Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 87


Quân Thanh Dư dựa vào lòng anh, hỏi: "Bao giờ mình về nhà?".

"Nhớ nhà rồi sao?".

Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, cũng không phải do nhớ nhà, khái niệm nhà đối với cậu rất mơ hồ, biệt thự cùng lắm chỉ coi là một nơi ở. Chẳng qua là cậu muốn cùng Phó Viễn Xuyên đi về mà thôi.

Quân Thanh Dư đáp: "Cảm giác bên này chẳng có gì cả".

Phó Viễn Xuyên xoa đầu cậu, anh đặt cốc nước xuống rồi bế bổng người lên, "Đợi thêm mấy ngày nữa phía Liên Bang sẽ cho người đến kí hiệp định, xong xuôi là về được rồi".

"Kết thúc rồi sao?".

Phó Viễn Xuyên gật đầu, "Liên Bang nội chiến không dứt, tình hình chiến trận chỗ Todes và các nguyên soái khác về cơ bản đều đã ổn định. Kí hiệp định xong, thủ tục theo sau sẽ do nội bộ Liên Bang tự giải quyết".

Nhẩm tính thời gian, cũng đã vài tháng rồi. Nếu không vì chuyện Liên Bang lục đục nội bộ ảnh hưởng đến tiến độ thì có lẽ còn lâu mới có chuyện kết thúc nhanh thế này.

Đôi mắt Quân Thanh Dư cong cong, cậu nắm lấy tay anh, nói: "Nội chiến đúng lúc như thế, em đoán anh có cài người vào phe không đánh đấy".

"Có", Phó Viễn Xuyên trước mặt cá nhỏ sẽ không tránh né mấy vấn đề này, "Bao giờ kí hiệp định sẽ cho em gặp".

Quân Thanh Dư chỉ thuận tiện nói đến, không ngờ lại là thật. Hơn nữa nhìn tình thế hiện giờ, có thể ảnh hưởng đến chiến cuộc thì hẳn là địa vị cũng không hề thấp.

Nhưng mặc kệ là cài vào kiểu gì, là người có tiếng nói là được rồi. Không gặp được cũng chẳng sao, cậu không muốn dính líu đến những chuyện này. Dù thế nào đi nữa, chiến tranh mau chóng kết thúc đối với Đế Quốc mà nói chắc chắn là chuyện tốt.

Trong phòng điều khiển chính vô cùng yên lặng, thấy Quân Thanh Dư không nói gì, Phó Viễn Xuyên bèn hỏi nhỏ: "Mệt rồi sao?".

"Không, em đang nghĩ chuyện sau này". Vu Mãn Khanh đã bị bắt, tương đương với chuyện tình tiết quan trọng cuối cùng đã kết thúc. Sau nữa xử nốt đám quý tộc rồi tiếp nhận vị trí người lãnh đạo Đế Quốc là xong.

Vẫn còn hàng tá chuyện, trong thời gian ngắn có lẽ không có cơ hội đi du lịch rồi. Cùng lắm thì không rời khỏi Đế Quốc thôi, như vậy...

"Về rồi chúng ta có thể tiếp tục kinh doanh cửa hàng đồ ngọt". Kí hiệp định xong Đế Quốc không cần đưa nước ép cho Liên Bang nữa, như vậy lượng nước ép có thể cung cấp cho Đế Quốc sẽ nhiều hơn. Chưa kể không có ai cố tình gây sự, cửa hàng đồ ngọt cũng không cần tránh né như trước đây.

Chỉ là chuyện nước suối vẫn không được để lộ, chỉ dùng nước suối, hoặc là bán rau quả trong không gian trộn lẫn với rau quả thường là được rồi. Như vậy có thể nhờ người khác trông coi cửa hàng, bọn họ không cần phải quá bận rộn. Còn hệ thống với máy gọi đồ cũng phải thay một lượt nữa. Lúc trước vì đề phòng Phó Thành Vũ, máy gọi đồ cũng là loại cổ lỗ sĩ nhất, giờ không cần suy xét nhiều như vậy nữa rồi.

Không muốn lăn lộn trong vòng xoáy quyền lực thì mở một cửa hàng, rảnh rỗi thì ngó qua một cái, nghĩ thôi cũng thấy thảnh thơi.

"Thế nào cũng được, nghe em hết". Phó Viễn Xuyên sẽ không bắt cá nhỏ phải sắp xếp làm cái này cái nọ, miễn cá nhỏ thấy vui là được rồi.

Quân Thanh Dư nghe vậy thì bật cười, "Anh không sợ đế hậu mở cửa hàng đồ ngọt, xong có người bàn ra tán vào sau lưng à?".

"Bàn ra tán vào?". Phó Viễn Xuyên hơi nghĩ ngợi, "Bàn cái gì? Đế hậu không làm cao, quá gần gũi sao? Cũng đâu phải chuyện xấu gì".

Quân Thanh Dư bất ngờ, cảm thấy lời Phó Viễn Xuyên nói hơi cảm giác đung đúng. Hơn nữa cửa hàng đồ ngọt lúc đầu mở ra là dưới danh nghĩa nguyên soái và phu nhân nguyên soái mà, giữa hai danh xưng hình như cũng không khác nhau là bao.

Phó Viễn Xuyên khẽ vuốt ve mái tóc dài của cá nhỏ, "Em không cần lăn tăn chuyện thân phận, muốn làm gì thì cứ làm". Anh sẽ cố gắng hết sức mang đến cho cá nhỏ địa vị và tự do mà cậu nên có.

Quân Thanh Dư ôm lấy cổ anh, hơi nghiêng đầu, "Tốt đến thế sao?".

"Anh sẽ cố gắng để tốt hơn nữa".

___

Đá trong cốc dần tan hết, Phó Viễn Xuyên hết sức nhẹ nhàng đặt cá nhỏ đã ngủ lên giường. Đang muốn nằm xuống thì đột nhiên hàng mày cau lại, anh quay đi đè nén mấy tiếng ho khan.

Quân Thanh Dư loáng thoáng nghe thấy gì đó. Cậu nhíu mày, lim dim mắt nhìn về phía âm thanh truyền đến, "Viễn Xuyên?".

"Anh không sao, bị sặc thôi". Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ sau lưng cậu dỗ dành: "Em ngủ đi".

Quân Thanh Dư cũng mệt mỏi cả ngày trời, thời gian này vì nghiên cứu thuốc mà cậu không hề nghỉ ngơi, hôm nay cũng lăn lộn cả ngày, xử đám người máy xong lại bắt đầu làm đồ ngọt, cũng nên ngủ thôi.

Đêm khuya, Phó Viễn Xuyên kiểm tra thông tin cá nhân của Vu Mãn Khanh. Từ lúc hắn sinh ra cho đến tin tức gần đây nhất đều nằm bên trong. Thông tin hiện ra, Vu Mãn Khanh sinh ra và lớn lên ở Đế Quốc, không liên quan chút gì đến Liên Bang. Nhưng tập tài liệu mật còn lại lại là thông tin về việc Vu Mãn Khanh ở Liên Bang. Đằng trước là những gì Thi Khải Tân tìm được, đằng sau là người của Liên Bang gửi đến.

Chỉ xem tập tài liệu đầu thì không thể nào chắc chắn thân phận của Vu Mãn Khanh có vấn đề. Nhưng nghĩ cũng đúng, thông tin cá nhân không đầy đủ, có một chút lỗ hổng tồn tại thôi thì hắn đã không thể bình thản sống đến bây giờ.

Chưa xem kĩ hết thì vòng tay thông minh lóe lên.

[Một phần tin tức đã bị phong tỏa, có lẽ là để chuẩn bị cho người đến Đế Quốc, nhưng chỉ vài điều này thôi hẳn cũng đủ để định tội.]

Phó Viễn Xuyên: [Ừ, vất vả cho cậu rồi.]

[Gì vậy? Nói với em mà còn khách sáo thế? Còn cần tư liệu gì không, để em lục hết ra cho.]



Phó Viễn Xuyên: [Không cần đâu, đủ rồi.]

[Được thôi, vậy mấy ngày nữa gặp anh sau.]

Phó Viễn Xuyên: [Ừ.]

Phó Viễn Xuyên gửi những tư liệu này cho Thi Khải Tân xong thì tắt vòng tay thông minh đi, ôm lấy cá nhỏ vào lòng rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Quân Thanh Dư ngồi ở mép giường ăn sáng, Phó Viễn Xuyên có việc bận, bữa sáng còn chưa ăn đã đi mất.

Phó Viễn Xuyên đi chưa được bao lâu thì bên ngoài truyền đến tiếng Thi Khải Tân, "Phu nhân? Cậu dậy chưa?".

"Vào đi".

Thi Khải Tân bước vào, cười nói: "Hôm nay cậu có gì cần làm không? Nguyên soái bảo nếu chán thì để tôi dẫn cậu ra ngoài đi đây đó".

Quân Thanh Dư lắc đầu. Cậu đến đây nhiều ngày như vậy, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, chỉ có hôm qua mới ra ngoài. Nơi đóng quân không hề nhỏ, nhưng cậu không có hứng thú muốn ra ngoài.

Thi Khải Tân thấy vậy cũng không khuyên răn gì, anh ta hơi suy nghĩ, nói: "À đấy, đã có kết quả xử lí cuối cùng đối với mấy người Lộ Vãn Cửu rồi. Giáng cấp, điều chuyển, tất cả đều bị chuyển đến dưới trướng các nguyên soái khác".

Bị điều chuyển nghiêm trọng hơn giáng cấp nhiều lần. Giáng cấp nếu lập công lao trong chiến tranh thì còn có thể thăng cấp trở lại, nhưng bị điều chuyển thì chẳng thể làm gì được.

Quân Thanh Dư ăn một miếng táo nhỏ, "Tất cả?".

"Vâng, tất cả". Thi Khải Tân giải thích: "Thân phận gián điệp Liên Bang của Vu Mãn Khanh đã bị vạch trần, cộng thêm việc thái độ của cậu ta đối với cậu có vấn đề, nguyên soái xử rất nghiêm".

"Ừ".

Giáng cấp rồi cũng tốt, đỡ cho mang cái danh hiệu rồi coi trời bằng vung. Những nguyên soái Quân Thanh Dư gặp đều không làm cao làm giá gì, binh sĩ bình thường trước giờ cũng đều nghiêm chỉnh tuân lệnh, chỉ mỗi mấy người chẳng ra đâu vào đâu này là đã bận rồi còn thích lo chuyện không đâu. Vốn dĩ là người của quân đoàn trực thuộc, hiện giờ điều chuyển sang dưới trướng của nguyên soái khác, những gì tích góp đó giờ đều tan thành mây khói mới khiến bọn họ lo lắng được.

Quân Thanh Dư đang ăn sáng, cậu chậm rãi uống nước ép, mở lời hỏi: "Sao anh không đi họp?". Với cấp bậc của Thi Khải Tân ở chỗ này, theo như cậu biết thì tất cả binh sĩ đồng cấp đều đi hết rồi.

"Tôi ở lại bảo vệ cậu á". Thi Khải Tân nói một cách vô cùng đúng lí hợp tình.

Quân Thanh Dư: "...".

Cuộc họp mà tất cả binh sĩ đều có mặt, nhưng Thi Khải Tân lại không đi, nói quá lên thì khác gì bị loại trừ khỏi vòng quyền lực đâu?

Quân Thanh Dư nhướn mày, "Anh không sợ bị giáng cấp à?".

"Không, chỉ cần tôi bảo vệ phu nhân thật tốt thì cả đời này không lo bị giáng cấp". Thi Khải Tân nhìn ra được vô cùng tường tận.

"...". Nghe Thi Khải Tân nói, Quân Thanh Dư trong lúc nhất thời không nghĩ ra được bất cứ lời phản bác nào.

Thi Khải Tân thấy cậu không nói gì thì cười tí tớn, "Phu nhân, cậu sẽ không giáng cấp tôi đâu ha".

"Viễn Xuyên mà muốn thì tôi cũng không ngăn được". Quân Thanh Dư có quyền hạn làm vậy nhưng cậu sẽ không can thiệp vào những chuyện này, nếu không thì những vị tướng chỉ huy kia đã chẳng cần đến Phó Viễn Xuyên ra mặt, mình cậu cũng có thể xử lí. Cậu không làm gì là vì không muốn can thiệp.

"Ngăn được chứ, chỉ cần phu nhân không đồng ý thì nguyên soái sẽ không giáng cấp tôi đâu".

Quân Thanh Dư hơi khựng lại, lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai. Những lời Thi Khải Tân nói có vấn đề...

Quân Thanh Dư chỉ phân vân thoáng qua nhưng cũng không hỏi thẳng mà vin vào đó để giải thích: "Dù tôi với Viễn Xuyên bình quyền, nhưng quyền ưu tiên vẫn còn đó. Anh ấy bảo giáng cấp trước, sau đó tôi có nói không thì vẫn cứ nghe theo lời anh ấy mà làm thôi".

Thi Khải Tân nói: "Thay đổi rồi mà, nguyên soái bỏ mục quyền ưu tiên rồi, tất cả mọi chuyện đều nghe theo phu nhân hết". Thay đổi như vậy, thậm chí có thể nói là Phó Viễn Xuyên đã đặt quyền hạn của mình thấp hơn Quân Thanh Dư.

Quân Thanh Dư nhíu mày, thế này còn kì lạ hơn. Trước giờ hoàng đế và đế hậu chưa bao giờ là bình quyền, đế hậu có thể nói là phông nền trong tiệc tùng, ngoại trừ tiệc tùng thì những khi khác chỉ ở trong hoàng cung. Địa vị cao là thật, trong tay không quyền hạn gì cũng là thật.

Nhưng hiện giờ đế hậu và hoàng đế bình quyền, thay đổi này hiển nhiên hơi kì lạ. Nhìn bên ngoài giống như không có vấn đề gì, nhưng có lẽ xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi, nói: "Ngoài cái này ra thì còn gì khác không?".

Ngừng một lúc, cậu nói tiếp: "Thay đổi liên quan đến quyền hạn ấy".

"Ừm... Hết rồi, chỉ có thay đổi lớn này thôi. Có chuyện gì sao?". Thi Khải Tân thấy vẻ mặt cậu không đúng lắm, hình như không giống kiểu vui vẻ khi biết tin.

"Không có gì". Quân Thanh Dư xoa bóp trán, "Có lẽ do tôi nghĩ nhiều thôi".

Ngồi một lúc thì Quân Thanh Dư cũng bình tĩnh lại. Cảm xúc này khiến cậu không quen chút nào, bèn đứng dậy, nói: "Ra ngoài đi lại chút đi".

"Rõ". Thi Khải Tân nhớ lời Phó Viễn Xuyên nhắc, lập tức lấy áo khoác trên giá xuống, "Phu nhân".

Quân Thanh Dư nhận lấy rồi tiện tay khoác vào. Trong đại sảnh không một bóng người, tinh thần lực bên ngoài đã tản bớt đi nhiều, hẳn tất cả đều đã về phòng dưỡng thương rồi. Dù trong đại sảnh có chỗ nhưng so với giường trong phòng thì vẫn kém hơn một chút.

Ra đến bên ngoài, Quân Thanh Dư nhìn một màn tuyết trắng xóa mà ngây người, tuyết rơi rồi?



Cậu hiếm khi có thể cảm thấy hơi lạnh trong không khí. Làm người cá lâu quá rồi, chẳng còn biết thế nào là lạnh nữa.

Quân Thanh Dư vươn tay ra, bông tuyết rơi xuống không tan ra ngay. Tuyết ngoài trời không hề nhỏ, nếu không thì trong thời gian ngắn không thể nào tích được một lớp dày như vậy trên mặt đất.

Có người chuyên quét dọn tuyết rơi đọng lại trên đường. Thi Khải Tân che ô cho Quân Thanh Dư, "Đẹp nhỉ, ở đây cứ đến tầm này sẽ có tuyết rơi, những hành tinh khác không có tuyết rơi dày thế này đâu".

Quân Thanh Dư nắm thật chặt tuyết trong tay tạo thành một quả cầu, "Anh hay đến đây à?". Trong lời Thi Khải Tân nói, có vẻ anh ta rất quen thuộc chỗ này.

"Đây là hành tinh quê nhà của tôi, nhưng cũng lâu rồi tôi mới về lại". Tuy nơi đây cảnh tuyết rơi rất đẹp, nhưng một khi xảy ra chiến tranh thì lại là phòng tuyến đầu tiên ngăn chặn quân địch.

Vì quá nguy hiểm, cũng như xem trọng việc phát triển quân sự Đế Quốc, nơi đây không thích hợp cho người dân lưu trú. Lâu dần cư dân bản địa trên hành tinh đều chuyển đến hành tinh khác.

"Từ giờ anh có thể thường xuyên quay lại rồi". Quân Thanh Dư nghĩ, nếu người của Phó Viễn Xuyên ở Liên Bang nắm giữ quyền lực một thời gian dài, vậy thì chiến tranh sẽ không xảy ra nữa. Ít nhất thì trong thời gian dài sẽ không.

Vừa nói vừa tiến về đằng trước, quả cầu tuyết trong tay Quân Thanh Dư đã dần thành hình. Trước khi xuyên vào sách cậu rất hay thấy tuyết rơi, chẳng qua nếu ra ngoài thì chắc chắn là vì có nhiệm vụ, thế nên cậu không quá thích tuyết, cũng không có cảm giác gì với mấy trò nghịch ngợm liên quan đến tuyết.

Nhưng giờ cậu có thể nặn bóng tuyết rồi chơi ném bóng tuyết với Phó Viễn Xuyên.

Thấy Quân Thanh Dư nặn bóng tuyết, Thi Khải Tân cười nói: "Hồi trước tôi cực kì thích chơi ném bóng tuyết, tay nặn bóng đỏ ửng, lạnh phát run luôn. Sau đó nhét tuyết vào cổ đứa bạn xong bị tụi nó dí đánh".

Nhớ lại ngày trước, nét cười trên mặt Thi Khải Tân càng thêm rõ ràng, nhưng ngừng một chút, không khỏi có chút âu sầu, "Lớn lên thì không chơi trò đó được nữa, toàn một lũ khỏe không kém gì tôi, chơi kiểu đó dễ bị đập chết lắm".

Quân Thanh Dư: "...". Cái tính cợt nhả này của Thi Khải Tân hẳn là được rèn luyện từ bé rồi.

Quân Thanh Dư sẽ không chơi ném bóng tuyết cùng người khác, cậu xếp bóng tuyết sang một bên, tìm một nơi tuyết rơi thật dày rồi ngồi xuống.

"Cậu muốn đắp người tuyết à?".

"Ừ".

Thi Khải Tân không ngồi xuống theo, anh ta định là lát nữa giúp nặn bóng tuyết to to gì đấy. Nào ngờ Quân Thanh Dư không vội đắp người tuyết, mà suy nghĩ gì đó rồi lấy vòng tay thông minh lên mạng tra thông tin.

Thi Khải Tân tưởng cậu tìm xem cách đắp người tuyết, "Phu nhân, tôi...". Đang định nói anh ta biết làm, không cần lên mạng tra thì vô tình lướt thấy chữ trên trang mạng.

[Cách đắp người tuyết đôi?]

Thi Khải Tân: "...".

Thi Khải Tân không dám nói gì nữa, anh ta là kiểu lớn tồng ngồng thế này rồi vẫn chẳng biết mặt mũi nửa còn lại như thế nào.

Trên mạng có rất nhiều câu trả lời, Quân Thanh Dư không tìm được cái nào đáng tin, bèn chọn làm tù mù, nhìn ra được là cái gì là được rồi.

Đắp người tuyết không tính là khó khăn gì, nhưng cũng không hề dễ. Vừa làm được đại khái thì bên cạnh truyền đến tiếng nói: "Đang đắp người tuyết à?".

Nghe thấy tiếng Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư lập tức bỏ mặc người tuyết, ngẩng lên đáp: "Anh bận xong rồi à?".

Phó Viễn Xuyên vươn tay phủi đi tuyết rơi trên người cá nhỏ, "Ừ, sao lại không đeo bao tay, không lạnh sao?". Tay cá nhỏ đã hơi đỏ lên rồi.

"Bình thường thôi mà", Quân Thanh Dư không có cảm giác gì hết.

Cậu chỉ về thành quả ngay trước mặt, "Anh xem, người tuyết em đắp đấy".

"Đẹp lắm". Phó Viễn Xuyên nhìn hai đống tuyết, vẻ mặt vẫn thản nhiên mà khen ngợi: "Hai người sao? Là anh với em à? Rất sống động, cá nhỏ thật là khéo tay".

Thi Khải Tân: "???". Nhìn đống tuyết rồi lại nhìn Phó Viễn Xuyên, tôi hoa mắt à?

Quân Thanh Dư nghe lời khen vậy cũng tự đỏ mặt, cậu đứng lên nhào vào lòng Phó Viễn Xuyên, cười nói: "Dỗ em thôi chứ gì?".

"Anh nói thật". Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ hai tay cá nhỏ. Anh vừa từ trong phòng đi ra, chạm vào tay cá nhỏ thấy lạnh băng bèn nắm lấy giúp cậu ủ ấm.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư vô thức muốn rụt tay lại, "Anh không lạnh à?".

Phó Viễn Xuyên hôn lên gò má mát lạnh của cá nhỏ, "Không".

_____

Tác giả có lời muốn nói: [Đừng hoảng đừng hoảng, thấy có người hoảng nên cố ý nói thêm mấy lời, yên tâm đi ngủ nha, không có thủy tinh đâu, tui toàn viết truyện ngọt không hà, ngoài ngược mấy đứa độc thân thì còn ngược ai nữa đâu.]

_____

*Tạm thời bớt bận hơn rồi (๑˃ᴗ˂)ﻭ