Gà hầm hạt dẻ 1
Nhóm Triệu Thiên ở không bao lâu thì đã về nhà ăn cơm, gia đình Phong Ánh Nguyệt cũng bắt đầu ăn cơm tối.
Khi tiếng sấm sét vang lên, Phong Ánh Nguyệt vừa mới dọn giường xong, Nguyên Đản đang ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chờ cô thu dọn xong thì leo lên.
“Có thể đêm nay sẽ có sấm sét, Nguyên Đản có sợ không?”
Phong Ánh Nguyệt bế Nguyên Đản đặt lên giường, lại kiểm tra cửa sổ đã đóng chưa một lần nữa. Cuối cùng cô cũng biết không đúng chỗ nào, đó là thiếu một cái rèm vải.
Buổi tối đóng lại thì tốt hơn, ban ngày kéo ra thì căn nhà mới sáng sủa.
Đường Văn Sinh trở về từ bên ngoài cùng một cái thùng và một cây đèn dầu, anh tiện tay đóng cửa lớn lại, đèn dầu đã bị gió bên ngoài thổi tắt.
Phong Ánh Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy quần áo của anh đã hơi ướt thì biết bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.
“May mà hai ngày trước chúng ta đã đem hết nồi và bếp lò từ bên ngoài vào trong nhà rồi. Lúc nãy anh đi ngang qua nhà mấy người anh, củi bị ướt hết rồi, nồi niêu chén đĩa cũng bị gió thổi lạch cạch.”
Đường Văn Sinh vừa thay chiếc áo ngắn tay và quần đùi mà Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị cho mình vừa nói.
“Anh có nhắc họ không? Nếu không thì ngày mai sẽ khó nhóm lửa lắm đấy.”
“Anh gõ cửa rồi.” Đường Văn Sinh gật đầu.
Nguyên Đản gối đầu lên chiếc gối nhỏ của mình rồi đếm ngón tay.
“Một, hai, ba…”
Đến khi đếm đến mười thì không còn ngón tay nữa, Nguyên Đản bèn ngồi dậy, giơ ngón chân lên đếm tiếp: “Mười một, mười hai…”
Đèn dầu vẫn chưa tắt, Phong Ánh Nguyệt nằm trong lòng Đường Văn Sinh, mỉm cười nhìn Nguyên Đản đếm số.
Khi Nguyên Đản đếm đến mười lăm, Đường Văn Sinh bỗng lên tiếng: “Hai mươi sáu.”
Nguyên Đản đếm tiếp: “Hai mươi sáu, hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi!”
Nó cực kỳ phấn khích, hai mắt sáng lấp lánh, nhìn Phong Ánh Nguyệt: “Mẹ! Con biết đếm đến ba mươi này!”
Phong Ánh Nguyệt nhịn cười, để nó chui vào ổ chăn, dựa vào người mình: “Con có nhớ mẹ đã nói với con là con người có bao nhiêu ngón tay không?”
“Mười ngón, tay trái năm ngón, tay phải năm ngón.”
Nguyên Đản lập tức lắc lắc bàn tay nhỏ nhắn trước mặt cha mẹ.
“Vậy có bao nhiêu ngón chân?” “Cũng mười ngón.” Bên trong chiếc chăn, gót chân nhỏ của Nguyên Đản khẽ cử động. Theo ý muốn của chủ nhân, ngón cái giật đầu đầu tiên, sau đó ngón chân tiếp theo cũng nhúc nhích.
“Vậy mười cộng mười là bao nhiêu?”
Nguyên Đản nhúc nhích cái m.ô.n.g nhỏ, do dự nói: “Ba mươi?”
Nó vừa mới đếm xong, là ba mươi.
Đường Văn Sinh nghiêm túc nói: “Con đếm lại đi.”
Nguyên Đản thấp thỏm đếm lại lần nữa ở trong chăn, bây giờ thì đếm thế nào cũng không ra ba mươi. Nó hoang mang nhìn Phóng Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt đẩy nó vào giữa hai người: “Con đếm cho cha đi.”
Đường Văn Sinh vẫn tỏ ra nghiêm túc, nhưng vẫn vươn tay ra, chờ nó đếm xong lại đưa chân ra.
“Vẫn là hai mươi! Sao con lại đếm ra ba mươi?”
Nguyên Đản không nghĩ ra được.
“Vì con bị phân tâm, cha vừa chen vào là con đã đếm theo số của cha luôn rồi.”
Bị nhắc nhở một chút, Nguyên Đản chu miệng, tuy nhận sai nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Đến khi nó trở về vị trí để đi ngủ, Nguyên Đản ôm lấy cánh tay của Phong Ánh Nguyệt, nói nhỏ: “Không đúng, rõ ràng là cha tự chen ngang, sao cha lại trách con?”
“Giờ mới hiểu à?” Phong Ánh Nguyệt bật cười, ôm nó vỗ về: “Lần sau đừng để cha con gạt con.”
“Cha thật là xấu!”
Nguyên Đản chỉ dám nhỏ giọng trách móc. Đường Văn Sinh nghe thấy, duỗi tay xoa đầu nó, Nguyên Đản lập tức vùi đầu vào lòng Phong Ánh Nguyệt. Lúc này, bên ngoài đã bắt đầu có sấm sét.
Trong tiếng thì thầm của cha mẹ, rất nhanh Nguyên Đản đã chìm vào giấc ngủ. Sợ nó bị ngộp ở trong chăn, Phong Ánh Nguyệt cẩn thận chỉnh nó nằm thẳng lại.
Đường Văn Sinh hôn lên vành tai cô, Phong Ánh Nguyệt vội bắt lấy tay anh, nói: “Nguyên Đản đang ở đây, không được, anh đã đồng ý rồi mà.”
Đừng thấy trẻ con nhỏ tuổi mà lơ là, chúng có thể nhớ rất kỹ. Lầu một có một người phụ nữ vừa sinh đứa thứ hai năm ngoái, trời ạ, đứa nhỏ đó đã bắt chước động tác nào đó trên người cô ấy, làm mọi người xấu hổ không thôi.
Hơn nữa, nhóm người chị dâu Triệu cũng thường xuyên lén lút nói về vấn đề này, phải cố gắng không làm việc này ở gần bọn trẻ.
Nên khi Nguyên Đản sống ở đây, Phong Ánh Nguyệt không cho Đường Văn Sinh làm bất kỳ việc gì khác.
“Anh biết.” Đường Văn Sinh ôm cô thật chặt: “Bây giờ nó còn nhỏ, phải ngủ gần chúng ta. Sau này đến tuổi đọc sách rồi thì cho ngủ một mình, anh sẽ làm một cái giường nhỏ ở bên ngoài.”
Hoặc là nghĩ cách để đổi một căn nhà lớn hơn.
“Chuyện này để sau này rồi nói.” Phong Ánh Nguyệt khẽ cười: “Đi ngủ đi.”