Ngày kế, án của đạo tặc Long Hổ Bang bắt đầu công khai thẩm tra.
Ngoài công đường, bá tánh chen chút đầy người xem thẩm án. Hành vi phạm tội của Long Hổ Bang chồng chất, từng vụ từng việc đều có bằng chứng như ván đã đóng thuyền. Các bá tánh đều là nhân chứng, người thân thích bọn họ bị sát hại đều là chứng cứ phạm tội.
Tiền đại nhân không ngừng nghỉ mà thẩm án từ sáng đến tối cả ngày. Bốn tên đương gia của Long Hổ Bang, bang chúng, gia quyến, cùng với thương hộ cấu kết cùng Long Hổ Bang, tất cả đều bị sấm rền gió cuốn mà phán hình.
Bốn tên đương gia, trừ bỏ Cao Thật mạng người trên tay hắn ít hơn, ba người còn lại trên tay đều có vô số oan hồn. Hạ Trì niệm tình Lưu Nguyên lập công chuộc tội mà nhân nhượng cho gã chết một cách thống khoái. Ngô Thiên Hổ phán lăng trì, Cao Thật chém đầu, Vương Thiết Trụ phán chém eo, đều hành hình trước mặt mọi người.
Còn phỉ chúng cùng gia quyến, trên tay dính mạng người đều chém đầu toàn bộ, dư lại thì lưu đày. Thương hộ cấu kết thổ phỉ, sung công gia sản, lưu đày ba ngàn dặm.
Các bá tánh trầm trồ khen ngợi, đại khoái nhân tâm.
Nhà tù phủ nha chật ních, tình thế đặc thù, sau khi Tiền đại nhân báo cáo cho Vân Thanh được phê chuẩn, trực tiếp hạ lệnh lập tức hành hình.
Sáng sớm ngày thứ hai, thôn dân quanh thành nghe được tin tức đều đến Phong Ninh Thành, còn chưa đến buổi trưa, cửa chợ đã chen đầy người.
Từ nhà tù dọc theo đường đi đến cửa chợ, bá tánh hai bên đường kéo giỏ tre, bên trong đều đựng trứng thối lá cải. Trên đường rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, lão bản đã sớm chiếm vị trí tốt, đều chờ thời khắc tù phạm bị áp giải từ đại lao đến pháp trường.
Số lượng phạm nhân yêu cầu hành hình quá nhiều, Tiền Hữu Tài sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên điều tạm châu binh đại doanh Ninh Châu lại đây duy trì trật tự.
Từ nhà tù đến cửa chợ, con đường không dài lắm, ước chừng đi ba mươi phút. Các quần chúng bá tánh cảm xúc đầy phẫn nộ, ném lá cải trong tay không ngừng vào nhóm thổ phỉ, trong miệng không ngừng tuôn ra những ngôn ngữ mắng chửi.
Cả người Ngô Thiên Hổ vốn bị thương, lại bị mọi người ném lá cải đầy người, nhìn qua mười phần chật vật.
Lúc này, một cái trứng thối ném trúng trán hắn ta, dịch trứng chảy vào đôi mắt hắn. Hắn nâng hai mắt đỏ đậm lên, nhìn về phương hướng ném trứng gà, lại phát hiện mình căn bản không phân rõ là ai ném quả trứng này — bởi vì mỗi một khuôn mặt nhìn về phía hắn, đều là đồng dạng phẫn nộ.
Không bao lâu, cái trứng thối thứ hai ném trúng gương mặt bên phải hắn. Ngô Thiên Hổ rụt đầu, hắn đột nhiên cảm thấy vết sẹo trên mặt phải sau nhiều năm khép lại tựa hồ ẩn ẩn đau. Đó là thương tích thổ phỉ gây ra khi hắn áp tải hàng, hắn bừng tỉnh nhớ tới, trước kia hắn cũng từng giống bọn họ, cũng thống hận thổ phỉ như thế.
Khi xe tù chở nhóm thổ phỉ đến cửa chợ, cái trán bọn chúng đều bị chọi đến chảy máu, cả người đều dơ bẩn, nhìn qua vô cùng thê thảm, lại không một ai đồng tình với chúng. Sau ngần ấy năm thống khổ mà bọn chúng gieo cho mọi người càng lúc càng chồng chất, thì so với cái đau này đều gấp trăm lần, ngàn lần.
Trên pháp trường, Hạ Trì tọa trấn chủ vị. Tiền Hữu Tài và quan viên đứng trang nghiêm ở hai bên. Trên đài hành hình, hình cụ đã chuẩn bị tốt. Canh ba buổi trưa vừa đến, Hạ Trì ném lệnh thiêm xuống, đao phủ lập tức bắt đầu hành hình.
Tiếng kêu thảm thiết của Ngô Thiên Hổ không ngừng vang vọng khắp pháp trường. Dọc đường đi Vương Thiết Trụ không ngừng mắng chửi, lúc này mặt mày cũng trắng bệch, nói không ra lời. Các thổ phỉ khác càng bị dọa đến mặt như màu đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhịn không được mở miệng lớn tiếng xin tha.
Một canh giờ sau, Ngô Thiên Hổ rốt cuộc tắt thở, tiếp theo là ba tên đương gia. Khi Vương Thiết Trụ bị áp lên tới nơi đã bị dọa đến tiểu ướt quần, nào còn bộ dáng kiêu ngạo lúc trước, nhưng Cao Thật, sắc mặt lại trấn định hơn nhiều.
Hình phạt ba người thực mau đã kết thúc, ngay sau đó, thổ phỉ bình thường cũng bị chém đầu.
Từng đợt từng đợt bị áp tải lên, đao phủ như máy móc mà dùng lực cánh tay, thẳng đến cuối cùng, đao bọn họ muốn cùn đi, hành hình rốt cuộc mới kết thúc.
Trận hình phạt này từ chính ngọ liên tục đến cuối ngày. Trên mặt đất huyết hồ một tầng lại một tầng, mùi máu tươi tựa hồ bay lên trong không khí.
Trong sân dần dần vang lên tiếng khóc, từ đè nén than khóc đến gào khóc rất to. Bọn họ khóc vì thân nhân vô tội bị giết chết, khóc cho những vong hồn đến thi thể cũng không thể tìm về.
Một giọt mưa bỗng nhiên dừng ở chóp mũi Hạ Trì, hắn ngẩng đầu, những giọt mưa khác dần dần rơi trên gương mặt hắn.
Trời mưa.
......
Trời mưa một đêm, sáng sớm hôm sau, người gác cổng của vương phỉ quấn chặt quần áo, đang muốn mở cửa đi quét rác, lại thình lình bị đồ vật hỗn loạn trước cửa rơi vào người.
Người gác cổng cúi đầu đi xem, liền thấy đều là thức ăn, thịt khô, thổ sản vùng núi, rổ trứng gà đặt bên cửa, nhìn kỹ đều có vài sọt. Người gác cổng còn chưa lấy lại tinh thần, một vị đại nương nữa đã tới cửa.
Trong tay đại nương trái phải đều nắm hai con gà, cùng khoai đã rửa sạch, có lẽ là sợ không đến được tay người nhận, liền đem gà đặt lên đống đồ thổ sản vùng núi, xoay người bước nhanh rời đi.
Người gác cổng liền hiểu ra đống đồ vật này có ngọn nguồn từ đâu, lúc trước có kinh nghiệm, hắn liền trực tiếp đến Mộng Khê Đường bẩm báo.
Mộng Khê Đường.
Vân Thanh mới vừa tỉnh, liền nghe A Thư nói Vương gia đã tới. Y yên lặng từ bỏ việc ngủ nướng, xốc chăn lên rời giường.
Đợi Vân Thanh rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề đi vào nhà chính, Nguyên Phúc công công lập tức đi xuống phòng bếp dọn đồ ăn lên.
Chạng vạng hôm qua, khi một chi đội của đội ngũ diệt phỉ hấp tấp vào thành, các bá tánh lúc này mới biết được, ngoài Long Hổ Bang, các trại phỉ xung quanh Phong Ninh Thành đều đã bị tiêu diệt!
Mọi người vui mừng khôn xiết, nếu không phải trận mưa tối hôm qua, sợ là còn tiếp tục mở chợ chúc mừng.
Vì Hạ Trì trở về cứu người, việc tiêu diệt Thanh Thủy Trại cùng Lục Lâm Trại chưa có kết thúc, hắn liền cho Lâm Vũ mang theo người tiến đến giải quyết tốt hậu quả.
Lâm Vũ tuy tuổi còn nhỏ, lại chịu nỗ lực, chiêu thức thuần thục, một mình bắt được một ít thổ phỉ gầy yếu cũng không phải nói chơi. Đối phó với nam tử tráng niên lớn hơn cậu rất nhiều cũng có thể hạ được sau vài chiêu.
Càng quan trọng hơn là, trải qua lần hành động này Hạ Trì liền phát hiện đầu óc cậu linh hoạt, ngũ cảm nhạy bén. Nếu bồi dưỡng tốt, tương lai nhất định là một tướng tài, đem chuyện này giao cho cậu, là tín nhiệm cậu, cũng là khảo nghiệm đối với cậu.
Hiện tại việc diệt phỉ đã thông báo toàn thiên hạ, đại doanh Ninh Châu không cần giống như trước canh phòng nghiêm ngặt, Hạ Trì cùng dọn về vương phủ cư trú.
Mặt khác, các đột ngũ khác cách khá xa, đều chưa hồi đại doanh. Mấy ngày nay hắn cũng không cần đến doanh, mỗi ngày đúng hạn đến Mộng Khê Đường dùng bữa.
Tuy rằng Hạ Trì lúc ấy yêu cầu Vân Thanh bồi hắn dùng bữa, nhưng trời đông giá rét, Vân Thanh lại sợ lạnh, Hạ Trì cực kỳ tự giác tới Mộng Khê Đường.
Vân Thanh không nói thêm gì, chỉ yên lặng bảo A Thư phân phó nhà bếp về sau làm nhiều món ăn mà Vương gia thích. Đầu bếp Mộng Khê Đường vui sướng với việc Vương phi của bọn họ được sủng ái. Một lòng đem tất cả sở học suốt đời ra sức mà bày biện món ăn, một phần so với một phần còn tinh xảo hơn, nhìn qua cực kỳ ngon miệng.
Sau khi Vân Thanh ngồi xuống, Hạ Trì liền nói cho y nghe tin tức của người gác cửa, đồng thời bổ sung nói: "Thị vệ trực đêm nói các bá tánh lặng lẽ đặt ở cửa, hắn không ngăn cản được, đều là bá tánh tới đáp tạ, cũng không thể động thủ."
"Đồ đưa đến không biết rõ là ai tặng, bổn vương liền cho người nhận lấy, chút nữa kêu Tiền Hữu Tài dán bố cáo nói cho bá tánh, bảo bọn họ đừng đưa lại nữa, tự mình giữ lại trữ qua năm."
Vân Thanh gật gật đầu nói: "Bá tánh có tâm là chuyện tốt, vừa đúng lúc tết Lạp Bát ngày mùng tám tháng chạp đến rồi, đến lúc đó vương phủ phát cháo, cũng coi như là cùng dân ăn mừng."
(*) Ngày tết Lạp Bát mồng tám tháng chạp âm lịch hàng năm, là ngày cúng tổ tiên và tế thần, cầu mong ngũ cốc phong đăng, mọi điều tốt lành của người cổ đại Trung Quốc
Ngày mồng tám tháng chạp... Hạ Trì ngẩn người, đó không phải ngày sinh nhật Vân Thanh sao?"
Hai người ăn cơm xong, Vân Thanh kêu người đem tang vật giữ ở nhà kho vương phủ trước đó đưa vào phủ kho Ninh Châu, sau đó liền chuẩn bị đi một chuyến đến nông trang ở vùng ngoại ô.
Hôm nay Hạ Trì không có việc gì, nghe nói y lúc trước nhân chủng giống khoai tây, liền quyết định đi cùng y.
Hôm qua Vân Thanh bảo người đưa Hứa Vân đi phủ nha, giúp Giang đồng tri kiểm kê sổ sách của Long Hổ Bang cùng tang vật. Vốn dĩ y sợ Giang đồng tri thấy Hứa Vân là một nữ tử sẽ không vui, còn bảo A Thư đến truyền đạt mệnh lệnh của y.
Sau khi A Thư trở về nói lại với y, thái độ của Giang đồng tri thoạt nhìn rất tốt, lập tức phân phối sai sự cho Hứa Vân.
Vân Thanh gật gật đầu, ngày ấy Giang đồng tri có thể tự mình tới vương phủ tri viện, đã chứng minh lập trường của ông ta. Nếu ông ấy có thể sửa lại tật xấu lúc trước, nghiêm túc làm việc, đây cũng là chuyện tốt.
Hiện tại y lại lo lắng một việc khác: Hứa Vân đến hỗ trợ làm việc, nha môn đương nhiên sẽ phát tiền công cho nàng. Nhưng các cô nương còn lại vẫn cứ ngốc tại thiện đường, không biết đi con đường nào.
Trên xe ngựa, Vân Thanh nói với Hạ Trì việc an trí cho các cô nương.
"...Hiện tại lưu lại có mười sáu danh cô nương cùng hai tiểu thiếu niên. Hứa Vân nói có người biết dệt vải, có người biết thêu thùa. Trong đó có một cô nương là tú nương từ Giang Nam đến đây, tay nghề lợi hại. Ta tính toán mở một tú phòng, cho các nàng làm thủ công."
Thân phận nữ tử vốn đã không dễ dàng sống tốt, lại trải qua chuyện tối hôm kia, chỉ lo rất nhanh sẽ lan truyền tin tức. Cho dù các nàng có muốn đi tìm công việc để sống, mọi người cũng sẽ cố kỵ, sợ cũng khó có thể tìm được.
Nếu Vân Thanh tự mở một tú phòng, các bá tánh cho dù có điều cố kỵ, có tên tuổi Vương phi ở đó, tất nhiên cũng sẽ không thiếu người đến.
Hạ Trì gật đầu, nói: "Rất tốt, mở tú phòng thì lấy bạc từ trong phủ thu chi đi."
Vân Thanh bất đắc dĩ mà đồng ý, y vẫn chưa muốn phân tiền bạc rõ ràng như vậy, chỉ là chi từ tư khố của mình sẽ thuận tiện hơn. Nhưng Hạ Trì dường như sợ y chịu thiệt, luôn tranh chi, bảo y dùng bạc vương phủ.
Hạ Trì lại suy nghĩ, Vân Thanh thiện tâm, bản thân y lại rất thu hút các cô nương thích thiếu lang tuấn mỹ đọc sách. Nếu y lấy danh nghĩa cá nhân mở cửa hàng, không nói rõ thì các cô nương sẽ hiểu sai ý. Lấy danh nghĩa vương phủ mở, sẽ có thể quang minh chính đại nói vì an trí cho người bị Long Hổ Bang hại, như vậy là thích hợp nhất.
Vân Thanh không biết mạch não của Hạ Trì đã chạy khắp mười tám ngọn núi, nói xong chính sự, y xoay người nhắc mành xe ngựa lên nhìn về phía cửa sổ.
Xe ngựa chạy qua con phố dài, một đêm mưa gió liên miên đã đem vết máu thật dày ở cửa chợ rửa đến sạch sẽ. Các bá tánh tựa hồ đã khôi phục sinh hoạt như thường, so với trước đã mang theo rất nhiều hy vọng.
—
Sau khi Tôn quản sự đem khoai tây về, Vân Thanh liền đem phương pháp gieo trồng khoai tây viết thành quyển sách, đưa khoai tây đến nông trang ngoại ô gieo trồng.
Tôn quản sự nghỉ ngơi được mười ngày thì lại nhận được mệnh lệnh của Vân Thanh, khởi hành đi nam hạ. Lần này hắn được thưởng rất nhiều, đang trong lúc hả hê thì lại nghĩ đến việc tiếp tục lập công, tranh thủ còn khỏe tích góp nhiều của cải cho gia đình. Cho dù biết chuyến đi này sẽ không thể trở về ăn Tết, ông vẫn quyết tâm đi.
Khoai tây có thể được gieo trực tiếp bằng cách bổ dọc khoai to ra. Sau khi trải qua các bước thúc mầm, bổ khoai để cho khô ráo, thì có thể gieo trồng. Thời điểm xuống đất gieo là vào cuối tháng mười, đến bây giờ đã qua hai tuần, chắc hẳn đã nảy mầm. Trước đây có sự việc thổ phỉ xảy ra, Vân Thanh không thể ra khỏi thành. Hiện tại đã được giải quyết, Vân Thanh liền tính toán đi thực địa xem xét.
Quản sự nông trang nhìn thấy Vân Thanh cùng Hạ Trì đích thân đến, vội vàng lên mười hai phần tinh thần chiêu đãi.
Nghe Vân Thanh nhắc tới loại khoai tây, quản sự vội vàng mang theo hai người đi xem.
Quản sự chưa từng nghe nói qua loại đồ vật này, trong lòng suy đoán Vương phi bị người lừa, lại không dám nói ra. Hơn nữa ông làm việc cho vương phủ, lãnh tiền công từ đây, ông cũng chỉ có thể triệu tập tá điền cho bọn họ tới làm.
Mùa đông, đất đai không thể trồng được lương thực gì, các tá điền dù sao cũng nhàn rỗi, nghe nói trồng cái khoai tây này bán toàn bộ cho Vương phi, sẽ lấy được một văn tiền một cân. Tuy rằng bọn họ cảm thấy giá cả quá thấp, cũng không tin tưởng quản sự nói chuyện ma quỷ rằng, một mẫu có thể lên tới 2500 cân. Nhưng mặc kệ, dù ít hay nhiều đối với bọn họ có tiền là tốt lắm rồi, cho nên không ít người tranh nhau muốn làm.
Dựa theo một mẫu đất gieo 300 cân mầm, Vân Thanh đưa giống tới có thể trồng trên 60 mẫu, cuối cùng quản sự chọn ba nhà, một nhà làm hai mươi mẫu.
60 mẫu đất gần nhau, hiện tại khoai tây đã nảy mầm toàn bộ, đồng ruộng một mảnh xanh rì, nhìn qua cực kỳ khả quan.
Vân Thanh mở miệng nơi: "Nảy mầm được mấy ngày rồi?"
Quản sự đương nhiên không biết việc này, nên gọi một tá điền đến trả lời.
Tá điền là một hán tử rắn chắc đã gần tuổi trung niên. Hán tử làm ruộng cả đời, làm gì đã gặp qua đại nhân vật như Vương gia Vương phi, cúi đầu hành lễ, nói chuyện lắp bắp: "Hồi... Hồi Vương phi, đã nảy mầm sáu... Sáu ngày."
Vân Thanh lại nói: "Vào các thời điểm có làm như ta nói không?"
Hán tử vội vàng gật đầu nói: "Đều dựa theo lời ngài dặn, dùng phân chuồng cùng phân tro làm đế, mỗi cái hố đều đào sâu sáu tấc."
Vân Thanh nói: "Phương pháp này cũng là từ sách tiền nhân, các ngươi suốt ngày làm việc với đất nông, nếu có thể nghiên cứu ra phương pháp khác nâng cao sản lượng, ta sẽ thưởng mạnh cho."
Hai tay hán tử chà xát vào quần, bọn họ không hiểu cái khác, chỉ hiểu trồng trọt. Nếu có thể được thưởng, đó thật đúng là chuyện tốt trời ban. Miệng lưỡi hán tử vụng về, không biết nói lời hay, chỉ có thể có chút kích động mà lặp lại đáp: "Vâng, vâng..."
Quản sự nhìn không nổi nữa, giúp hán tử giải thích với Vân Thanh: "Trần Tứ là nông hộ có tay nghề tốt nhất mà nông trang chúng ta mướn, mỗi năm nhà hắn đều thu hoạch lương thực nhiều hơn những nhà khác."
Vân Thanh cười cười: "Không tồi, nên thưởng, ngươi có bằng lòng đem bí quyết nói cho các tá điền khác không?"
Trần Tứ ngẩn ngơ, quản sự chạm chân hắn một chút, nhắc nhở nói: "Còn không mau cảm tạ Vương phi ban thưởng?"
Trần Tứ phản ứng lại vội vàng quỳ xuống: "Tạ Vương phi! Thảo dân nguyện ý nói cho mọi người, thảo dân nguyện ý!"
Hắn suy nghĩ đơn giản, nếu những tá điền đó lén lút học biện pháp, khẳng định hắn không muốn. Nhưng Vương phi thưởng cho hắn, hắn đem biện pháp nói cho mọi người, nâng cao tổng sản lượng điền trang của vương phủ để hồi báo cho Vương phi, theo lý mà nói là điều nên làm.
Vân Thanh nhìn thoáng qua quản sự nông trang, quản sự vội vàng đáp: "Tiểu nhân nhất định an bài tốt việc này, cũng sẽ đem việc Vương phi dặn nói lại cho các nông hộ khác."
Vân Thanh gật gật đầu: "Vậy liền an bài xuống đi."
Tri thức trồng trọt của Vân Thanh đều đến từ sách vở, bất quá vì trí nhớ y tốt xem qua liền ghi tạc trong đầu, mới có thể đem những lời này thuật lại giao cho tá điền chiếu theo làm.
Nhưng cho dù ở thời cổ đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, trí tuệ của con người vẫn luôn tỏa sáng. Vân Thanh cũng không coi thường bất cứ ai, dù trong đầu y có những kiến thức hiện đại nhưng y tin rằng, chỉ cần dạy cho nông dân những kiến thức đó, họ nhất định có thể suy luận. Thậm chí có thể tìm ra những phương pháp trồng trọt phù hợp hơn với thổ chất và khí hậu nơi đây.
Quản sự mang theo Trần Tứ cáo lui.
Lúc này Hạ Trì mới mở miệng nói: "Này là khoai tây Vương phi nói sao? Nghe nói có thể thu hoạch 2500 cân một mẫu?"
Lúc trước Hạ Trì vẫn luôn vội vàng chiêu binh diệt phỉ, chuyện này Vân Thanh chỉ đơn giản đề ra một chút với hắn. Lúc này nhìn đất xanh nảy mầm, hắn mới cảm nhận chuyện này có thật.
Vân Thanh gật đầu nói: "Vâng, có lẽ còn cao hơn nữa không chừng."
Vân Thanh lại chỉ chỉ một phương hướng khác, một đồng ruộng cây trồng xanh um tươi tốt: "Nơi đó chính là kim cao lương kia, sản lượng trên mẫu cao hơn túc. Hơn nữa đều giống khoai tây có thể trồng trên núi cao, chờ đến khi có nhiều hạt giống, là có thể phân cho các bá tánh gieo trồng."
Những lời này nếu đổi lại là người khác nghe tất nhiên sẽ nói y ăn nói bừa bãi, ý nghĩ kỳ lạ, nhưng Hạ Trì lại tin tưởng không nghi ngờ.
Hắn nhìn chằm chằm một mảnh xanh lục, nhìn thật lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Vân Thanh: "Vân Thanh, bổn vương chắc chắn làm cho sử sách lưu danh tên ngươi ở một vị trí nhỏ."
Vân Thanh gợi lên khóe miệng: "Thần xin ngẩng đẩu chờ đợi."
—
Ninh Châu nam bộ, Dữ huyện.
Một công tử trẻ tuổi mặc hoa phục, thần sắc kinh hoàng cưỡi ngựa như bay trên quan đạo, phía sau hắn là mười mấy quan binh, đuổi theo không bỏ.
Ngựa hắn cưỡi chính là lương câu, so với ngựa quan binh nhanh hơn rất nhiều, cho nên mới có thể chạy thoát khỏi bọn họ, nhưng hắn cũng sắp không kiên trì được nữa.
Đột nhiên, ngựa của hắn không biết dẫm phải cái gì, chân trước bỗng nhiên khụy xuống, cả người trượt về phía trước lăn một vòng, chật vật ngã trên mặt đất.
Hắn lại bất chấp không kiểm tra miệng vết thương của mình, vội vàng bò dậy khập khiễng chạy vào khu rừng bên cạnh.
Quan binh đuổi ở phía sau thít chặt dây ngựa, đang muốn xuống ngựa vào rừng truy đuổi, lại bị nha dịch đồng hành ngăn cản: "Đại nhân, cánh rừng này là địa bàn Bạch Mã Trại, chúng ta không thể đuổi theo."
Thấy Tiết đại nhân dẫn đầu vẻ mặt vẫn như cũ cực kỳ không cam lòng, liền vội vàng khuyên nhủ: "Hắn rơi vào trong tay thổ phỉ khẳng định không có đường sống, chúng ta cũng có thể báo cáo kết quả công tác. Nếu vì hắn mà chúng ta đánh cược tánh mạng thì thật không đáng giá!"
Tiết Kỳ nhìn chằm chằm cánh rừng một lúc lâu, thẳng đến khi thân ảnh nam tử hoàn toàn biến mất trong rừng, hắn mới nghiêm nghị hạ lệnh: "Trở về."
- --
Hỗm rày chương nào cũng dài...