"Vì sao phải đến sơn trang Kim Xà?" Lâm Thanh Nghiên nghi hoặc hỏi.
Hạ Tử Kình không nói chuyện. Hắn đối với việc đi đâu cũng không ý kiến, nhưng hắn xuống núi cũng có mục tiêu, theo như lời hắn nói, hắn muốn tìm một người đoán mệnh.
Người kia gọi là thần toán* Vô Danh, đoán mệnh vô cùng chuẩn, hắn muốn tìm được thần toán Vô Danh, lại thông qua Vô Danh tìm kiếm một người, sau đó ng quyết đấu với đối phương.
* Thần toán: nghĩa là tính toán như thần
Nhiệm vụ duy nhất của hắn khi xuống núi, chính là cùng người nọ quyết đấu một lần.
Đây là di nguyện của sư phụ giao cho hắn trước khi lâm chung.
Nghe hắn nói điều này, An Cửu liền nhịn không được hỏi: "Vì sao không trực tiếp tìm người huynh muốn tìm, mà phải tìm thần toán Vô Danh trước?"
Đây không phải người trung gian kiếm giá chênh lệch sao?
Hạ Tử Kình nói: "Bởi vì Vô Danh còn ở giang hồ, chỉ là tương đối khó tìm. Người nọ ta muốn tìm, có lẽ đã không còn ở nhân thế."
"Cho dù không ở nhân thế huynh cũng phải tìm?"
Hạ Tử Kình kiên định nói: "Mặc dù hắn đã chết, ta cũng phải tìm hắn."
Thời gian kéo về hiện tại, sau khi Lâm Thanh Nghiên hỏi xong, Bùi Tịch liền trả lời: "Ta nghe nói trang chủ sơn trang Kim Xà phát hiện ra bảo vật, là một quyển bí tịch thần công."
An Cửu vội vàng truy vấn: "Bí tịch thần công? Bí tịch gì vậy?"
Bùi Tịch cũng không nhìn An Cửu, chỉ nói với Lâm Thanh Nghiên: "Trăm năm trước trên giang hồ có một lão ma hồng y, việc này muội hẳn là biết. Người nọ võ công tuyệt thế, quan lại võ lâm, không ai có thể đấu lại ông ta. Sau khi tuổi già ông ta liền bế quan tu luyện, không ai biết ông ta bế quan ở đâu, mấy ngày trước, trang chủ sơn trang Kim Xà đến thăm bạn bè, dưới núi Thanh Thành vô tình phát hiện một huyệt động, bên trong có bí tích thần công lão ma hồng y khổ tâm nghiên cứu."
"Bí tịch kia có thể chữa trị gân mạch, cho dù là người thường cũng có thể biến thành kỳ tài tập võ, phế nhân gân mạch đứt gãy cũng có thể tu luyện. Luyện thành công, có thể đạt thần công tuyệt thế."
Lời vừa nói ra, khắp nơi kinh ngạc.
A Thất là người đầu tiên phản ứng lại, vừa kinh hỉ vừa kích động nói: "Công tử, bí tịch này rất thích hợp với người! Chúng ta nhất định phải lấy được nó!"
Lâm Thanh Nghiên cũng hồi phục lại tinh thần, vội vàng gật đầu: "Không sai, Bùi Tịch, nếu có thể lấy được bí tịch, chân của huynh được cứu rồi!"
Nhưng ngay sau đó nàng lại nhăn mày: "Trang chủ sơn trang Kim Xà phát hiện bí tịch, hẳn là sẽ không tùy ý lấy ra chứ?"
Bùi Tịch hơi gật đầu, không nhanh không chậm nói: "Không sai, tin tức này hẳn là rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, khi Kim Du phát hiện bí tịch, có không ít người ở đó, ông ta biết không giấu được, bí tịch này quá mức phỏng tay, với năng lực của sơn trang Kim Xà, có lẽ không giữ nổi. Kim Du liền đưa ra thông báo, tỏ vẻ chỉ cần người trong võ lâm nguyện lấy vật trân quý ra trao đổi, hắn sẽ tặng bản sao chép một phần của bí tịch."
Hạ Tử Kình cảm thấy hứng thú hỏi: "Bí tịch kia có kiếm phổ* không?"
* Kiếm phổ: sách dạy các tuyệt chiêu của kiếm
Bùi Tịch lắc đầu: "Chỉ là một phần tâm pháp nội công thôi."
Hạ Tử Kình nghe vậy lập tức mất hứng, hắn vốn là kỳ tài võ học, trời sinh cốt cách thích hợp luyện kiếm, tuổi còn trẻ kiếm thuật đã cao siêu, cũng không cần bí tịch này.
Bí tịch kia đối với đa số người giang hồ mà nói, đều là cám dỗ cực lớn. Chỉ có kiểu thiên tài đơn thuần như Hạ Tử Kình, mới có thể không dao động.
Đáng tiếc, cực ít người có thể trong lòng không có vật ngoài như hắn.
Lâm Thanh Nghiên quan tâm hỏi: "Huynh chuẩn bị lấy thứ gì để đổi?" Dừng một chút, lại bổ sung, "Nếu lợi thế của huynh không đủ, sơn trang đúc kiếm cũng có thể cho huynh mượn một ít, nhà ta có một thanh nhuyễn kiếm trân quý trăm năm, nếu cầm đi đổi, Kim thúc thúc tất nhiên sẽ đồng ý."
Độc môn của sơn trang Kim Xà đó là môn kiếm pháp nhuyễn kiếm, trang chủ sơn trang Kim Du có một thanh nhuyễn kiếm giống linh xà linh hoạt dễ thay đổi, người khác không thể đề phòng, được giang hồ gọi là Kiếm Quân Linh Xà.
Vẻ mặt quan tâm của nàng không giống giả bộ, Bùi Tịch thấy vậy hơi mỉm cười, uyển chuyển từ chối: "Ta luyện một loại thuốc, có thể chữa bệnh nặng kéo dài, nghĩ đến hẳn là đủ rồi."
Mười năm trước Kim Du giao chiến với người ta, bị nội thương, sau này chiến lực suy giảm mạnh, thuốc này đối với ông ta mà nói là cần thiết.
"Một khi đã như vậy, chúng ta mau xuất phát đi! Càng sớm càng tốt, để tránh cành mẹ đẻ cành con." Lâm Thanh Nghiên dứt khoát đưa ra quyết định.
Mọi người cũng không trì hoãn, ngày hôm sau liền rời khỏi thành Bình Lan.
Một khi lên đường, An Cửu liền phát hiện số người nàng gặp trên đường bắt đầu tăng lên.
Từ Cửu Phương Thành đến thành Bình Lan, một đường rất ít gặp được người. Mà từ thành Bình Lan đến sơn trang Kim Xà, lại thường xuyên có thể nhìn thấy nhân sĩ giang hồ đeo đao kiếm, vừa hỏi, cũng đều là đi đến sơn trang Kim Xà.
Tin tức về bí tịch thần công, tựa hồ truyền đi quá nhanh, bay khắp thiên hạ giống như đôi cánh.
An Cửu ngồi trong xe ngựa, trộm liếc nam nhân bên cạnh.
Không biết hắn lại có chủ ý gì.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng theo bản năng An Cửu liền cảm thấy, tin tức truyền nhanh như vậy, nhất định có tác động của Bùi Tịch.
Theo lý mà nói, hắn đã không cần bí tịch kia.
Vì sao còn muốn đi sơn trang Kim Xà?
Phó bản sơn trang Kim Xà này, cốt truyện còn sẽ giống nguyên tác sao?
Trải qua hai phó bản, phát triển kết cục đều khác trong sách, An Cửu hiện tại đều lười nhớ đến nguyên tác.
Dù sao có Bùi Tịch ở đây, cốt truyện sẽ thay đổi hoàn toàn.
Trong nguyên tác cốt truyện của sơn trang Kim Xà bắt đầu, là khi đoàn người nghe được tin tức của thần công, đi sơn trang Kim Xà chuẩn bị trao đổi bí tịch, không khác gì hiện tại.
Sau khi đến sơn trang, chủ nhân sơn trang Kim Du phát hiện người tới quá nhiều, vì bảo vệ bí tịch, ông ta giấu trong một cái rương có khóa.
Chỉ là đến ngày lấy bí tịch, Kim Du kinh hãi phát hiện, bí tịch mất tích!
Khoá của rương vẫn còn nguyên, căn phòng có thủ vệ nghiêm ngặt cũng chưa từng có ai vào, bí tịch liền bị trộm giữa ban ngày như vậy!
Tất cả mọi người hoài nghi Kim Du cố ý không lấy bí tịch ra, diễn một tiết mục tự trông tự trộm, mọi người tập trung tra hỏi Kim Du, nhưng khi Kim Du trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nam nữ chính phát hiện ra manh mối của tên trộm, tìm ra tên trộm, lấy được bí tịch về.
Đang lúc mọi người yên lòng, Ngàn Sát Các đột nhiên lên sân khấu, thừa dịp mọi người không có phòng bị, nhanh chóng ra tay, đoạt bí tịch cùng bảo vật mọi người mang đến.
Đến đây vẫn chưa phải kết cục cuối cùng, bí tịch vừa rơi vào tay thủ lĩnh Tiên Vô Mệnh của Ngàn Sát Các, lại có Ma giáo một chân chặn ngang, mạnh mẽ cướp bí tịch từ tay Tiên Vô Mệnh cũng huyết tẩy toàn bộ sơn trang Kim Xà.
Giang hồ hỗn loạn.
Sau khi Ma giáo cướp bí tịch, toàn bộ võ lâm cùng nhau hợp tác, tấn công Ma giáo, diệt trừ Ma giáo, đoạt lại bí tịch.
Đến đây, Bùi Tịch vẫn chưa bại lộ gương mặt thật. Về phần bí tịch, kỳ thật đã sớm bị hắn âm thầm lấy được.
Đây thực sự là cao trào của toàn bộ cuốn sách, kết hợp với hai phó bản lớn, một là tranh đoạt bí tịch cùng với huyết tẩy sơn trang Kim Xà, hai là cả giang hồ tập kết tấn công Ma giáo, tình tiết lên xuống phập phồng, nhiều chỗ lật ngược, khiến người ta cảm thấy thích thú.
An Cửu cũng không xác định cốt truyện còn có thể giống trong sách hay không, nàng hiện tại càng chú ý, là sắp đến một tình tiết nhỏ.
Bùi Tịch bị độc phát.
Trong sách, Bùi Tịch vừa đến sơn trang Kim Xà không lâu, liền độc phát một lần.
Hắn trúng kịch độc mọi người sớm đã biết, sau khi độc phát hắn liền lấy cớ thân thể không khoẻ đóng cửa không ra ngoài, nhìn như trải qua một hồi nguy kịch. Thực tế, hắn là mượn cơ hội thoát thân, lắc mình hoá trang biến thành Tiên Vô Mệnh lên sân khấu.
An Cửu nghĩ, nàng nên nhân cơ hội này kích thích hắn một chút không nhỉ?
Mấy ngày nay, dựa vào mỗi đêm "Chat qua mạng", An Cửu miễn cưỡng kiếm thêm điểm, hiện tại độ hảo cảm Bùi Tịch đối với nàng là 20.
Nó gần giống với có ấn tượng, có chút hảo cảm, nhưng không nhiều lắm.
Năm điểm sau này vẫn là vài ngày lên từng chút, cố gắng kéo điểm, nhưng một chút cũng không gây ấn tượng.
Sau khi An Cửu suy tư một lúc lâu, quyết định bất cứ giá nào vẫn phải làm!
Tục ngữ nói người có bao nhiêu lớn mật, sẽ có bao nhiêu đại sản, nàng không thả lá gan, sao có thể đến gần phản diện?
Xe ngựa lảo đảo lắc lư hai ngày, cuối cùng tới địa giới sơn trang Kim Xà.
Sơn trang Kim Xà độc chiếm một phương, tổ tông truyền lại kiếm phổ linh xà, vẫn luôn l có danh tiếng trên giang hồ.
Trang chủ sơn trang Kim Du năm nay 38 tuổi, khuôn mặt mảnh khảnh, màu da tái nhợt, mặc trường sam màu lam, trên môi nuôi hai chòm râu xinh đẹp, không giống kiếm khách, ngược lại như vị cử nhân tú tài, cả người khí chất văn nhã, thậm chí lộ ra vài phần nữ tính.
Bùi Tịch và Lâm Thanh Nghiên đều là đại diện cho một thế lực trên giang hồ, hai người mới vừa đến cửa sơn trang, Kim Du liền tự mình ra nghênh đón, cho hai người thể diện cực lớn.
"Chư vị khách nhân đến, Kim mỗ không tiếp đón từ xa. Bùi tiểu thần y, còn có Lâm cô nương, thay ta vấn an phụ thân hai người."
Lâm Thanh Nghiên cười đáp lời Kim Du: "Kim thúc thúc, mấy ngày trước cha ta còn nói, kiếm linh xà của ngài đã lâu chưa đưa đi bảo dưỡng đâu!"
Kim Du cười nói: "Ha ha, thúc thúc già rồi, đã lâu không lấy kiếm, chờ đến lúc muốn dùng lại kiếm, ta sẽ đưa cho cha cháu."
Muốn hỏi nhân duyên của thế lực nào trong chốn giang hồ tốt nhất, lựa chọn đầu tiên chính là sơn trang đúc kiếm.
Khi còn nhỏ Lâm Thanh Nghiên từng gặp vị Kim thúc thúc này đến nhà mời ông nàng đúc kiếm, ngữ khí có vẻ rất quen thuộc.
Lâm Thanh Nghiên và Bùi Tịch, một người có thể đúc vũ khí, một người sẽ trị bệnh cứu người, bên nào cũng không nên đắc tội.
Nhóm năm người được an bài ở tại một tiểu viện yên tĩnh, Kim Du tự mình đưa bọn họ tới, trên đường trò chuyện một lúc.
Lúc này mọi người mới biết được, bởi vì tin tức truyền quá rộng, không ít người đến sơn trang Kim Xà, ban đầu định giao dịch trong năm ngày, hiện tại thời gian bị dời đến mười ngày, bọn họ liền ở trong sơn trang mười ngày.
Kim Du còn phải chọn ra người giao dịch, nếu mang vật không đủ quý trọng đến giao dịch, cũng sẽ không có tư cách vào sơn trang.
Dù vậy, hiện giờ sơn trang đã gần đầy.
Sơn trang Kim Xà rất lớn, chiếm một khoảng chân núi, trong sơn trang trồng đầy cây bạch quả, nghe nói tới mùa thu, lá cây bạch quả chuyển vàng, toàn bộ sơn trang sẽ trở thành biển màu vàng kim.
Tiểu viện nhóm An Cửu ở trong rừng bạch quả, cách sân khác không xa không gần, cũng không ầm ĩ.
Tiểu viện ngăn nắp, ở giữa hoa viên là giếng trời, một bên là hai gian phòng chính, một bên còn lại là cửa lớn và phòng ở của người hầu, tổng cộng sáu gian phòng, vừa lúc năm người ở, còn có thể thừa ra một gian.
Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên ở hai phòng chính sườn nhà, An Cửu một mình ở bên phải, Bùi Tịch và A Thất ở bên trái.
Lúc chia phòng, kỳ thật An Cửu rất muốn ở bên cạnh Bùi Tịch, gần quan được ban lộc mà, đáng tiếc A Thất chiếm rồi.
Nàng cũng ngại tranh với hắn, nếu không tuyệt đối sẽ khiến Bùi Tịch hoài nghi.
Bệnh đa nghi của người này rất nặng, sau khi nàng tăng độ hảo cảm đến 20, trị số kia liền không nhúc nhích nữa.
Hơn nữa Bùi Tịch tựa hồ phát giác tâm tình mình biến hóa, hai ngày trên đường, cho dù An Cửu ngầm trêu chọc như thế nào, hắn đều không dao động.
Mơ hồ, hắn còn kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Khi đối mặt với An Cửu thái độ nhìn như ôn hòa, không có gì thay đổi so với bình thường, ôn hòa mỉm cười trước sau như một, kỳ thật bên trong tất cả đều là xa cách.
Có lần An Cửu không cẩn thận đụng phải tay hắn, người này lập tức dịch tay, cách xa nàng, giống như nàng là dịch virus nào đó, phải tránh xa ba mét.
Tưởng tượng đến bộ dáng tránh còn không kịp của hắn lúc ấy, trong lòng An Cửu liền thở một hơi.