Gần đến Vu Hoa huyện, trên con đường lớn, một hàng đoàn xe đang chậm rãi di chuyển.
Giữa hàng có mấy chiếc xe ngựa, tuy rằng trang trí đơn giản, nhưng chỉ cần nhìn vật liệu gỗ là biết chúng quý giá thế nào. Xung quanh chúng được bảo vệ bởi hơn hai mươi kỵ binh hộ vệ. Chỉ cần nhìn đội hình của họ liền biết đây là những người giàu có đi ra ngoài có việc.
Trong chiếc xe ngựa dẫn đầu truyền đến một giọng nói đầy khí thế: "Thuận Tử, sắp đến Vu Hoa huyện rồi sao?"
Gã sai vặt đánh xe đáp: "Lão gia, đi thẳng phía trước không tới mấy dặm đường nữa là đến, ngài muốn nghỉ chân trong thành một chút không?"
"Không cần, trực tiếp đi Phong Ninh Thành, tối hôm qua ở khách điếm nghe bọn họ nói tân lộ hiện tại rất lợi hại, nói từ Vu Hoa huyện đến Phong Ninh Thành chỉ cần nửa canh giờ, chúng ta cũng đi thử xem."
Họ cách Phong Ninh Thành rất xa, trước đó chỉ mơ hồ nghe nói muốn tu sửa con đường mới từ Phong Ninh Thành đến Vu Hoa huyện. Cũng là tối hôm qua đến gần huyện thành mới biết được tân lộ đã được hoàn thành và có thể đi lại được.
Mọi người nghe người khác khen con đường mới không ngớt, người chủ trương tu sửa con đường mới là Vương phi càng được họ khen ngợi hết lời, cả đoàn người đều vô cùng tò mò.
Bọn họ cùng nhau đi Phong Ninh Thành tham gia yến hội thương nhân theo lời mời của Vương phi. Những người này thường xuyên qua lại với nhau, quan hệ không tồi. Ninh Châu là nơi thổ phỉ hoành hành, bọn họ sợ rằng có thể gặp phải thổ phỉ trên đường mà không kịp chuẩn bị. Cho nên quyết định kết bạn cùng đi, khiến cho đội ngũ càng đông đúc, đội bảo hộ thêm tinh nhuệ, đi đường sẽ an toàn hơn một chút.
Lý gia làm nghề buôn bán đồ sứ, là thương nhân đồ sứ lớn nhất Ninh Châu. Những người còn lại tuy cũng giàu có, nhưng vẫn kém hơn so với Lý gia, nên đoàn người ẩn ẩn lấy Lý lão gia cầm đầu.
Nghe Lý lão gia nói vậy, hộ vệ liền truyền tin tức cho những người trên mấy chiếc xe ngựa khác. Mấy vị lão gia đều tán đồng biện pháp này, đoàn người liền không dừng lại ở Vu Hoa huyện, lập tức hướng về Phong Ninh Thành.
Ra khỏi thành không lâu, liền có thể thấy con đường mới, các lão gia trên xe ngựa đều kéo rèm nhìn con đường màu xám trắng, nhìn qua thật ra không có gì lạ, đợi khi đi lên mới chợt phát hiện sự khác biệt.
Thuận Tử phấn khởi nói: "Lão gia, con đường này thật lợi hại!"
Lý lão gia cúi đầu nhìn xe ngựa của họ đè ở con đường mới, chạy nhanh chưa từng thấy.
Tối hôm qua trời mưa, trên đường còn ướt. Xe ngựa của họ rất nhẹ, trên xe không có hàng hóa, dọc đường đi cũng không rơi vào vũng bùn. Nhưng đường lầy lội khó đi, tốc độ chậm không ít. Bánh xe không thể tránh khỏi việc dính rất nhiều bùn ướt.
Hiện tại họ đang đi trên con đường mới, mặt đường kiên cố, xe ngựa đi qua chỉ để lại vài vết bùn trên mặt đất. Tốc độ của họ còn nhanh hơn rất nhiều so với khi chạy trên con đường quan đạo bình thường.
Lý lão gia đã nhiều năm làm nghề buôn bán, đi qua rất nhiều địa phương, tự nhận là người có kiến thức rộng, tầm nhìn cao, nhưng chưa bao giờ gặp qua con đường nào như vậy.
Ông vốn tưởng rằng những người đó chỉ vì tâng bốc Vương phi mà khoác lác thổi phồng, nhưng tận mắt chứng kiến thì mới biết, con đường này quả thật rất tốt.
Đối với những thương hộ lớn như họ, thời gian vận chuyển hàng hóa trên đường cũng liên quan đến chi phí. Nếu tất cả các con đường đều được tu sửa như vậy thì...
Lý lão gia cảm xúc dâng trào mà mở to mắt, vẻ mặt đầy kích động, nhưng nghĩ một lúc lại nhớ đến những tên thổ phỉ hút máu ở Ninh Châu. Dù bọn họ kiếm được nhiều tiền cũng chỉ làm áo cưới cho người khác mà thôi. Ông thở dài, ánh mắt hưng phấn dần tan đi.
Đi trên con đường này quả thật rất nhanh, sau nửa canh giờ, họ liền đi tới Phong Ninh. Đoàn người vào thành, Lý lão gia có nhà cửa ở trung tâm Phong Ninh Thành, liền mời mấy người đồng hành nhập phủ lưu trú.
Nhiều ngày qua, Phong Ninh Thành vô cùng náo nhiệt. Trong thành có rất nhiều thương nhân lớn nhỏ, đều là được mời đến tham gia yến hội thương nhân. Khách điếm đều kín chỗ, người bán rong cũng vui mừng.
Các thương nhân nổi tiếng ở Ninh Châu đều tụ tập ở Phong Ninh Thành, cơ hội như vậy không nhiều lắm. Những người giỏi giao tiếp đều tích cực tổ chức tiệc nhỏ, nỗ lực mở rộng mối quan hệ, kết giao với quý nhân. Lý lão gia đáp ứng lời mời tham gia yến hội của nhà họ Hà, phát hiện mọi người đều đang trao đổi tin tức.
"Sao các người lại là ngày mai? Ta thì lại là ngày mốt?"
"Ta cũng ngày mốt."
"Này có ý chú trọng gì không đây?"
"Không, dường như đại thương hộ tham gia vào ngày mai nhiều hơn."
"..."
Lý gia và Hà gia là thông gia, nhưng chỉ là con trai trưởng của gia tộc Lý cưới con gái của chi thứ gia tộc Hà, nên họ không thân thiết lắm, chỉ qua lại cho có mặt mũi.
Gia chủ Hà gia ngồi bên cạnh Lý lão gia, nghe mọi người thảo luận, thì thầm nói với Lý lão gia: "Ngươi nói xem lần này mời chúng ta đến là muốn làm gì?"
Lý lão gia liếc mắt nhìn ông ta, đáp: "Không biết."
Gia chủ gia tộc Hà thì thầm nói: "Nghe nói Bạch gia vừa đến Phong Ninh Thành đã tặng lễ trọng cho Vương phủ, nhưng bị vị kia từ chối."
Lý lão gia không tiếp tục câu chuyện này, chỉ nói: "Ngươi tham gia yến hội khi nào?"
"Ngày mai, ngươi thì sao?" Lý lão gia dừng một chút, nói: "Ngày mốt."
Gia chủ gia tộc Hà vuốt vuốt râu trên môi, từ từ nói: "Xem ra hai chúng ta là thông gia nhưng không chung đường."
Lý lão gia thầm "hừ" một tiếng, lão tử tất nhiên không đi chung đường với ngươi, quay đầu đi không đáp lời.
Địa điểm của yến hội được định tại Hoa Hòe Các ở trung tâm Phong Ninh Thành. Ngày hôm sau, những thương nhân được mời đều ăn mặc chỉnh tề, đúng giờ đến dự tiệc.
Mặc dù ngày thường bọn họ có thể là những người có vẻ phú quý hơn người, nhưng dù sao cũng chỉ là thương nhân. Thương nhân có địa vị thấp kém, trước mặt các quan chức triều đình thì chẳng là gì cả. Huống hồ hôm nay chủ nhân của yến hội lại là Vương phi. Cho dù có người không thích một nam tử gả làm phi tử, còn can thiệp vào chính sự. Nhưng thân phận của y đã được đặt ra, bọn họ đương nhiên phải kính cẩn gấp bội.
Sau khi mọi người vào sảnh, nhìn xung quanh, những người đang ngồi đều là những thương nhân có tiếng tăm ở Ninh Châu, dù không quen biết nhưng cũng từng nghe qua.
Những người tham dự yến hội rất nhanh đã đến đông đủ, mọi người đều ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi của mình, chờ chủ tiệc đến. Chẳng bao lâu, cửa bị đẩy ra, có người cao giọng thông báo: "Vương phi đến!"
Các thương nhân vội vàng đứng dậy quỳ xuống hành lễ. Chẳng bao lâu, một giọng nam ôn nhuận từ trên cao truyền đến: "Các vị, xin đứng lên."
Mọi người đứng dậy, nhìn lên, một vị nam tử ôn hòa tuấn dật đang ngồi trên cao.
Mọi người thầm nghĩ: Vương phi lớn lên thật sự rất đẹp, khó trách có thể khiến Thụy Vương mê mẫn đến mức cho y tham gia chính sự.
Vân Thanh cười nói: "Lần này mời chư vị vất vả đến Phong Ninh Thành dự tiệc, thật sự là do ta lo lắng kinh thương mậu dịch Ninh Châu hiện giờ càng ngày càng tiêu điều, muốn cùng chư vị thương lượng một biện pháp."
Này thì sao... Các thương nhân nhìn nhau, Ninh Châu ai cũng biết, mậu dịch ngày càng tiêu điều đương nhiên là do thổ phỉ bóc lột. Nhưng Vương phi muốn tìm họ thương lượng biện pháp, tất nhiên không thể là biện pháp diệt phỉ.
Họ không hiểu ý của Vân Thanh, đều do dự không nói gì. Cuối cùng, gia chủ Bạch gia thử hỏi: "Ta cũng rất lo lắng, không biết Vương phi ngài có biện pháp gì tốt không?"
Vân Thanh nhìn về phía hắn, gật đầu cười nói: "Vị này chính là Bạch Anh Tài, Bạch gia chủ?"
Bạch Anh Tài thấy Vân Thanh thế mà biết hắn, có chút cảm thấy vinh dự mà liên tục gật đầu. Sau một hồi khen ngợi, Vân Thanh mới bắt đầu vào đề chính.
"Con đường mới từ Phong Ninh Thành đến Vu Hoa huyện, chư vị có đi qua không?"
Mọi người không biết tại sao lại nhắc đến chuyện này, đều ồ lên khen ngợi: "Đã đi qua, chúng ta chưa bao giờ gặp qua con đường tốt như vậy. Vương phi thật cao minh."
Người dân Phong Ninh Thành ai cũng ca ngợi tân lộ, ngay cả những thương nhân không phải từ huyện Vu Hoa cũng cố ý đi qua xem.
Tuy rằng mục đích chính của mọi người là để khen ngợi Vân Thanh, nhưng phần lớn cũng là lời nói thật, không ai nhìn thấy con đường đó rồi có thể nói là không tốt.
Vân Thanh chờ mọi người nói xong, mới chậm rãi mở miệng nói: "Hiện tại đường sá không đủ bằng phẳng, nếu gặp mưa thì càng trở nên lầy lội khó đi, chư vị đều là những người làm ăn lớn, nói vậy thì chuyện vận chuyển hàng hóa khó khăn cũng rất là đáng buồn. Ta tính toán sẽ đem tất cả con đường chính ở Ninh Châu tu sửa thành tân lộ, như vậy chắc chắn sẽ càng thuận tiện cho các thương nhân giao thương buôn bán."
Mọi người nghe xong đều liên tục gật đầu, như vậy tất nhiên là tốt. Nhưng rồi, bọn họ nghe thấy Vân Thanh thay đổi giọng nói, y thở dài: "Chỉ là phủ kho Ninh Châu thực sự không thể chống đỡ nổi việc tu sửa tân lộ, lúc này mới mời chư vị cùng nhau suy nghĩ lại biện pháp."
Trong lòng mọi người giật mình, gia hỏa này giỏi thật, đây là tay không bắt bạch lang à.
Tuy rằng sớm đã chuẩn bị chuyến này có thể là đến đưa chút tài vật đi ra ngoài, nhưng không nghĩ rằng Vân Thanh lại tìm được lý do đường hoàng như vậy.
Bọn họ không cảm thấy Vân Thanh sẽ thật sự lấy tiền đi tu sửa đường sá. Trong lòng họ, Vân Thanh là người nội trạch, ngay cả khi họ khen ngợi tân lộ, họ cũng không thực sự cảm thấy đó là công lao của Vân Thanh. Phong Ninh Thành có nhiều thần tử như vậy, Vân Thanh chỉ cần lên tiếng, sẽ tự có thuộc hạ làm việc.
Trước đó đưa đi lễ vật không cần, thì ra là ở chỗ này đợi họ. Trong lòng mọi người khinh thường, nói ra lại là lời tràn đầy khen, nguyện ý tặng lễ vật: "Vương phi nói gì vậy, phủ kho thiếu tiền, chúng ta đương nhiên giúp Vương phi giải quyết khó khăn."
Bạch gia làm tửu lầu rất phát triển, là người dẫn đầu đại thương hộ trong đây, lập tức liền nói: "Bạch gia ra một ngàn lượng tu tân lộ."
Hai nhà Hà Lưu lập tức đuổi theo: "Hà gia cũng ra một ngàn lượng."
"Lưu gia cũng thế."
Các thương hộ còn lại đều nói ra số tiền: "Liễu gia ra 800 lượng." "Triệu gia ra 300 lượng." "..."
Tuy rằng kêu đến náo nhiệt, con số tính ra cũng thật nhiều, đại khái cũng đến gần một vạn lượng.
Thấy Vân Thanh nhẹ nhàng cau mày, hiển nhiên vẫn chưa hài lòng, Hà lão gia suy sụp bắt đầu khóc than: "Vương phi có điều không biết, lợi nhuận mỗi năm của chúng ta đều bị sơn phỉ vét hết một tầng da, thật sự là không bằng thương nhân giàu có, sung túc ở kinh thành kia."
Lưu lão gia cũng nói: "Thảo dân thật sự là có tâm nhưng vô lực, thổ phỉ hút máu người rất nặng."
Những người còn lại cũng bắt đầu kể lể khó khăn của mình, cứ như thể tặng số tiền đó đã muốn lấy đi nửa cái mạng của họ vậy.
Vân Thanh không nói gì, chỉ lắng nghe họ than thở. Mọi người nói chuyện rôm rả một lúc lâu, sau đó tiếng nói ngày càng nhỏ, cho đến khi cuối cùng không ai nói nữa.
Đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mọi người lo lắng nhìn về phía Vân Thanh, rõ ràng là lúc trước còn nói cười vui vẻ, nhìn qua ôn hòa dễ bắt nạt. Cũng chính vì vậy, bọn họ mới có thể xem nhẹ y mà buông lỏng cảnh giác. Nhưng hiện tại Vân Thanh trầm mặc xuống, mặt vô biểu tình ngồi ở chỗ đó, liền khiến bọn họ cảm nhận được một cổ uy áp vô hình.
Vân Thanh buông chiếc cốc trà trong tay xuống, "Phanh ——"
Tiếng va chạm vốn không nên quá rõ ràng lại vang lên trong lòng mọi người. "A Thư, đem tin chia cho các vị lão bản."
Mọi người liền thấy một thiếu niên mặt thanh tú đứng sau lưng Vân Thanh lên tiếng, sau đó lấy ra một xấp giấy tới, đi xuống phân phát cho từng người.
Bạch Anh Tài ngồi ở phía trước nhất, nhận được tin đầu tiên, thấy phong thư có tên của hắn, liếc mắt nhìn Vân Thanh, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Bạch Anh Tài mở tin ra, nhìn thấy chữ giấy viết thư, nháy mắt thay đổi sắc mặt.