghĩa chúng ta có không gian tiến thêm một bước, từ đó không cần lo lắng chính mình sẽ bị đào thải.” Phương Triển nói.
“Anh không cần nói cho tôi, khu to như thế này, ngoài anh ta ra thì không tìm được người chơi nào như anh ta sao?”
“Có.” Phương Triển gật đầu, “Khu chúng ta lại không phải chỉ có một quốc gia của chúng ta. Theo thống kê đánh giá, tỷ lệ người chơi đạt đến cấp S, trong khu này không quá mười người. Trong đó quốc gia của chúng ta bao gồm Thẩm từ, có hai người.”
“Tổn thất của mỗi người bọn họ, đều là tiếc nuối E043.”
“Bởi vậy cho dù Thẩm Từ thực sự có vấn đề, lúc trước khi hoàn toàn ngả bài, tôi nghĩ sẽ có người che cho hắn.”
“Trừ phi có người có thể thay thế anh ta xuất hiện.” Phương Triển nói sâu xa
Nhan Như Tinh tựa như không nghe ra, kinh ngạc nói: “Có tỷ lệ thăng cấp S không đến mười người? Làm sao mà ra được kết luận này vậy
“Dự đánh giá, trong quá trình dự đánh giá bao gồm tỉ lệ vào phó bản, bình xét cấp bậc, cùng với biểu hiện vv.vv. Sau đó căn cứ thực lực, tất cả khả năng gánh vác nguy hiểm phán đoán ra hắn có qua được khảo nghiệm cấp S không……”
Phương Triển nói rất nhiều, tóm lại một câu: Bọn họ đánh giá kết luận là thông qua số liệu rất chặt chẽ, có uy tín cao
Nhan Như Tinh mặc kệ bọn họ có uy tín hay không, chỉ muốn hỏi: “Nếu tôi muốn giết Thẩm từ, các anh sẽ ngăn cản sao?”
Phương Triển nhìn cô không chút che dấu ác ý với Thẩm Từ, rất bất đắc dĩ.
“Nếu em nói là thật, xác định hắn không phải ‘ Thẩm từ ’, anh sẽ không ngăn cản.”
“Anh đúng thật là muốn ngăn cản tôi?” Nhan Như Tinh kinh ngạc.
Phương Triển:…… Thấy hắn hình như bị mình làm cho nghẹn họng rồi, Nhan Như Tinh không hề trêu hắn, chuẩn bị cúp máy. Liền nghe Phương Triển nói, “Hắn không dễ dàng đối phó như vậy.”
“Tôi biết.” Bằng không hắn đã sớm không còn rồi.
“Nếu em làm một bài kiểm tra đánh giá, anh sẽ giúp em có cơ hội “tập kích” hắn ta, sau này chỉ cần hắn trở về khu E043, sẽ có người thông báo cho em kiểu vậy.”
Nhan Như Tinh: “Là cái thí nghiệm anh vừa nói có thể đánh giá sau này tôi sẽ đạt được người chơi cấp mấy sao?”
“Không sai.”
“Rắc rối không?”
“Có lẽ không rắc rối.” Nhưng mà chỉ cần chờ hắn báo bước đi.
Nhan Như Tinh: “Không làm!”
Như thế lại còn phải chạy đến trung bộ, vào một cái phó bản kiểm tra gì gì đấy.
“Tôi cảm thấy tôi có thể đạt đến cấp S!” Nhan Như Tinh mười phần tự tin nói
Cái thái độ này trực tiếp làm Phương Triển hoài nghi nói, “Tự tin như vậy sao?”
“Tất nhiên, Anh cũng không nhìn xem bạn trai tôi là ai!”
Nhan Như Tinh kiêu ngạo nói, đột nhiên nhắc đến từ “bạn trai”. Tai của mèo trắng và gấu xám nhỏ lập tức dựng đứng lên, nhìn cô đầy vẻ mong đợi.
Phương Triển nghĩ đến Nguyễn Trì, á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng hắn buồn bực mà vội vàng nói: “Trước tiên em nên xem tài liệu mà anh gửi cho em đi.”
Giọng của hắn có chút cổ quái, cho đến khi Nhan Như Tinh mở tài liệu mà hắn nói ra. Vừa nhìn thấy liền muốn vứt ra ngoài.
Bởi vì trong tài liệu là tất cả thông tin về thân phận của Nguyễn Trì.
“Tôi không phải nói rồi sao, những thứ này trực tiếp đưa cho Nguyễn Trì, anh đưa cho tôi làm gì?” Nhan Như Tinh nhíu chặt lông mày, lật xem tài liệu, rất không hài lòng.
Trong tài liệu hiển thị, “Nguyễn Trì” vừa sinh ra tim liền có vấn đề, đồng thời còn mắc bệnh tự kỷ nghiêm trọng.
Cho nên hầu như tất cả thời gian của hắn đều là ở trong bệnh viện.
Mà Y tá phụ trách hắn ta lúc ấy là —— Khương Tố Hà?!
Là mẹ của thân thể này?
Nhan Như Tinh nheo mắt.
Tiếp tục lật xem.
Lại phát hiện trong tài liệu này ghi chép rất rõ quá trình dùng thuốc từ nhỏ đến lớn của “Nguyễn Trì”, cho đến một ngày nọ của 12 năm trước.
Ghi chép dừng lại, đồng thời người thay thuốc cho anh ta lại đổi thành một y tá khác.
Loại thuốc thường dùng cũng đổi thành một loại khác.
Sau đó không lâu, “Nguyễn Trì” chuyển từ bệnh viện thành phố sang bệnh viện trực thuộc gần đó.
Bệnh viện trực thuộc lại được gọi thành bệnh viện số 13.
Bởi vì bệnh viện trực thuộc trước đó là bệnh viện thành phố, mà bệnh viện thành phố bây giờ lúc đó lại được gọi là bệnh viện số 3 thành phố Hoa Thành
Sau đó bệnh viện này lại xây thêm gần đó một bệnh viện thành phố mới
Vì để tách biệt chúng, bệnh viện thành phố số 3 mới đổi tên thành bệnh viện thành phố.
Bệnh viện trực thuộc đổi thành bệnh viện thành phố số 3, phát âm tương tự như bệnh viện số 13
Mọi người sau đó gọi quen là bệnh viện số 13 rồi, dần dần liền biến thành một nhánh của bệnh viện trực thuộc
Bệnh viện số 13
Đây không phải là bệnh viện phó bản của Nguyễn Trì sao?
Nhan Như Tinh nghi hoặc.
Hơn nữa bệnh viện số 13 chính là phó bản hiện thực, đó cũng chính là phó bản lấy từ đời sống thực tế sao.
Trùng hợp như vậy sao?
Chỉ có điều xem xong tài liệu, cảm giác cũng không phải là quá trùng hợp.
Nguyễn Trì rốt cuộc đã trở thành hắn, Thay thế thân thể của hắn lại ở dưới tác dụng của hệ thống trò chơi đưa bệnh viện trở thành phó bản. Tất cả đều là đương nhiên, cũng không có gì đột ngột.
“Xem xong rồi sao?” Phương Triển cẩn thận hỏi.
“Xem xong rồi.”
“Có cảm tưởng gì?”
“Rất chăm chỉ.”
Phương Triển:???
“Từ một thân thể bệnh tật, biến thành BOSS của phó bản, anh không cảm thấy rất chăm chỉ sao?”
Em thần kinh à?
Phương Triển cắn môi, nuốt câu nói bậy đến mồm xuống.
“Em biết anh hỏi không phải cái này.”
“Vậy anh hỏi cái kia à?”
“Thân phận của bạn trai em…”
“Thân phận của anh ấy có gì mà phải tò mò? Không phải anh viết rõ ràng rồi sao, nên xem thì cũng xem rồi, biết thì cũng biết rồi ta còn tò mò cái gì?” Nhan Như Tinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bộ dạng lắm mồm.
Phương Triển: “……”
“Gia đình của hắn ta, còn có mẹ của em…” Phương Triển đột nhiên không nói nữa.
“Anh muốn hỏi mẹ tôi? Muốn hỏi thì hỏi, có gì mà phải quanh co lòng vòng.” Nhan Như Tinh ghét bỏ kiểu ấp a ấp úng của hắn
“Anh không muốn hỏi về mẹ em. Không, ý của anh là, với tin tức mẹ em trước kia là y tá chuyên chăm sóc Nguyễn Trì, chẳng lẽ em không hiếu kỳ chút nào sao?”
“Mẹ tôi là y tá, chăm sóc người bệnh mà thôi.” Nhan Như Tinh ngữ khí nhàn nhạt nói.
Phương Triển bỗng nghẹn, không cam lòng nói, “Đó cũng không phải là bệnh nhân bình thường.”
“Ừm, chính xác không phải bình thường, không ngờ rằng mẹ tôi gặp được con rể tương lai sớm như thế.” Nhan Như Tinh nói cho có lệ.
Phương Triển: “……”
Toi rồi, Vương Trọng Khang sao lại muốn hắn đi moi móc thông tin? Mà hắn lại còn đồng ý rồi!
“Nói thẳng đi.” Phương Triển quyết tâm, nói: “Em có nhớ lúc nhỏ, mẹ em có mang về thứ gì không? Hoặc là nói với em về tình hình của người bệnh mà bà chăm sóc kia không?”
Câu nói này của hắn, làm Nhan Như Tinh đột nhiên cảnh giác: “Ý của anh là gì?”
“Anh hỏi đại thôi, không có thì thôi.”
“Tôi cũng nói thẳng với anh, tôi mất trí nhớ rồi.” Nhan Như Tinh nói, “Ký ức trước mười tuổi của tôi, tôi đều quên sạch rồi.”
Cô đột nhiên nhớ ra, cô hiện tại 22 Tuổi. Trước lúc mười Tuổi, không phải là trong tài liệu ghi mười hai năm trước sao?
“Em không nhớ ra à?”
Câu này của Phương Triển làm Nhan Như Tinh có chút hồi hộp.
“Các anh biết tôi mất trí nhớ sao?” cô hỏi.
“Đúng vậy, trong ghi chép báo cáo bệnh tình cá nhân của em có ghi lúc nhỏ em từng chịu một trận đả kích lớn, mất hết ký ức lúc trước mười Tuổi, việc đó sau này làm cho tính tình của em có thay đổi lớn.”
“Nhưng gần nhất tính tình của em lại có sự thay đổi, bọn anh còn tưởng em đã nhớ ra rồi.” Phương Triển tiếc nuối nói.
Xem ra nhiệm vụ Vương Trọng Khang giao cho hắn, đã biết trước là không hoàn thành được.
Hóa ra sự thay đổi của cô bọn họ đều để ý tới?
Nhan Như Tinh suy tư.
“Báo cáo bệnh tình cá nhân của tôi, có ghi tôi chịu đả kích gì không?”
Phương Triển nghĩ tới tư liệu về cô, trong mắt hiện lên một nét đồng tình hỏi: “Em muốn biết thật sao?”
“Nói.” thật ra Nhan Như Tinh trước kia từ chỗ quản lý tiểu khu Triệu Viễn nghe nói qua, Chỉ có điều Phương Triển xem ra biết càng chi tiết.
“Nếu em thật sự muốn biết, lát nữa anh gửi tài liệu cho em
Nhan Như Tinh thể hiện đã biết.
Hai người lại nói chuyện một lúc, cho đến khi Phương Triển có việc, mới cúp máy.
Thu được không ít tin tức từ anh ta Nhan Như Tinh rất hài lòng.
Tiếp đến là chờ hắn gửi tư liệu có liên quan đến hồi nhỏ của cô.
Trong lúc chờ đợi, Nhan Như Tinh không quên làm việc đã đồng ý với anh ta lúc nãy.
Trong không gian cô lấy ra “Ngữ châu”, gửi tin nhắn cho Nguyễn Trì, câu đầu tiên theo bản năng hỏi anh “Khi nào trở về.”
Cô nghĩ rằng còn phải đợi một lúc, ai ngờ sau đó Ngữ Châu liền nóng lên, âm thanh quen thuộc của Nguyễn Trì vang lên: “Em muốn anh khi nào về, thì lúc ấy anh liền về.”
Câu này của anh ta vừa phát ra, Tu với Gấu Xám Nhỏ ngồi không yên rồi, vội vàng chạy đến bên cạnh Nhan Như Tinh, mắt mở to nhìn cô.
Nhan Như Tinh tâm tình rất tốt bế mèo trắng và gấu xám nhỏ lên, miệng nói với ngữ châu, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Em muốn anh bây giờ trở về, anh trở về sao?”
Nguyễn Trì đột nhiên cười, thanh âm phát ra từ ngữ châu, tựa như ở bên tai.
Nhan Như Tinh xoa xoa lỗ tai, liền nghe anh nói, “Mười phút.”
Gấu Xám nhỏ đưa mắt ra hiệu với mèo trắng.
Mèo trắng động đậy ria mép.
Đợi Nhan Như Tinh trả lời Nguyễn Trì xong, Tu biến hóa nửa người.
Một thân vải rèm trắng khó khăn lắm mới che đậy được, tai mèo màu hồng và chiếc đuôi xù còn ở trên người. Bước đi quyến rũ, mắt chớp chớp nhẹ nhàng đi về phía Nhan Như Tinh đang ngây người nhìn anh ta
“Tinh Tinh, ta chuẩn bị cho cô một món quà, cô có muốn cùng ta đi xem không?”
Nhan Như Tinh theo bản năng gật đầu, sau đó liền lắc đầu: “Quà đưa trực tiếp đưa cho ta là được rồi, ta bây giờ không đi được.”
“Nhưng mà món quà ấy không mang đi được.” Tu áp sát gần cô, trong thanh âm mang theo sự mê hoặc.
“Cái này……” Nhan Như Tinh bối rối, “vậy lần sau lại lấy vậy.” Cô nói.
“Không còn lần sau rồi.” Nói rồi, Tu liền trực tiếp ôm lấy eo cô.
Nhan Như Tinh cúi đầu bỗng nhiên ý thức được hắn ta muốn làm gì, không đợi cô mở miệng, Tu trực tiếp ôm cô rời đi.
Gấu Xám Nhỏ thấy thế nhanh chóng đuổi theo, trên đường bị thần tượng ngáng một cái suýt nữa thì ngã.
Nhìn thấy chắn trước mặt, khuôn mặt càng ngày càng rõ nét của thần tượng. Gấu Xám nhỏ trừng mắt với anh ta một cái, không thể không nắm lấy hắn đuổi theo.
Mười phút sau.
Trong căn phòng chật chội, bỗng nhiên xuất hiện ba người đàn ông.
Vị đầu tiên một thân áo sơ mi trắng, thanh tuyền thuần túy, giống như Than Liên cái thế, thanh mà không đục tịnh mà không nhiễm, thật là tự phụ ngạo nghễ.
Chỉ là trong ánh mắt thong dong phát hiện trong phòng không một bóng người, liền hiện ra chút mơ hồ mờ mịt.
Tinh Tinh lừa hắn?
Không phải đã nói chờ hắn trở về sao?