Nhan Như Tinh tự quyết lên tiếng ngắt lời anh ta, có ý muốn truy hỏi Phương Triển về hướng đi của Nguyễn Trì, "Tôi còn chưa có chia tay.”
Vẻ lo lắng và khẩn trương trên mặt của Phương Triển rất rõ ràng, ngượng ngùng cười cười, nói: "Xin lỗi nha, không nhìn thấy bạn trai cô, tôi còn tưởng rằng..."
"Vậy vị này là ai?" Anh ta nhìn về phía nhân ngẫu sư vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt không quá thân thiện.
"Một người theo đuổi bình thường không có gì đặc sắc." Nhan Như Tinh gật đầu rụt rè nói.
Phương Triển:...
Nếu anh ta không nhớ lầm, người đứng bên cạnh ngày hôm qua không phải là hắn ta.
"Người theo đuổi của cô còn rất nhiều."
"Cũng được." Nhan Như Tinh không nói nhiều về vấn đề này, cô nhìn chăm chú chung quanh ít nhiều có ý dò xét, hỏi: "Không phải anh nói bắt được người nọ sao? Người đó ở đâu?”
Phương Triển lại nhìn nhân ngẫu sư, như có điều suy nghĩ hỏi: "Thực lực của hắn ta như thế nào?”
Nhan Như Tinh thấy anh ta hỏi như vậy, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
"Bình thường, có việc gì sao?"
"Không có gì, chúng ta đi thôi." Phương Triển muốn nói lại thôi, đứng dậy lên xe ở phía trước dẫn đường.
Nhan Như Tinh vội vàng bảo Tiểu Thái đuổi theo.
Vườn hoa mới của Hoa Đô.
Lâm Thiến bị Nhan Như Tinh tâm tâm niệm niệm, đang dùng vẻ mặt mộng bức tức giận đùng đùng, lạnh lùng nhìn Lâm Nguyên.
Ở phía bên kia, Hoàng Xương Cát ngồi trong phòng khách uống trà, dùng đôi mắt làm cho cô ta rất khó chịu nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Người, sao các người vào đây được?” Lâm Thiến trong lòng thấp thỏm, cô ta cảm nhận được ngoài cửa có rất nhiều hơi thở xa lạ.
Cô ta không phải kẻ ngốc, tự nhiên nhận thấy tình huống không đúng.
"Cô không đi được." Hoàng Xương Cát chơi đùa với đạo cụ không gian là một khối Rubik trong tay.
Sắc mặt Lâm Nguyên khó coi, anh ta không nghĩ tới Hoàng Xương Cát vẫn nhìn chằm chằm mình. Cho nên hắn ta vừa đến, đối phương cũng tới.
Điều này làm cho anh ta muốn đơn độc hỏi vài câu cũng không được.
Anh ta chỉ có thể nháy mắt với Lâm Thiến, hy vọng cô ta có thể thức thời một chút, đừng nói sai lời.
"Cô là Lâm Thiến?" Hoàng Xương Cát đứng dậy, hắn ta một bên so sánh tư liệu người khác gửi cho hắn ta, một bên quan sát Lâm Thiến.
"Sao tôi lại có cảm giác cô và cô của trước kia chênh lệch nhau rất xa?" Hoàng Xương Cát giơ hình ảnh trong tay lên.
Trong ảnh là một người phụ nữ trang điểm đậm, rất thô tục sa đọa.
Mà Lâm Thiến trước mắt, xinh đẹp hào phóng, thiếu đi vài phần tục khí nhiều hơn vài phần tri thức diễm lệ.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Lâm Thiến trấn định nói, "Các người tự tiện xông vào nhà tôi, tôi đã báo cảnh sát. Có vấn đề gì thì anh đi nói chuyện với cảnh sát đi.”
"Xì——" Hoàng Xương Cát cười lạnh một tiếng, vẻ mặt thích ý nói: "Cô đã quên cảnh sát bình thường sẽ không quản quy tắc của người chơi chúng ta sao? Cô gọi cho cục dị thường cũng không kém nhiều lắm.”
"Nhưng mà cô không cần gọi đâu, trong chốc lát nữa bọn họ sẽ tới thôi."
Lúc này Lâm Nguyên mới nhớ đến Phương Triển, có chút ảo não.
"Nói một chút đi, cô và Nhan Như Tinh là chuyện gì xảy ra?" Hoàng Xương Cát mặt lạnh ép hỏi.
Lâm Thiến sơ nghe thấy cái tên Nhan Như Tinh này, ánh mắt vặn vẹo hai giây.
Lập tức hòa hoãn cảm xúc, trấn định tự nhiên nói: "Tôi không biết anh đang nói cái gì, cũng không biết Nhan Như Tinh trong miệng anh là ai.”
"Miệng còn rất cứng." Hoàng Xương Cát không tức giận, "Cô không biết mà lại bảo Lâm gia giúp cô truy nã người ta?”
Lâm Thiến nghe vậy, trái tim hoàn toàn trầm xuống.
Cô ta biết mình đã bị bại lộ.
Mẹ cô ta có lẽ vì yêu cô ta mà sẽ không nói ra chuyện của mình trước mặt người khác. Nhưng nếu chọn giữa gia tộc và cô ta, mẹ cô ta sẽ không chút do dự lựa chọn vế trước.
Một khi người Lâm gia tự mình tiến lên bức hỏi, mẹ cô ta nhất định sẽ chống đỡ không nổi đem cô ta bán ra ngoài.
Cô ta đột nhiên hối hận vì đã để Thẩm Từ quay lại nói cho mẹ cô ta biết sự thật.
Cũng là do bọn họ thất sách, không nghĩ tới Nhan Như Tinh ở trong phó bản tìm được một người bạn trai quỷ làm chỗ dựa vững chắc.
Đây là dựa vào sức một mình xoay chuyển thế cục.
Nếu không phải như vậy, cô ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.
Lâm Thiến hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta luôn cảm thấy, từ sau khi Nhan Như Tinh tỉnh lại, cô ta làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Sớm biết lúc đó ở bệnh viện liền tăng liều thuốc cho cô, làm cho cô không tỉnh lại được.
"Nếu như anh nói là cô ta, vậy tôi thật đúng là có chút ấn tượng." Lâm Thiến ngẩng đầu, nói ra những lời mình đã chuẩn bị từ trước, "Lúc ở trong phó bản cô ta cướp đạo cụ không gian của tôi, chẳng lẽ tôi không thể trả thù lại?”
Cướp đạo cụ?
Hoàng Xương Cát giật mình.
Cái này hắn ta thật đúng là không biết, nhưng nhìn tình huống, cô ta cũng không giống như đang nói dối.
Nhưng "Sao tôi lại nhớ lý do cô báo cáo cô ta là do cô ta đã bị quỷ bám vào người?" Trong ánh mắt Hoàng Xương Cát tràn ngập xem xét kỹ.
"Đúng vậy, tôi đã từng gặp qua cô ta. Nhưng ngày hôm đó, khi tôi tiếp xúc với cô ta, tôi cảm thấy cô ta rất khác so với trước đây. Hơn nữa còn có thù đoạt đạo cụ, tôi quá tức giận, nên liền muốn trả thù cô ta một chút, để cô ta có nhà mà không thể trở về. Vì vậy, liền tìm người báo cáo cô ta." Lâm Thiến trấn định trả lời, bình tĩnh lạnh nhạt, dường như những gì đã nói đều là sự thật.
"Hơn nữa cô ta thật sự có vấn đề, xin các người tin tưởng tôi." Cô ta lộ vẻ chần chờ, "Điểm này hoàn toàn có thể thấy được từ việc cô ta tìm được một người bạn trai quỷ trong phó bản.”
"Các anh cảm thấy người bình thường sẽ tìm quỷ làm bạn trai sao?" Lâm Thiến không hiểu vì sao không ai hoài nghi, ngược lại hùa theo cô nhắm vào cô ta?
Chẳng bao lâu cô ta đã biết tại sao.
"Bởi vì cô ta là người chơi màu trắng." Hoàng Xương Cát nói một câu, chặn tất cả những lời tiếp theo của Lâm Thiến.
"Không có khả năng." Cô ta theo bản năng phản bác, không tin.
Lần trước sau khi phó bản qua đi, cô ta và Thẩm Từ đã bàn bạc qua, nhất trí cho rằng Nhan Như Tinh đã chuyển thành người chơi màu đen.
Bằng không cô không có khả năng thăng cấp nhanh như vậy.
"Trên thực tế, cô ta thật sự là người chơi màu trắng." Lâm Nguyên thở dài.
Nếu không như vậy, vì sao ngày hôm qua bọn họ buông lỏng nhanh, còn có thể cùng đối phương hòa thanh hòa khí ngồi cùng một chỗ nói chuyện? Chính là bởi vì thân phận người chơi màu trắng của Nhan Như Tinh.
Nếu là người chơi màu đen, bọn họ khẳng định sẽ không tin tưởng, càng sẽ không lựa chọn đàm phán.
Người chơi màu trắng, ở một mức độ nào đó, đại diện cho sự kiên trì cuối cùng của nhân loại.
Mặc dù bọn họ cũng dùng thuốc tiến hóa, nhưng chỉ cần tỷ lệ dị hóa không tới 50%, bọn họ chính là nhân loại thuần khiết.
Người chơi màu đen thì không nhất định phải. Người chơi màu đen lấy thân hầu hạ quỷ, theo thời gian trôi qua, tính cách sẽ bị quỷ ảnh hưởng sâu sắc. Nguy cơ biến cố quá lớn đến mức họ không thể đặt cược.
"Làm sao có thể?" Lâm Thiến vẫn khó có thể tin được, "Hai người đã điều tra qua chưa?”
"Có người thay cô ta làm chứng." Lâm Nguyên mặt không chút thay đổi.
Anh ta chỉ cần nghĩ đến việc xét duyệt bị bác bỏ chỉ vì Trì gia đưa ra cái báo cáo chứng minh kia, liền hận không thể đem cái chứng cứ đó xé thành từng mảnh.
Chỉ cần anh ta xem xét lại nhiều hơn một chút, cũng sẽ không phát sinh tình huống như hiện tại.
Hoàng Xương Cát biết anh ta đang nói về ai và nụ cười mỉa mai hiện trên khuôn mặt hắn ta.
Hắn ta còn thu được nhiều tin tức hơn cái này nữa kìa.
Nghe nói người Trì gia mấy lần tới cửa, đều bị bọn họ đuổi ra ngoài.
Cho dù hiện tại Trì gia đang xuống dốc, nhưng hành vi của Lâm gia làm cho hắn ta có chút nhìn không quen.
"Ai?" Lâm Thiến theo bản năng hỏi ngược lại.
Cô ta không tin cô mới tỉnh lại không bao lâu, đã tìm được nhiều người nguyện ý giúp cô như vậy.
"Người Trì gia, Trì Niên. Cô hẳn là biết." Lâm Nguyên không kiên nhẫn.
Lâm Thiến vừa nghe, ngây ngẩn cả người.
Cô ta thật sự có quen biết với Trì Niên, khi còn bé bọn họ đã từng rất thân thiết với nhau. Sau đó Trì gia xuống dốc, sự thân thiết giữa bọn họ liền ở dưới sự ngầm đồng ý của hai nhà mà hủy bỏ.
Bởi vậy lúc đó cho dù hai nhà cách nhau không xa, cũng rất ít qua lại.
Thẳng đến khi trò chơi giáng xuống, người trong gia tộc ở Trung Đô thấy tư chất của cô ta không tệ, liền đón cô ta và mẹ cô ta trở về.
Từ đó về sau, cô ta không còn liên lạc với Trì gia nữa.
"Sao anh ta có thể quen biết Nhan Như Tinh?" Lâm Thiến khó hiểu.
Chẳng lẽ là do em họ kia của Trì Niên?
Nghĩ đến em họ Trì Niên Hồng Lâm, trong mắt Lâm Thiến hiện ra một tia chán ghét.
Nếu đó là anh ta, không có gì đáng ngạc nhiên khi Trì Niên biết.
Dù sao lúc đại học, anh ta đã tặng cho mình vài món đồ, quen biết Nhan Như Tinh là rất bình thường.
Nhưng cô ta nhớ rõ lúc ấy họ không có nói chuyện với nhau. Hồng Lâm và cô chỉ có thể tính là chạm mặt qua vài lần, không khác gì người xa lạ. Còn không quen biết bằng một người hầu bên cạnh cô ta.
"Mặc kệ anh ta biết Nhan Như Tinh như thế nào, nhưng sự thật Nhan Như Tinh là người chơi màu trắng không sai được." Hoàng Xương Cát lười biếng nói.
"Hơn nữa ngày hôm qua cô ta cũng đã thừa nhận." Anh nhìn Lâm Thiến sắc mặt hơi trắng bệch, "Cho nên lý do cô nói cô ta bị quỷ bám vào người, hoàn toàn không thể xác định.”
"Tôi rất tò mò, cô lấy đâu ra kết luận này."
Lâm Thiến mím môi không nói.
Cô ta cũng không thể nói, mình là Lâm Vận Nhi. Trước kia rất quen thuộc với Nhan Như Tinh, lúc trước cô hoàn toàn không phải là người có tính cách như vậy?
Vậy cái này cùng cô ta không đánh tự khai có gì khác nhau?
Thấy cô ta vẫn không nói lời nào, ánh mắt Hoàng Xương Cát lóe lên, từng bước dụ dỗ nói: "Cô và Nhan Như Tinh rất quen thuộc sao?”
Lâm Thiến biết quan hệ trước kia của cô ta và Nhan Như Tinh không thể bị phơi bày, nếu không chuyện Thẩm Từ giúp cô ta chuyển sinh không giấu được rất dễ khiến mình lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục*.
*Trên thực tế, thành ngữ này bắt nguồn từ một câu trong kinh Phật: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là: Một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa.(daikynguyen.tv)
Cô ta có chút nóng nảy, sớm biết anh Từ không có ở đây, sau khi cô ta trở về trực tiếp vào phó bản rời đi.
Ai ngờ chần chờ một lát, đã bị người phát hiện. Khi Hoàng Xương Cát đến, cô ta càng khó đi.
Khi cô ta suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề này, sự ồn ào bên ngoài cửa làm cho mọi người trong phòng sắc mặt khác nhau.
Lâm Thiến thấy Hoàng Xương Cát không nhìn chằm chằm vào mình nữa, cô ta trở tay lấy ra một tấm vé định chạy.
Hoàng Xương Cát nhất thời không quan sát, mắt thấy cô ta sắp sử dụng vé để trốn vào phó bản.
Một giọng nữ khiến Lâm Thiến quen thuộc làm cho cô ta dừng lại hai giây quay đầu nhìn về phía cửa.
Giây tiếp theo, cô ta phát hiện ra tầm nhìn của mình ngắn hơn.
Đang lúc cô ta kinh ngạc chuyện gì đã xảy ra trên người mình, thân thể đột nhiên không khống chế được đi tới cửa.
Vừa đi, cô ta khiếp sợ nhìn cánh tay của mình đang biến thành búp bê. Giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiểm soát và sự thay đổi của cơ thể.
Cô ta vội vàng mở bảng điều khiển của hệ thống, nhưng không nhận được phản hồi, cô ta lại vội vàng hô to "Tuyết Nữ" trong cơ thể.
Thế nhưng từ sau khi mình thay đổi thân thể, Tuyết Nữ cũng không quá nghe theo lời cô ta.
Cũng may lần này, cô ta nhận được phản ứng của đối phương.
Thật không may, phản ứng này là cầu cứu.
"Chủ nhân, cứu ta, lực lượng của ta đang biến mất." Thanh âm hoảng sợ của Tuyết Nữ làm cho Lâm Thiến cảm thấy sợ hãi, cô ta theo bản năng hỏi nó, "Ngươi làm sao vậy?”
"Ta cũng không biết, ô ô ô, thân thể búp bê này hình như một đang mực hấp thu quỷ lực của ta."
"Thân thể búp bê?" Lâm Thiến phản ứng lại, vội vàng nói: "Ngươi có biện pháp giúp ta thoát khỏi thân thể búp bê này hay không.”
"Không có, bản thân ta cũng khó bảo toàn." Tuyết Nữ cảm giác mình rất xui xẻo, lần trước thật vất vả mới tránh được một kiếp. Không nghĩ tới đảo mắt lại bị Thẩm Từ theo dõi, còn bị đối phương vạch trần bí mật quái dị "phụ thân", trợ giúp nó chuyển sinh sang một thân thể khác.
Nhưng cứ như vậy, nó từ nay về sau liền cùng Lâm Vận Nhi ràng buộc, Lâm Vận Nhi sống nó sống, Lâm Vận Nhi chết nó chết.
Ngoài ra, sau một khoảng thời gian nó còn phải cung cấp cho Thẩm Từ một lượng quỷ lực nhất định, điều này khiến cho lực lượng của nó hoàn toàn không thể tăng trưởng.
Lâm Vận Nhi cũng là một kẻ ngốc, vẫn luôn bị anh ta lợi dụng mà không biết.
Nó có lòng nhắc nhở, nhưng lại bị đối phương hạ cấm chú mà chỉ có quỷ thần mới có thể có thể sử dụng.
Biết được trên người Thẩm Từ có thể có một quỷ thần, lúc này Tuyết Nữ mới buông tha phản kháng, lựa chọn phục tùng.
Chỉ là nó cảm giác mình cả đời này, sống thực sự có chút gian nan.
Không phải bị người chơi uy hiếp, mà là bị tử vong uy hiếp.
Tuyết Nữ cảm thụ được sự chấn nhiếp và quỷ lực không ngừng mất đi từ sâu trong linh hồn, nó tuyệt vọng.
Nó không muốn sống nữa, cứ như vậy đi.
Theo sự từ bỏ của Tuyết Nữ, Lâm Vận Nhi lập tức cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng cứng ngắc.
Đồng thời tâm tình phản kháng trong đầu càng ngày càng yếu, cô ta nhìn vai hề cách đó không xa, trong lòng đột nhiên sinh ra sợ hãi.
Cô ta muốn chạy trốn, nhịn không được ở trong lòng lớn tiếng gọi Tuyết Nữ.
Đáng tiếc Tuyết Nữ sớm đã mất đi tung tích.
Lâm Vận Nhi ý thức được không ổn, lúc này cũng không để ý có bị bại lộ hay không, cô ta trực tiếp kích hoạt "huyết chú bảo mệnh" Thẩm Từ lưu lại cho cô ta
Nhưng mà cô ta không biết chính là kích hoạt huyết chú chỉ làm cho cô ta chết nhanh hơn thôi.
Khi cô ta kích hoạt huyết chú, nhân ngẫu sư kinh ngạc "a" một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú.
Hắn ta không làm từng bước từng bước nữa, mà là một chiêu đưa tay, bắt được Lâm Vận Nhi đã biến thành búp bê.
Ngay sau đó lấy kéo ra, trực tiếp cắt đứt một sợi tơ màu đỏ nối liền không rõ phương hướng mà người khác không nhìn thấy.
Kích hoạt huyết chú Lâm Vận Nhi phát hiện sinh cơ của mình đang dùng tốc độ rất nhanh trôi qua không biết nơi nào, há có thể chính mình bị lừa hay không.
Trong một thời gian cô ta nghĩ rất nhiều, vào phút cuối cùng của cuộc sống. Trong lòng cô ta có hận, có tiếc nuối, nhưng không hối hận.
Cô ta hận lúc trước mình xuống tay không ngoan, để Nhan Như Tinh sống sót.
Đáng tiếc, cuối cùng cô ta vẫn không thể ở bên anh Từ. Người đàn ông mà cô ta đã dùng nửa đời trước của mình để yêu đến cùng, cuối cùng vẫn không thuộc về cô ta.
Cô ta không hối hận vì tất cả những gì anh ta đã làm, cũng không hối hận vì bị anh ta lợi dụng.
Khi cô ta được anh ta cứu sống, cô ta đã suy nghĩ. Cho dù anh ta thay đổi, anh ta vẫn là anh Từ của cô ta. Cô ta sẵn sàng hy sinh cho anh ta bất cứ lúc nào.
Vì thế khi phát hiện "huyết chú" lấy đi sinh cơ bị chặt đứt, cô ta không chút do dự kích hoạt lần nữa, đem sinh cơ cuối cùng của mình truyền qua.
Sau đó cô ta quay đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh, trong mắt tựa như có hào quang lóe ra, há miệng gian nan gằn từng chữ từng chữ nói: "Tôi từng nói, tôi so với cô yêu anh ta nhiều hơn! Hiện tại vẫn như vậy.”
Nhan Như Tinh nhìn cô ta, từ chối cho ý kiến.
Cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh cô ta, Nhan Như Tinh mới mở miệng, "Tôi sẽ để anh ta đi cùng cô.”
Lâm Vận Nhi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cô, trong mắt giống như có ánh sáng.
Cánh môi cô ta rung động, cái gì cũng không nói, nhưng trước khi ý thức tiêu tán, cong cong khóe miệng về phía Nhan Như Tinh.
Nhìn con búp bê biểu tình cứng ngắc trong tay nhân ngẫu sư, Nhan Như Tinh đưa tay tiếp nhận.
Nhân ngẫu sư lặng lẽ quan sát cô, thấy cô không tức giận, mới yên tâm.
Phương Triển ở một bên lại bị nhân ngẫu sư ra tay lưu loát làm cho kinh hãi.
Anh ta chưa từng thấy Nguyễn Trì ra tay, nhưng Nguyễn Trì tự mang bối cảnh BOSS, lại là quỷ. Cho nên đối với anh, Phương Triển có loại kiêng kỵ và cẩn thận khi đối mặt với địch nhân.
Nhưng mà đổi thành nhân ngẫu sư, anh ta liền thoải mái hơn nhiều. Thứ nhất, nhân ngẫu sư ngoại trừ đeo mặt nạ vai hề, cả người thoạt nhìn rất bình thường. Không giống quỷ, bởi vậy khi đối mặt với hắn ta, cũng không căng thẳng bằng khi đối mặt với Nguyễn Trì.
Lúc đến anh ta còn cố gắng làm quen với đối phương, hỏi thăm tin tức.
Đáng tiếc không thể thành công, nhân ngẫu sư không phản ứng anh ta.
Lúc trước anh ta còn ở trong lòng chửi bới nhân ngẫu sư không lễ phép, hiện tại anh ta nhìn con rối trong tay Nhan Như Tinh, lại nhìn nhân ngẫu sư.
Bắt đầu nhớ lại xem trên đường đến đây mình có đắc tội với hắn ta hay không.
Bên kia, Hoàng Xương Cát nhìn thấy Nhan Như Tinh đi tới, lông mày không dấu vết giật giật hai cái.
Nghĩ đến nhiệm vụ Trung Đô sắp xếp cho hắn ta, Hoàng Xương Cát cảm thấy đau đầu. Thu hồi ngạo mạn trong lòng, vẻ mặt tươi cười đi qua.
"Nhan tiểu thư, xin chào, chúng ta lại gặp mặt." Hoàng Xương Cát không kiêu ngạo không siểm nịnh tiến lên chào hỏi.
Nhan Như Tinh còn đang quan sát con rối trong tay, nghe vậy cô ngẩng đầu, ánh mắt không tốt nhìn người cắt ngang cô.
Đối diện với tầm mắt của cô, trong lòng Hoàng Xương Cát lộp bộp một chút. Nhưng rất nhanh, hắn ta một lần nữa điều chỉnh tốt tâm thái, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua trên người nhân ngẫu sư, cùng với Tiểu Thái đang nâng gấu xám nhỏ bên cạnh hắn ta.
Không thấy người quen, hắn ta nhịn không được tò mò hỏi: "Hôm nay bạn trai cô Nhan không tới sao?”
Nhan Như Tinh buồn bực, cô phát hiện những người này đều thích chú ý đến bạn trai cô.
Khi không nhìn thấy người, liền hỏi bạn trai cô đi đâu?
Hết lần này tới lần khác nếu bạn trai cô ở đây, bọn họ lại lập tức im lặng như hến, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng thở dốc.
“Các người tìm anh ấy có việc gì?” Nhan Như Tinh mở miệng, "Có việc thì trước nói với tôi, chờ vài ngày nữa anh ấy trở về, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”
"Không, không có việc gì, không cần." Hoàng Xương Cát ngăn cản, "Chỉ là tò mò một chút tại sao anh ta không cùng tới đây.”
"À, anh ấy phải trở về." Nhan Như Tinh bình tĩnh nói.
Hắn ta biết tin Nguyễn Trì trở về sớm hơn Phương Triển, sau đó đem tin tức truyền cho Vương Trọng Khang, lúc này nhận được hồi âm của hắn.
Biết gần bệnh viện trung tâm thành phố Hoa Đô vẫn bị sương mù bao phủ, xem ra cũng không vì "anh" trở về mà suy yếu, hắn ta ít nhiều có chút thất vọng.
"Trở về? Có phải là trở lại phó bản không?" Lâm Nguyên thấy Lâm Vận Nhi đột nhiên biến thành con rối, mặc dù có chút không thể tiếp nhận, cũng chỉ có thể chịu đựng trước. Chờ đợi cơ hội để xem có thể đưa cô ta trở lại hay không.
"Chắc vậy." Nhan Như Tinh tiếp tục cúi đầu nhìn con rối.
Lâm Thiến biến thành con rối không khác gì người chơi màu đỏ từng gặp ở hội Nguyệt Lạc kia.
Đều là mặt người trưởng thành, tứ chi ngắn ngủn.
Mặc quần áo trước khi biến thành búp bê.
Có lẽ diện mạo tăng thêm điểm, con rối Lâm Thiến so với con rối người chơi màu đỏ kia nhìn thuận mắt hơn một chút.
Nhưng biểu tình của con rối Lâm Thiến rất cứng ngắc, đồng tử vô thần, mặt cũng bắt đầu dần dần keo hóa. Trong một thời gian ngắn, cô ta đã trở thành một con rối tiêu chuẩn.
Cùng lúc đó, sau khi tập trung tinh thần, trong mắt cô lại xuất hiện gợi ý giám định đạo cụ.
Cô ở Bất Dạ Thành, từng nghe người khác nói khi biến người chơi thành con rối sau đó sẽ trở thành đạo cụ, không nghĩ tới là thật.
[Tên đạo cụ: Con rối Lâm Thiến mất đi đặc điểm sinh mệnh
Cấp độ: Không
Mô tả: Không có giá trị sử dụng
Lưu ý 1: Mang huyết chú, huyết chú sẽ lây nhiễm, đề nghị chôn tại chỗ]
Xem xong lời giải thích của giám định, Nhan Như Tinh đem búp bê thu lại.
Cô đáp ứng cô ta, chờ sau khi Thẩm Từ qua đời, đem cô ta và Thẩm Từ chôn cùng một chỗ.
Đám người Hoàng Xương Cát, Lâm Nguyên đều không nghĩ tới, Nhan Như Tinh lại thu lại con rối, nhất thời đều bị hành động của cô làm cho kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, Lâm Nguyên khó có thể tin hỏi: "Con rối đâu?"
Nhan Như Tinh: "Tôi thu lại rồi.”
"Thu vào đâu?" Nội tâm Lâm Nguyên hơi sụp đổ, lo lắng hỏi.
Hoàng Xương Cát kinh ngạc trước phản ứng của anh ta, nhưng cũng tò mò nhìn về phía Nhan Như Tinh.
"Thanh đạo cụ trong không gian hệ thống."
Thanh đạo cụ?
Lâm Nguyên trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới lại là câu trả lời này.
Hơn nữa, "Làm sao có thể thu vào một người thanh đạo cụ được?" Anh ta thất thố nói, ánh mắt trong nháy mắt nhìn thấy nhân ngẫu sư, đột nhiên dừng lại.
Anh ta cho rằng, đối phương có thể biến Lâm Thiến thành búp bê là do dùng đạo cụ. Bây giờ có vẻ như đó không phải là đạo cụ.
Đạo cụ biến con người thành một giống loài khác là có thời hạn và cũng không thay đổi bản chất vẫn là con người.
Hiện tại Nhan Như Tinh thu con rối vào không gian hệ thống, điều này chứng tỏ con rối kia là đạo cụ!
Không có khả năng!
Lâm Nguyên không tin, lại bởi vì thân phận thật sự của Lâm Thiến, anh ta khó có thể tiếp nhận.
Anh ta nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, trên khuôn mặt trấn định khôn khéo trước sau như một giờ phút này có chút chật vật.
"Nhan tiểu thư." Anh ta nuốt hai cái, ánh mắt kiên định nói: "Tôi có thể đơn độc nói chuyện với cô mấy câu không?”
"Không cần thiết." Nhan Như Tinh từ chối.
"Cô chờ tôi nói xong đã." Lâm Nguyên dồn dập, "Tuy rằng cô ta có sai, nhưng tội của cô ta không đáng chết. Cũng không tạo thành thương tổn thực chất đối với cô, cô xem có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho cô ta lần này hay không?”
Sợ Nhan Như Tinh không đồng ý, anh ta nói tiếp, "Cô yên tâm, cô có yêu cầu gì, cô cứ việc nói ra. Miễn là chúng tôi có thể làm được, chúng tôi sẽ không làm cô thất vọng.”
Lời này của anh ta khiến Nhan Như Tinh rất không vui.
Trước tiên không đề cập đến thân phận thật sự của Lâm Thiến, "Cái gì gọi là tội không đáng chết? Không gây hại đáng kể?”
Nhan Như Tinh rất tức giận, "Phiền anh phải hiểu cho rõ ràng, bây giờ tôi có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này nói chuyện với anh, là bởi vì bạn trai tôi lợi hại, các người không dám chọc vào bạn trai tôi!”
"Phàm là đổi thành người khác, không chừng bị các người bắt đi đâu rồi." Nhan Như Tinh trợn trắng mắt.
Phương Triển bị kinh ngạc trước lời nói thẳng thắn và tự tin không chút che dấu về bạn trai ỷ mạnh hiếp yếu của cô.
Hoàng Xương Cát cũng nhìn cô vài lần với gương mặt kỳ lạ.
"Cho dù bị bắt, nhưng nếu điều tra rõ ràng cô không phải quỷ, vẫn sẽ thả cô ra." Lâm Nguyên cãi lại, thanh âm dưới ánh mắt chăm chú của Nhan Như Tinh, càng ngày càng nhỏ.
“Lệnh truy nã của Trung Đô các người đều có thể tùy tiện phát loạn, anh cảm thấy tôi sẽ tin lời anh nói rồi thả người hay sao?” Nhan Như Tinh cười như không cười.
"Ai, tôi nhớ rõ ngày hôm qua anh mời tôi đến Trung Đô định cư?" Cô nói rồi quay đầu nhìn về phía Hoàng Xương Cát.
Hoàng Xương Cát tạm thời không biết phiền toái sắp tới, sững sờ gật đầu.
"Nếu tôi không đi, các người có thể trực tiếp ra lệnh cưỡng chế, bắt ép tôi phải đi qua hay không?" Nhan Như Tinh đáng thương nhìn hắn ta, tiếp đó lại nhìn Phương Triển nói: "Nếu tôi đi Trung Đô định cư, anh có phải rất vui vẻ hay không?”
"Dù sao nếu tôi đi, bạn trai tôi có thể cũng sẽ theo tôi rời đi."
Hoàng Xương Cát:?
Phương Triển:??
"Cái gì mà lệnh cưỡng chế?" Hoàng Xương Cát ngốc luôn rồi.
"Ai bảo cô đi?" Phương Triển mờ mịt.
Anh ta dám thề, nếu cô đi, Vương Trọng Khang sẽ cùng anh ta liều mạng.
"Trước có lệnh truy nã, sau có lệnh cưỡng chế. Điều đó không bình thường sao?” Nhan Như Tinh hai mắt vô tội.
Hoàng Xương Cát trừng mắt nhìn Lâm Nguyên một cái.
Lâm Nguyên có khổ không nói nên lời.
"Hiểu lầm, không có chuyện đó đâu."
"Sao có thể là hiểu lầm đây? Chẳng lẽ lệnh truy nã kia không phải là sự thật sao? Nhan Như Tinh kịp thời cắt ngang hắn ta, tiếp tục nói:
"Tôi chỉ có thể dựa vào bạn trai tôi, không giống các người sau lưng có thế lực gia tộc chống đỡ. Muốn làm gì thì làm, một tay che trời, khoa tay múa chân." Nhan Như Tinh vẻ mặt ưu thương, "Có đôi khi biết rõ đối phương là cố ý, nhưng chỉ có thể ngại quyền thế không cam lòng mà tha thứ.”
"Tôi thật sự lo lắng sau khi tôi định cư, bạn trai tôi lại không có ở đây, tôi có thể sẽ yên lặng không một tiếng động chết ở Trung Đô."
Nhân ngẫu sư tâm thần vừa động, nếu không phải vai hề nói cô cố ý, chính mình có thể chỉ gây thêm phiền phức cho cô. Hắn ta đã tiến lên an ủi cô từ lâu.
Hoàng Xương Cát, Phương Triển nghe xong lời của cô, chỉ cảm thấy thái quá.
Nhưng Hoàng Xương Cát biết, Nhan Như Tinh đang ép hắn ta đưa ra quyết định.
Lâm Nguyên hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, cảm thấy đau đầu.
Hoàng Xương Cát: "Không có sự phức tạp như cô nghĩ đâu, bởi vì sự cố lần này." Từ ngày hôm qua Trung Đô đã bắt đầu toàn diện quét sạch thế lực gia tộc thẩm thấu vào các bộ phận.”
"Sau này sẽ ban hành văn bản thông báo của các cấp tỉnh, thành phố, sẽ kiểm tra theo đúng quy trình. Phấn đấu cho sự công bằng và công chính, công khai và minh bạch.”
Hoàng Xương Cát nói xong, chỉ có sắc mặt Lâm Nguyên khó xử.
Bởi vì điều này rõ ràng là cảnh cáo anh ta.
"Tôi không tin."
Hoàng Xương Cát:...
"Vừa rồi anh ta còn muốn dùng đạo đức bắt cóc tôi." Nhan Như Tinh nhìn Lâm Nguyên.
Hoàng Xương Cát thấy thế lập tức nháy mắt với Lâm Nguyên, bảo anh ta xin lỗi.
Lâm Nguyên:...
Chết tiệt, tôi vừa nói cái gì?
Tôi không phải chỉ thay người ta cầu tình thôi sao? Không đồng ý thì không đồng ý, về phần kéo đông kéo tây.
"Thực xin lỗi, tôi sai rồi." Lâm Nguyên nghiêm mặt, xin lỗi Nhan Như Tinh.
"Không sao, tôi tha thứ cho anh." Nhan Như Tinh đại khí xua tay.
"Vậy chuyện chuyển chỗ ở?" Hoàng Xương Cát vừa nói mấy chữ, trực tiếp bị Phương Triển chuyển hướng.
"Tôi cảm thấy chuyện chuyển chỗ ở, Nhan tiểu thư vẫn nên chờ bạn trai cô trở về rồi mới hỏi lại đi."
Những lời này của anh ta đã loại bỏ sự thúc giục của Hoàng Xương Cát.
Nhưng mà trải qua lần này bọn họ hiểu được, Nhan Như Tinh không có khả năng đem Lâm Thiến giao cho bọn họ.
Lâm Nguyên lần này tổn thất không thể nghi ngờ là rất lớn.
“Có thể giới thiệu một chút hai vị tiên sinh bên cạnh cô không?" Hoàng Xương Cát đem lực chú ý đặt ở trên người nhân ngẫu sư.
Lúc này Phương Triển dựng thẳng lỗ tai cùng nhau nghe, cho dù anh ta đã sớm hỏi qua.
"Nhân ngẫu sư, người theo đuổi tôi." Nhan Như Tinh chỉ về phía nhân ngẫu sư.
Hoàng Xương Cát vì lời giới thiệu khác lạ này của cô mà rung động, nhìn chằm chằm vào nhân ngẫu sư nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Nhưng Lâm Nguyên cảm thấy hình như anh ta đã nghe qua ba chữ nhân ngẫu sư này ở đâu rồi.
"Tiểu Thái, bảo mẫu kiêm luôn tài xế."
Nhan Như Tinh không giới thiệu gấu xám nhỏ, điều này làm cho gấu xám có vẻ mặt uể oải.
"Anh có phải là nhân ngẫu sư thường xuyên lang thang trong các phân khu trò chơi khác nhau không? Người có thể biến người chơi thành con rối đạo cụ?” Lâm Nguyên chợt hoàn hồn, khó có thể tin thì thào nói.
Khi nhìn thấy nhân ngẫu sư cũng không phản bác, bầu không khí nhất thời yên tĩnh.
Phương Triển đột nhiên nhớ tới lúc trước mình hỏi Nhan Như Tinh thực lực của hắn ta như thế nào, cô nói thực lực bình thường.
Cái này là bình thường hả?
Anh ta hoài nghi nhìn về phía Nhan Như Tinh.
——
Khu D057 Bất Dạ Thành.
Nam tử mặc áo đen chạy như quỷ mị trong thành, thân thể đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó động tác chợt lóe, nhảy vào một nhà có sân bình thường.
Sau đó hắn đứng dưới một gốc cây nhìn một đóa hoa màu đỏ như lửa trên cánh tay có hoa văn chín cánh hoa sen, trong đó có một cánh hoa sen đã khô tàn héo rũ.
Thật lâu sau, từ trong cơ thể hắn truyền ra một đạo thanh âm khàn khàn khó phân biệt nam nữ.
"Chậc, còn chưa đến thời gian đã khô héo, nếu đến thời gian, đóa này khẳng định rất tốt, năng lượng cũng tinh thuần hơn."
Nam nhân vuốt hoa văn hoa sen, nghe vậy vẻ mặt khó chịu.
"Mau lên, Mã Đức, ngươi rốt cuộc đắc tội với ai, những con quỷ kia lại đuổi theo."
Người đàn ông nghe thấy hắn nói, quay đầu liền bỏ chạy.
Vừa chạy vừa buồn bực nói: "Không phải ngươi có thể ra lệnh cho quỷ sao?”
"Ngươi đang dạy ta làm việc?"
"Đến đây, đuổi theo. Vừa vặn lần này có thể cho ta phát huy thực lực chân chính một lần, đem thân thể cho ta..."