Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 82


"Đợi anh về?". Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi, thời gian quá dài, chỉ sợ đến lúc đó thì đã quên từ lâu rồi.

Quân Thanh Dư ỷ y không sợ.

Đồ ngủ rất mỏng, khuy vừa cởi đã trượt từ vai xuống khuỷu tay. Đồ ngủ tối màu đối lập với làn da trắng ngần, dồn lại nửa che nửa hở phần eo. Lúc thẳng người dậy, nếp gấp lập tức phẳng ra, hơi động một chút là có thể nhìn thấy quang cảnh như ẩn như hiện.

Quân Thanh Dư không mặc lại bộ đồ trước đó mà chọn một bộ khác trong tủ quần áo. Dù đã hết đồ ngủ nhưng đồ mặc ra ngoài vẫn còn rất nhiều.

Quần áo treo lên lúc lấy xuống không tiện lắm, trong lúc vươn tay kiễng chân cậu vô tình chồm người về đằng trước, vòng tay thông minh đặt ở đầu giường hướng thẳng đến phía tủ quần áo, không lệch một li.

Hơi thở Phó Viễn Xuyên khẽ run.

Trong phòng rất yên tĩnh, bất cứ động tĩnh khẽ khàng nào đều vô cùng rõ ràng. Quân Thanh Dư làm như không có chuyện gì mà lấy quần áo xuống, quay sang quỳ một chân lên giường thay quần áo. Cậu hạ mắt nhìn, Phó Viễn Xuyên trong màn hình vẫn mang vẻ mặt bình thản, như thể không bị ảnh hưởng chút nào.

Phó Viễn Xuyên vẫn còn nằm trên giường, góc máy không nhìn thấy quá nhiều phần bên dưới, càng đừng nói chỗ đang bị chăn đắp lên.

Quân Thanh Dư hơi nhướn mày, vươn tay đặt đồ ngủ sang một bên rồi chậm rãi mặc áo sơ mi vào. Phần cổ tay thiết kế hơi nhỏ lại, bất cẩn miết nhẹ qua mu bàn tay, chưa kịp để lại dấu vết gì thì Quân Thanh Dư đã giơ tay trái đè lên khóe môi, khẽ liếm hai cái.

"Quân Thanh Dư".

Quân Thanh Dư hơi khựng lại, vẻ mặt hoang mang vô tội mà nhìn anh. Rất hiếm khi nghe thấy Phó Viễn Xuyên nghiêm túc gọi cả tên cậu như vậy, nếu trong giọng anh không có chút trầm khàn lồ lộ, thêm một chút khí thế thì đã có lực uy hiếp hơn rồi.

Thấy Phó Viễn Xuyên trầm mặc, Quân Thanh Dư không hề sợ chút nào. Cậu không lai rai kéo dài thời gian nữa, mau chóng thay xong quần áo, nở nụ cười bước đến hôn nhẹ Phó Viễn Xuyên trên màn hình, nói nhanh: "Em đi đây, tối gặp anh sau".

Màn hình lập tức tối đen, Phó Viễn Xuyên: "...".

___

Quân Thanh Dư đeo vòng tay thông minh vào, trong lòng vui vẻ thay cái mặt nạ khác rồi xuống tầng, Thi Khải Tân đúng lúc này cũng đi tuần tra một vòng xong đang đứng bên ngoài.

"Phu nhân".

Quân Thanh Dư gật đầu, hỏi: "Người máy mà Yêu Yêu gửi tới kia đâu?".

Thi Khải Tân đáp: "Vẫn để ở vườn hoa, đợi nhân viên bảo trì đến rồi sẽ chuyển đi".

"Tạm hoãn đã, tôi có chút chuyện".

"Vâng".

Quân Thanh Dư bước đến vườn hoa, thiết kế điều khiển tinh thần lực của người máy kết nối toàn bộ người máy đến các hệ thống điều khiển, bỏ đi hết tương đương với việc người máy cũng phế luôn. Hệ thống điều khiển của người máy này bao trùm bên ngoài, không quá giống với những người máy thường gặp.

Trong tay Quân Thanh Dư là sách hướng dẫn mà Yêu Yêu đã chuẩn bị, cậu cầm theo dụng cụ, dựa theo chỉ dẫn mà tìm thấy hệ thống điều khiển. Ngồi vào phòng điều khiển, Quân Thanh Dư bắt đầu tháo dỡ bảng điều khiển.

"Tít tít, cảnh báo, cảnh báo".

"Vì bí mật cốt lõi của người máy, xin lập tức dừng tay".

"Cảnh báo, cảnh báo".

Vốn dĩ lúc tháo dỡ đã không dễ dàng gì, bên ngoài không phải mấy con ốc vặn lại là xong, có dụng cụ chuyên nghiệp để tháo nhưng vẫn rất khó khăn, âm thanh bên tai lại ầm ĩ không ngừng. Quân Thanh Dư nhíu mày, lại cạy thêm một tấm nữa.

"Cảnh báo! Có người ác ý phá hoại người máy". Âm thanh nhắc nhở trở nên chói tai hơn.

Quân Thanh Dư giơ cao dụng cụ, nhắm thẳng bộ phận điều khiển chính của máy tính mà đập... Ngay khoảnh khắc chuẩn bị va chạm thì cậu dừng tay. Âm thanh cảnh báo lập tức tắt ngúm, đèn đỏ điên cuồng chớp nháy cũng đột ngột chuyển sang xanh.

Một âm thanh yếu ớt vang lên: "Tít, cố lên nhé".

Quân Thanh Dư thấy vậy thì quay về tiếp tục tháo dỡ, âm thanh nhắc nhở cũng không hề vang lên nữa.

Tháo dỡ nửa ngày trời rốt cuộc cũng tháo tung hết hệ thống điều khiển. Người máy hình như không có vấn đề gì hết, ít nhất thì cũng không chết máy ngay. Quân Thanh Dư lắp mấy bảng điện vào, ấn nút khởi động, lần nữa dùng linh khí bao phủ. Ngay sau đó đèn xanh đổi thành đèn cam, cuối cùng chuyển thành màu trắng.

"Tít, kết nối thành công".

Quân Thanh Dư day đầu mày, cảm giác linh khí tiêu hao hơi nhiều. Hiện giờ mới chỉ là kết nối, chưa hề thao tác thực tế gì, mà người máy lại là quái thú to lớn như thế, nếu điều khiển toàn bộ thì linh khí tiêu hao chắc chắn sẽ không ít. Mà vì thiết bị điều khiển đã bị dỡ bỏ, độ nhanh nhạy so với những người máy khác sẽ có chút khác biệt.

Quân Thanh Dư ngồi xuống nghỉ một lúc, định bụng đợi linh khí hồi phục một chút rồi lại tiếp tục điều khiển, tránh cho linh khí không đủ, đang dở dang thì biến trở lại thành người cá nhỏ.

Phó Viễn Xuyên không ở đây, cậu mà biến trở lại thành người cá nhỏ thì sẽ rất nguy hiểm. Cậu chưa thể quay lại không gian được, nhỡ đâu Thi Khải Tân phát hiện không thấy bóng dáng cậu đâu, mọi chuyện sau đấy sẽ tiến triển càng thêm phiền phức. Tập luyện một mình vẫn là nên cẩn thận chút.

Lúc Thi Khải Tân đến thì thấy người máy đang chậm rãi bước đi, anh ta đứng một bên hô: "Phu nhân, Công tước Dyson mong được gặp mặt".

Quân Thanh Dư dừng bước, Công tước Dyson? Nghe tên có chút quen thuộc, nhưng trong ấn tượng lại không tìm ra được gương mặt người này cùng với chút gì liên quan đến cái tên.

Thấy Quân Thanh Dư dừng lại, Thi Khải Tân vội nói ngay: "Công tước nói có chuyện cần bàn với cậu".

"Bảo ông ta đến phòng khách đợi".

"Rõ".

Trước giờ bàn chuyện gì đều sẽ đến hoàng cung, nhưng bọn họ chưa chuyển đến đó, Quân Thanh Dư lại cũng quen ở biệt thự hơn, có đổi chỗ ở thì có lẽ phải đợi tin từ tiền tuyến đã.

Ngoại trừ vài bữa tiệc thì đây vẫn là lần đầu chính thức gặp mặt một quý tộc. Đã xem nhiều tài liệu báo cáo do đám quý tộc trình lên rồi nên Quân Thanh Dư đối với cái gọi là "có chuyện" trong lời bọn họ chẳng có suy nghĩ gì hết. Bọn họ rất giỏi chuyện bé xé ra to, không có chuyện thì vẽ ra chuyện.

Quân Thanh Dư thu dọn qua loa một chút rồi bước về phía phòng khách.

Trong nhà không có người giúp việc, cũng không có người máy bưng trà rót nước, chỉ có người máy dọn dẹp vệ sinh, Thi Khải Tân theo lệnh dẫn người vào nhưng cũng không hề mời trà. Trong lúc Quân Thanh Dư thu dọn, Công tước Dyson miệng khô lưỡi khát mà ngồi đợi. Nhưng vẻ mặt ông ta vẫn bình thường, không hề có ý tức giận gì, thấy cậu đi vào còn chủ động đứng lên hành lễ, "Đế hậu điện hạ".

Quân Thanh Dư nhớ ra tại sao mình lại thấy tên của vị công tước này quen tai rồi. Lúc trước xem tài liệu, cái vị quý tộc đề xuất phân phát miễn phí giống rau quả mới chính là ông ta. Vậy lần này Công tước Dyson đến, chuyện muốn nói có lẽ sẽ không khỏi liên quan đến rau quả.

Quân Thanh Dư ngồi xuống bên kia của bàn trà, nhàn nhạt nói: "Nói đi".

Công tước Dyson thấy vậy thì hơi ngẩng cao đầu, nói: "Gần đây tình hình Đế Quốc bất ổn, bệ hạ ra chiến trường, đế hậu điện hạ lo liệu mọi việc của Đế Quốc rất mệt mỏi".

Có chuyện nhưng không nói thẳng ra, vừa mở miệng đã nịnh nọt, Quân Thanh Dư ngẩng lên nhìn lướt qua lão một cái.

Công tước Dyson khẽ cười nói: "Tôi có từng đề xuất ý kiến liên quan đến giống rau quả mới nhưng mãi vẫn không nhận được phản hồi, trong khi những tài liệu gửi đi cùng lúc với tôi đều đã có phản hồi".

"Chuyện giống rau quả mới, tôi không đứng ra được", Quân Thanh Dư phân riêng phần tài liệu này ra, cậu tưởng rằng không trả lời tức là đã thể hiện rõ thái độ rồi, không ngờ Công tước Dyson lại tìm đến tận cửa.

Công tước Dyson hiển nhiên không hề tin lời Quân Thanh Dư nói, lão híp mắt cười phản bác: "Sao có thể chứ, tại Đế Quốc này, quyền hạn của đế hậu điện hạ chỉ xếp sau một người, hơn nữa hai người đồng lòng, không thể nào một chút quyền phân phát rau dưa này nọ cũng không có chứ. Ngài nói phải không?".

Quân Thanh Dư nhìn bộ dạng lúc này của lão, ngón tay hơi cong lại, trong lòng khẽ niệm, không được đấm.

"Lại nói, tôi nghe con cháu trong nhà kể là dạo này cửa hàng rau quả không mở bán, vậy rau quả mới mọc điện hạ định xử lí thế nào?". Công tước Dyson đã chủ động tìm đến thì tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.

"Đế Quốc thiếu hụt rau quả không phải mới ngày một ngày hai, giờ khó lắm mới có giống rau quả mới, không ai thu lượm, cũng không sử dụng, cứ để nó dưới đất rồi hỏng như thế?".

Công tước Dyson thấp giọng nói: "Như vậy chẳng phải quá lãng phí sao".



Quân Thanh Dư thờ ơ đáp: "Nếu ông đã muốn nó đến thế thì tôi sẽ giúp, để bệ hạ đích thân nói chuyện với ông".

Rau quả trong không gian còn dư đều được ưu tiên cho quân đoàn của Phó Viễn Xuyên. Hiện giờ chiến tranh đã ở ngay trước mắt, trên chiến trường còn có mấy sản phẩm thực nghiệm có tinh thần lực quái dị nữa, tất nhiên phải ưu tiên rau quả cho quân đội rồi.

"Điện hạ nói vậy có vẻ hơi xa cách quá". Công tước Dyson thấy khuyên giải nhẹ nhàng không được, bèn nói: "Điện hạ vừa lên ngôi đế hậu, có lẽ còn vài chuyện chưa hiểu hết. Ngài còn trẻ, có chuyện gì không xử lí nổi thì có thể giao cho công tước lo liệu, điện hạ thấy thế nào?".

"Tôi thấy ông đang tìm đường chết đấy".

"...?".

Công tước Dyson há miệng, những lời ứng phó đã chuẩn bị xong trong lúc nhất thời không sao nói ra được.

Tước vị công tước là cha truyền con nối, dù hiện giờ tại Đế Quốc, quyền hạn của quý tộc đã bị thu hẹp lại nhưng lão đi đâu cũng vẫn được mọi người tôn kính, bị Quân Thanh Dư nói như vậy, lão đơ mất một hồi lâu.

Quân Thanh Dư cảm thấy thân phận đế hậu có chút phiền toái, nếu giờ cậu không phải đế hậu thì có khi đã ra tay vặn cổ lão rồi. Thân là đế hậu, làm gì cũng phải chú ý chừng mực.

Vẻ mặt Công tước Dyson hơi đổi, "Điện hạ có ý gì đây?".

"Lo cho tốt việc của mình đi". Nói rồi Quân Thanh Dư mặc kệ Công tước Dyson, đứng lên định rời đi.

Công tước Dyson lạnh lùng nói: "Điện hạ làm thế này có vẻ không thích hợp lắm nhỉ. Tôi có thế nào thì vẫn là bậc cha chú, điện hạ vừa đăng cơ, trong lời nói có chút giận dỗi con nít, tôi không tính toán với cậu. Tôi chẳng qua chỉ đề xuất một ý kiến, vậy mà điện hạ đã lên giọng dạy dỗ người lớn là tôi đây rồi".

"Nói câu này không hay lắm, chứ chẳng biết chui ra từ đâu, ăn may trèo lên được vị trí đế hậu không nhờ bệ hạ thì còn ai? Đợi bên cạnh bệ hạ nhiều người hơn, quên mất sự tồn tại của cậu, cậu còn cái gì nào?".

Quân Thanh Dư hơi khựng lại, Công tước Dyson thấy vậy thì tưởng cậu sợ rồi, cười mỉa mai: "Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?".

Quân Thanh Dư quay lại, đứng bên cạnh Công tước Dyson, từ trên cao nhìn xuống Công tước Dyson đang ngồi trên ghế.

Công tước Dyson dáng vẻ nhàn nhã mà nói: "Cậu cũng không cần phải cuống, ít nhất hiện giờ người bên cạnh bệ hạ vẫn là cậu, nhân lúc còn cơ hội, chi bằng mau chóng thu gom quyền lực về tay. Cậu thấy sao, bệ hạ... Á! Gì vậy?".

Còn chưa nói xong, Quân Thanh Dư đã túm cổ áo Công tước Dyson nhấc lên, sau đó đá cho lão lăn ra đất.

"A... Cậu!", Công tước Dyson ngồi ở vị trí cao đã lâu, lại thêm tuổi tác đã lớn, động tác không còn nhanh nhạy, ngã lăn ra đất hồi lâu vẫn chưa bò dậy được.

Quân Thanh Dư từ tốn bước đến, giẫm lên bụng lão rồi hơi hơi dùng lực, "Phó Viễn Xuyên tốt tính, có chuyện gì cũng sẽ cùng đám quý tộc các ông giải thích trái phải. Nhưng tôi thì không".

Thi Khải Tân ở ngoài thấy tiếng động không đúng lắm, vội gõ cửa, "Phu nhân?".

Quân Thanh Dư gọi: "Vào đi".

Lúc cửa mở ra, Quân Thanh Dư đá Công tước Dyson đang nằm vật trên đất ra, "Đập gãy chân lão, treo trước cổng nhà cho lão tự ngộ ra".

Thi Khải Tân nhìn Công tước Dyson đang lăn lộn không ngừng ngay cạnh chân mình. Một bó tuổi rồi, dính chút thương nặng là gồng không nổi nữa, Quân Thanh Dư cũng chẳng nương tay với lão, thành thử ra người nằm bò dưới đất đây giống như bay mất nửa cái mạng vậy.

Công tước Dyson tức nổ phổi, nghiến răng run giọng mà nói: "Tôi... Tôi muốn gặp bệ hạ, giúp tôi liên lạc với bệ hạ, tôi muốn...".

"Thôi dẹp đi", Thi Khải Tân thở dài một ngụm. Ngoài mặt ra vẻ cũng giống con người đấy, sao vừa vào đã chọc tức người ta rồi? Biết trước là ông đến gây sự thì tôi đã không cho vào rồi.

Quân Thanh Dư vẻ mặt dửng dưng đi vòng qua, "Kéo đi đi, đừng làm chướng mắt tôi".

"Vâng".

Hiện giờ quý tộc đều thành cái dạng này rồi, thế mà vẫn còn mấy lão quý tộc lạc hậu cố đấm ăn xôi, Thi Khải Tân không hiểu nổi bọn họ đào đâu ra cái dũng khí cậy già mà oai này nữa.

Quân Thanh Dư đi vào phòng bếp rót cốc nước. Lúc Phó Viễn Xuyên thất thế, đám quý tộc làm rất nhiều chuyện cả trong tối lẫn ngoài sáng, nói không ít những lời khó nghe, chưa xử lí bọn họ là vì chiến tranh gần kề, chưa có thời gian. Thế mà dám nhảy nhót trước mắt cậu.

Uống ngụm nước lạnh, Quân Thanh Dư nghĩ, dù sao hiện giờ cậu cũng ở Đế Quốc không đi đâu được, chi bằng thương lượng với Phó Viễn Xuyên một chút, xử lí sạch đám quý tộc kia đi. Đỡ cho có tha thì sau này vẫn sẽ là cục nợ.

Còn chưa kịp lấy vòng tay thông minh ra thì từ bên ngoài đã truyền đến tiếng mở cửa.

Quân Thanh Dư ngẩn người, tiếng mở cửa...?

Giờ này có người đến, không gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào, quyền hạn mở cửa thì chỉ có cậu với Phó Viễn Xuyên, Thi Khải Tân chỉ là quyền hạn tạm thời, được đồng ý mới vào được.

Quân Thanh Dư càng nghĩ càng thấy lạ, tiếp đấy lúc cậu đi ra thì thấy Phó Viễn Xuyên đang đứng chỗ huyền quan, vừa cởi áo khoác ra treo lên.

Quân Thanh Dư: "???".

Khoảnh khắc đó Quân Thanh Dư còn tưởng bản thân nhìn nhầm, vì quá nhớ Phó Viễn Xuyên nên mới sinh ra ảo giác.

Phó Viễn Xuyên cũng nhìn cá nhỏ đang ở trong phòng bếp ló đầu ra, "Lại đây nào".

Quân Thanh Dư chớp mắt. Nói chuyện được, chắc không phải ảo giác đâu nhỉ?

Cậu hoang mang bước về phía anh, "Sao anh đã về rồi?".

Phó Viễn Xuyên ôm eo cá nhỏ, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, lúc tách ra còn tiện tay cầm lấy cốc nước trong tay cậu uống một ngụm, "Tình hình bên kia ổn hơn rồi, trong thời gian ngắn sẽ không phát động tấn công, đúng lúc quay về làm chút việc".

Quân Thanh Dư mím môi, ôm lấy anh cắn một miếng, "Anh về mà cũng không báo em trước một tiếng". Cậu mà biết Phó Viễn Xuyên về thì chắc chắn phải đi đón tận nơi.

"Hồi sáng gọi điện định nói rồi", nhưng Quân Thanh Dư đã nhanh tay tắt mất, anh chưa kịp nói.

Quân Thanh Dư: "...".

Quân Thanh Dư lập tức ngớ người, hồi sáng cậu làm cái gì ấy nhỉ? Tưởng Phó Viễn Xuyên trước mắt sẽ không về được nên làm cái gì ấy nhỉ?

Quân Thanh Dư quay đầu định chạy, nói liến thoắng: "Tự dưng em nhớ ra mình còn chút việc...".

Nào ngờ chạy chưa nổi hai bước đã thấy Thi Khải Tân kéo Công tước Dyson ra. Khoảnh khắc đó không khí trong phòng như ngưng lại.

Chẳng hiểu sao Công tước Dyson lại hôn mê, nhưng cũng may, nếu không thì khung cảnh sẽ càng thêm ngượng ngùng hơn nữa.

Thi Khải Tân vội đứng nghiêm hành lễ, "Bệ hạ, phu nhân". Anh ta vừa thả lỏng tay, Công tước Dyson "huỵch" một tiếng ngã sõng soài, nằm bẹp dưới đất không ngọ nguậy.

Phó Viễn Xuyên nhìn lướt qua, "Công tước Dyson?".

Thi Khải Tân gật đầu, "Vâng". Còn về việc tại sao ông ta lại thành thế này, Phó Viễn Xuyên không hỏi, anh ta cũng không dám nhiều lời.

Quân Thanh Dư ho nhẹ một tiếng, cố giải thích: "Em nói với ông ta mấy câu, trò chuyện không diễn ra như ý, sau đấy động chân động tay có chút xíu thôi".

Phó Viễn Xuyên vuốt ve mái tóc dài của cá nhỏ, "Kéo đi đi".

"Vâng".

Thi Khải Tân phải đưa Công tước Dyson về, sẽ không quay lại sớm được. Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên, không nhịn được mà hỏi: "Sao anh về sớm thế?". Lúc sáng nói chuyện Phó Viễn Xuyên vẫn còn đang nằm trên giường trong chiến hạm, cậu vẫn nhớ rõ ràng, thế mà chớp mắt một cái đã xuất hiện ngay trước mắt rồi, thật sự là khiến người ta hơi không kịp phản ứng.

Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ ngồi xuống sô-pha, giải thích: "Tốc độ của người máy nhanh hơn chiến hạm". Nhưng bình thường quân đội ra trận đều dùng chiến hạm, người máy cạn năng lượng sẽ cần một nơi để nạp lại. Trên hành tinh nào đó thì còn đỡ, nếu khai chiến trên không, không có chiến hạm thì chỉ có một con đường chết. Phó Viễn Xuyên tự dẫn theo một đội nhỏ quay về, dùng người máy vừa tiện vừa nhanh hơn nhiều.

"Lần này anh về bao lâu?".



"Khoảng hai ngày". Lo liệu xong việc bên này anh sẽ đi luôn, nếu mọi chuyện thuận lợi thì có khi còn chưa hết một ngày.

Khiến Phó Viễn Xuyên phải đích thân quay về một chuyến thì hẳn không phải chuyện nhỏ, Quân Thanh Dư hỏi: "Phiền phức lắm sao?".

Phó Viễn Xuyên cầm tay cá nhỏ mân mê, "Không đến nỗi". Chỉ là hơi đặc biệt, không thể để người khác làm được.

Quân Thanh Dư gật gù, cười rúc vào lòng anh, hai tay ôm lấy người mà cọ, "Tốt quá".

Phó Viễn Xuyên cẩn thận đỡ lấy cậu, tránh cho ngồi không vững lại ngã, "Vui lắm sao?".

"Ưm!".

"Vậy giờ tính nợ chứ?".

"Được!".

Vừa dứt lời, Quân Thanh Dư khựng lại, "Tính nợ gì chứ?".

Phó Viễn Xuyên không nói, chỉ cúi đầu nhìn cậu. Quân Thanh Dư cảm giác cánh tay đang ôm lấy eo mình hình như chặt hơn một chút, giống như phòng hờ cậu chạy mất vậy.

Đã mất đi ưu thế, chạy cũng không chạy được nữa, Quân Thanh Dư thẳng thừng nằm bò trong lòng anh, "Anh thế này rất là vô lại đấy".

Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ sau lưng cậu, nghe vậy thì bể thẳng cậu lên, "Còn có thể vô lại hơn nữa cơ".

Về đến phòng ngủ, đồ ngủ lúc trước Quân Thanh Dư thay ra vẫn còn nằm trên giường chưa được dọn. Chất lượng đồ ngủ không tệ, dồn lại một đống xong rũ ra cũng không hề bị nhăn.

Quân Thanh Dư ngồi ở mép giường, Phó Viễn Xuyên đưa đồ ngủ cho cậu, "Em thay đi".

Phải thay sang đồ ngủ nhưng Phó Viễn Xuyên không hề có ý rời tầm mắt hay đi ra ngoài. Hiểu ra ý của anh, mặt mũi Quân Thanh Dư lập tức đỏ lựng.

___

Lúc Phó Viễn Xuyên tắm xong quay lại thì thấy cá nhỏ to bằng nắm tay đang cuộn tròn ngủ trên gối, anh bước đến dùng ngón tay quấn lấy đuôi cậu. Cá nhỏ trong cơn mơ màng khẽ lầm bầm, lần sờ ôm lấy tay anh rồi ngủ tiếp. Có lẽ do biến nhỏ lại nên màu sắc trên vai càng thêm rõ ràng, chẳng qua không thấy rõ được chi tiết.

Phó Viễn Xuyên đặt người cá nhỏ vào túi áo rồi đi sang phòng làm việc. Tin tức nhận được lúc trước, một tối là đủ để có được kết quả.

Cá nhỏ mệt lả nằm trong túi áo trước ngực ngủ rất say, động tác đánh máy trên bàn phím ảo của Phó Viễn Xuyên cũng vô cùng nhẹ để tránh làm ồn đến cậu.

Quân Thanh Dư ngủ đến mức mụ mị, mở mắt ra thấy khung cảnh xung quanh không đúng lắm, cũng không biết bản thân đang ở đâu. Kí ức trước khi ngủ dừng lại ở lúc cậu không chịu nổi nữa, nhân lúc Phó Viễn Xuyên ra ngoài mà biến thành người cá nhỏ trốn tránh.

Cậu cảm giác được Phó Viễn Xuyên đang ở bên cạnh, ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở miệng túi có thể thấy được hàm dưới của Phó Viễn Xuyên, bèn yên tâm xoay người ngủ tiếp.

Động tĩnh bên trong túi vô cùng rõ ràng, Phó Viễn Xuyên duỗi tay cọ nhẹ lên tóc cá nhỏ, dỗ cậu: "Em ngủ đi".

Quân Thanh Dư dùng đuôi quấn lấy cổ tay anh, lí nhí mấy câu rồi dần im lặng.

Phó Viễn Xuyên nhìn kết quả trên màn hình giả lập hiển thị 99.99%. Im lặng một hồi lâu anh lưu ảnh chụp màn hình vào vòng tay thông minh rồi xóa tất cả những gì liên quan đến lần kiểm tra này, cả chủ thể kiểm tra cũng xóa luôn.

Rất nhiều tài liệu trên bàn đều là ghi chép thí nghiệm Quân Thanh Dư tự tay viết ra, Phó Viễn Xuyên lật xem qua qua, dù anh không tính là nghiên cứu viên chuyên nghiệp, nhưng mưa dầm thấm lâu cũng hiểu được không ít thứ. Số liệu này đã rất hoàn thiện, dựa vào nó có thể tính toán ra kết quả cuối cùng.

Cá nhỏ còn đang ngủ, thời gian này cậu ở nhà làm những việc này cũng rất mệt mỏi, Phó Viễn Xuyên không gọi cậu dậy mà tự mình tính ra kết quả.

Vòng tay thông minh rung hai cái, Thi Khải Tân gửi tin đến hỏi: [Bệ hạ, Công tước Dyson tỉnh lại thì có hơi kích động, giãy giụa đòi xuống từ cổng, có thả lão không?].

Phó Viễn Xuyên: [Phu nhân sắp xếp thế nào? Cứ nghe em ấy].

Thi Khải Tân: [Điện hạ bảo em đập gãy chân lão rồi treo lên trước cửa. Em đập gãy chân rồi, nhưng đang treo thì lão cứ giãy, mồm nói toàn những lời thiếu tôn trọng điện hạ, còn nói gì mà sau này bên cạnh bệ hạ sẽ có nhiều người khác].

Gương mặt Phó Viễn Xuyên hơi sượng lại: [Cho lão biến mất đi].

Thi Khải Tân: [Vâng].

Phó Viễn Xuyên đặt vòng tay thông minh xuống, tiếp tục tính toán số liệu.

Quý tộc tại Đế Quốc đều là đồ thừa từ thời phong kiến, điểm tốt nhỏ nhoi đó là nhờ sự cố gắng của Liên Bang và Phó Thành Vũ, quyền lực của quý tộc bị "treo giò", khiến cho bọn họ địa vị thì còn đó mà không có thực quyền. Chỉ là, điều khiến Phó Viễn Xuyên không ngờ là quý tộc không còn thực quyền còn có thể làm loạn như thế, dám chạy đến trước mặt cá nhỏ nói những lời đó.

Động đến Công tước Dyson cũng tốt, giết gà dọa khỉ, cũng là để đám quý tộc có suy nghĩ không biết điều kia chịu ngồi yên.

Kiểm tra khá là phức tạp, Phó Viễn Xuyên vì muốn kết quả đúng nhất nên đã dùng cách lằng nhằng nhất, mất một ngày một đêm mới cho ra kết quả. Lần này anh về là để làm kiểm tra, có kết quả rồi thì cũng không ở nhà thêm nữa. Cá nhỏ trong túi áo vẫn đang ngủ, nghĩ một hồi, Phó Viễn Xuyên cũng không gọi cậu dậy mà điều khiển người máy rời đi. Cấp dưới cùng theo về nhận được lệnh triệu tập cũng theo sát phía sau.

___

Quân Thanh Dư ngủ một giấc dậy cảm giác bản thân vẫn đang nằm trong túi áo, chỉ là xung quanh hơi tối, khe hở trên đầu cũng không thấy nữa.

Ngoài trời đã tối rồi sao?

Quân Thanh Dư kéo kéo túi áo, "Viễn Xuyên?".

"Em dậy rồi à?", nghe thấy tiếng gọi, Phó Viễn Xuyên bật đèn sưởi trong phòng điều khiển của người máy lên, "Có thấy chỗ nào khó chịu không?".

Quân Thanh Dư lắc đầu, nhờ vào ánh đèn mờ ảo, liếc mắt một cái đã thấy ngay một đống nút ấn ngay trên đầu, "Đây là... đâu?".

"Phòng điều khiển", Phó Viễn Xuyên duỗi tay bế cá nhỏ lên, "Hiện giờ chúng ta sắp nhảy đến hệ hành tinh thứ ba rồi".

Quân Thanh Dư: "???". Trước khi dậy vẫn còn ở nhà, tại sao ngủ một giấc mà đã cách xa hành tinh chủ đến thế rồi?

Quân Thanh Dư cuộn tròn trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, có chút bối rối, "Anh muốn dẫn em ra chiến trường à?".

"Số liệu thí nghiệm anh đã tính xong rồi, em cũng không cần suốt ngày ủ rũ ở nhà, chuyện ở Đế Quốc anh sẽ tìm người ra mặt xử lí hộ, sẽ không có vấn đề gì đâu". Phó Viễn Xuyên đã dám mang cá nhỏ đi thì tất nhiên đã chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ.

"Nhưng em vẫn chưa biết điều khiển người máy mà".

"Nếu em thích thì cứ học, nhưng không cần thiết". Phó Viễn Xuyên lấy cái đệm mềm lót phía dưới cho cá nhỏ rồi đặt lên bệ điều khiển.

Tấm đệm không chênh lệch nhiều lắm so với kích cỡ của cá nhỏ, đây là do Phó Viễn Xuyên mang từ nhà theo.

Thấy Quân Thanh Dư không nói gì, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên dịu dàng dỗ cậu: "Nếu có thể, anh mong em có thể đừng hiểu chuyện như thế".

Quân Thanh Dư hơi khựng lại, bốn mắt nhìn nhau, cậu có thể thấy được cảm xúc trong mắt Phó Viễn Xuyên. Trong lòng cậu thầm nghĩ, cậu muốn được mãi mãi đắm chìm trong sự dịu dàng của Phó Viễn Xuyên.

Quân Thanh Dư thở ra một hơi, đang định nói chuyện thì lại liếc thấy Phó Viễn Xuyên mở gói tăm bông ra, cậu khó hiểu, "Anh định làm gì thế?".

"Bôi thuốc".

_____

*Hé lu mọi người, Lờ đã trồi lên rồi đây, tuy nhiên mọi người đừng mừng vội, vì toi trồi lên hớp ngụm khí rồi lại lặn tiếp đây:< Thật ra bản thân toi cũng muốn nhanh nhanh làm cho xong bộ truyện này lắm, nhưng cái lịch học nó như cái chày treo lơ lửng trên đầu, dù buộc bằng dây thừng, không có chuyện bị rơi được nhưng cũng không thể làm lơ được ấy. Chưa kể học kỳ tới có mở đăng kí xin học bổng, mà học bổng còn phải thi xét duyệt nữa, vì lẽ đó nên cái dự định "cố gắng xong trong năm nay" đã khó nay càng khó hơn =))) Nhưng mà mọi người cứ yên tâm một chuyện là Lờ sẽ không drop, ngứa tay khóa nhà cài theme wp khác thôi chứ không drop truyện đâu =)))

Và nếu mọi người đã đọc được cái ảnh bìa thì rất mong được mọi người ủng hộ m(_ _)m