Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 22: Ấp ủ âm mưu


Đứng trước mặt Hàn Thương Nguyệt, là nhân tình của chồng mình. Cô ta trong dáng vẻ của một bệnh nhân và gương mặt đau khổ khi thấy người mình yêu cùng đưa vợ tới.

Thực tình mà nói, cô chưa bao giờ thấy hả hê như hiện tại. Và để biết ai thanh cao, ai đáng được trân trọng hơn ai, đều dựa vào cách cư xử lúc này.

“Nghe nói cô bị bệnh, nhưng không có ai chăm sóc, nên Việt Kỳ đã chủ động đưa tôi tới đây xem có thể giúp gì cho cô không. Dù gì thư ký Yến cũng là nhân viên đắc lực của tập đoàn Ngôn thị, phận là con dâu của Ngôn gia như tôi cũng nên có chút trách nhiệm quan tâm một chút, đúng không anh?”

Cuối câu hỏi, Hàn Thương Nguyệt đã vươn mặt nhìn lên người đàn ông và Ngôn Việt Kỳ cũng cong môi cười nhẹ thay cho câu trả lời thực tế.

Sau đó, hắn nhìn sang Yến Quang Nhu, rồi nói:

“Bác sĩ nói em bị viêm dạ dày do thói quen sinh hoạt không lành mạnh, sau này cần thay đổi và ăn uống đúng giờ giấc hơn. Những thủ tục cần thiết, anh đã thay em hoàn thành, nếu muốn xuất viện bây giờ vẫn được.”

Đối với Ngôn Việt Kỳ bây giờ, Yến Quang Nhu cô cứ như một nhân viên cấp dưới bình thường không hơn không kém. Nhìn vào thái độ và ánh mắt hững hờ của hắn đi, nó đã khác hoàn toàn so với thời gian trước đây, mà tất cả những thứ cô ta từng có nó đang được hắn đặt hết lên Hàn Thương Nguyệt.

“Cảm ơn anh! Nhưng chắc em sẽ ở lại đây và thuê người đến chăm sóc đến khi hết bệnh hẳn, chứ về nhà một mình, em lại không biết nấu ăn chỉ sợ bệnh chồng thêm bệnh.” Yến Quang Nhu tỏ vẻ dè dặt, nhìn qua sẽ thấy ngay cô ấy thật đáng thương.

Mà Ngôn Việt Kỳ khi nghe xong, cũng chẳng đưa ra ý kiến gì cả. Có vẻ như đối với hắn, im lặng là cột mốc mở đầu của trạng thái vô tâm dành cho ai đó. Thật ra thì Hàn Thương Nguyệt của trước đây đã từng nhận được loại đối xử ấy từ hắn, tuy cô ở hiện tại chưa trải qua cảm giác đó, nhưng nhờ nhớ rõ nội dung từng đọc qua, nên lúc này cô vẫn là người hiểu rõ hắn nghĩ gì hơn ai hết.

Thấy mồi nhử đưa ra không ai đớp, Yến Quang Nhu lại bẽn lẽn cúi đầu, khẽ bồi tiếp một câu:

“Hoặc nếu như em được ở cùng anh, thì tốt quá…”

“Anh thấy ý kiến đầu tiên hay hơn đấy, nhà anh không tiện để người ngoài vào ở.” Ngôn Việt Kỳ phản đối nhanh chóng khi vừa nghe thấy lời gợi ý ấy.

Trong khi Yến Quang Nhu đang thất vọng đến mức sắp khóc, thì đó lại là cơ hội của Hàn Thương Nguyệt để cô lên tiếng:

“Em thấy cô ấy có một thân một mình cũng tội nghiệp, thuê người ngoài chăm sóc cũng không tiện. Thôi thì cứ để thư ký Yến đến nhà chúng ta ở vài hôm như ý cô ấy đang mong, để em chăm sóc nốt mấy ngày này cho.”

Đây mới chính là giọng điệu của Hàn Thương Nguyệt. Bởi vì, trước kia cô ấy cực kỳ thương người, cũng dễ bị lừa gạt mới để người đàn ông của mình tha hồ phóng túng bên ngoài, còn tiểu tam thì muốn trèo luôn lên đầu.



Nay vẫn là thái độ mủi lòng trước hồ ly đó, nhưng câu chuyện phía sau nhất định sẽ khác.

“Chồng à, anh thấy sao?” Cô dịu dàng hỏi ý kiến người bên cạnh.

Còn hắn sau khi nghe thấy tiếng “chồng” và gương mặt đáng yêu kia của cô, thì làm sao đành lòng từ chối. Mặc khác, hắn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm quanh cô khi chủ động đưa ra lời đề nghị này.

Dù sao thì trong mắt Ngôn Việt Kỳ mà nói, Hàn Thương Nguyệt ở hiện tại đã không còn tầm thường như trước.

“Cứ theo ý em đi.” Hắn cười với cô xong, mới nhìn qua Yến Quang Nhu.

“Mấy ngày tới, thư ký Yến cứ chuyên tâm nghỉ ngơi cho nhanh hết bệnh, rồi hẵng quay lại làm việc.”

“Vâng! Phiền hai người bận lòng vì em rồi.” Cô ta mỉm cười ái ngại, nhưng mấy ai biết đằng sau nụ cười kia đang chất chứa bao nhiêu mưu mô hiểm độc.

Ngoại trừ Hàn Thương Nguyệt, cô biết rõ phía sau sẽ xảy ra những gì… Nhưng không sao, bây giờ thời thế đã thay đổi, ai chơi tới đâu, cô chiều tới đó.

…----------------…

Tập đoàn Ngôn thị…

Hôm nay chẳng biết rảnh rỗi hay có việc quan trọng gì, mà Phạm Đăng Hùng lại lủi thủi đi tới tận phòng làm việc của Ngôn Việt Kỳ, tìm hắn ta.

Vừa vào đã ủ rũ đến sofa ngồi xuống, sầu não cất lời:

“Ngôn Việt Kỳ, cậu rảnh không?”

“Chuyện gì?” Hắn đang bận, nên chỉ lãnh đạm trả lời.



“Bổn thiếu gia thất tình rồi, mau mang rượu qua đây uống vài ly giải sầu đi.”

“Nữ trợ lý kia có bạn trai rồi? Hay tỏ tình nhưng bị từ chối vì nguyên nhân khác?” Ngôn Việt Kỳ vẫn tuyệt nhiên điềm đạm.

“Có bạn trai rồi, hắn ta còn là đầu bếp ở nhà hàng năm sao. Coi như nồi lẩu đích thân nấu lần trước bỏ công cóc.”

“Vậy thì đập chậu cướp hoa thôi. Với nhan sắc và thân phận của cậu, chẳng lẽ lại thua kém một tên đầu bếp suốt ngày cắm mặt vào nồi cơm, con cá?”

Tuy bận, nhưng Ngôn Việt Kỳ vẫn bắt nhịp câu chuyện và cho người anh em một lời khích lệ. Nhưng với Phạm Đăng Hùng có vẻ không khả quan cho lắm.

“Nếu dựa vào con số trong tài khoản ngân hàng, thì tôi còn sợ chỉ thua cậu thôi, chứ quan tâm chi đến kẻ khác. Vấn đề quan trọng mẫu người Thục Đan thích là người lãng mạn, nấu ăn ngon, cô ấy thích ăn cơm nhà, thức ăn mua bên ngoài hằng ngày thật ra đều là của bạn trai người ta gửi tới. Họ mặn nồng vậy, giờ tôi chen ngang có khác gì làm tiểu tam. Bổn thiếu gia mặt không dày được như bạch nguyệt quang của cậu rồi.”

“Nhắc mới nhớ, sao hôm nay không thấy cô ta qua đây? Bình thường vẫn hay bám theo sau cậu làm cái đuôi mèo mà?”

“Bệnh rồi, đang ở cùng Nguyệt Nguyệt.” Hắn trả lời, nhưng lông màu hơi cau.

“Tiểu tam sống chung với chính thất luôn? Không sợ con mèo nhiều nanh kia cắn chết vợ cậu à? Mà sao không dứt khoát với một trong hai luôn đi cho xong, người ta nói tham thì thâm đấy nhé, liệu mà tính kẻo mất hết cả hai.”

Nhắc tới hai người phụ nữ bên cạnh mình, Ngôn Việt Kỳ liền mất tập trung.

“Sống chung vài ngày, là do Nguyệt Nguyệt đề nghị. Nếu Yến Quang Nhu là mèo nhiều nanh, thì cô ấy căn bản là sói hoang chưa thuần chủng. Mèo với sói, cậu nghĩ ai dữ hơn ai?”

Reng reng reng…

Ngôn Việt Kỳ vừa tự hào nói hết câu, thì quản gia gọi tới, khiến nét mặt đắc ý ấy liền chùng xuống.

“Đấy! Không chừng là cắn nhau tơi tả nên gọi tới cầu phân xử.”

Privacy and cookie settings