Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 93: Tất nhiên là ta thích nàng


An Cửu là bị xóc tỉnh lại.

Mở mắt chính là sa mạc cát vàng, ngựa chạy băng băng tung gió cát lên mặt nàng, khiến miệng đầy cát.

"Phi phi phi."

Lúc này, nàng mới phát hiện mình nằm trên lưng một con ngựa, đung đưa theo chuyển động của nó, đầu óc choáng váng.

Có một người đang ngồi trên ngựa, bàn tay to ấn phía sau lưng nàng để cố định.

An Cửu choáng váng đến mức đầu phát đau, nhịn không được hô to: "Ngươi có thể tốt với con tin một chút không! Có tin đến lúc đó ta cáo trạng ngươi không hả!"

Giờ khắc này, An Cửu vẫn theo bản năng cho rằng, tên bắt nàng đi là sát thủ Bùi Tịch phái tới.

Nàng tận mắt nhìn thấy Bùi Tịch và A Thất nói chuyện với nhau, bảo một người giả bộ kẻ cắp, tìm cơ hội bắt nàng tới Ngàn Sát Các.

Cho nên tên này chỗ nào không làm như hắn muốn chứ.

An Cửu nghĩ, lấy độ hảo cảm hiện giờ Bùi Tịch đối với nàng, nàng hẳn là vẫn có một chút quyền lên tiếng, không đến mức vừa đi thì lập tức chết.

Cho nên lời nàng nói, tên này hẳn sẽ nghe.

Quả nhiên, An Cửu vừa dứt lời, tốc độ ngựa chạy liền chậm lại, tay ấn nàng cũng thu về, khoảnh khắc sau, cánh tay nàng bị siết chặt, người từ nằm bò biến thành ngồi trên lưng ngựa.

Như là sợ nàng ngồi không vững, tên phía sau hơi giơ tay, đỡ cánh tay nàng.

"Mạo phạm rồi, An tiểu thư." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

An Cửu quay đầu, thấy người nói chuyện đúng là nam nhân đáp lời nàng trên đường trước khi nàng mất đi ý thức.

Tên này vẫn là một khuôn mặt nhìn không nhận ra, phảng phất người qua đường Giáp bình thường, duy chỉ dáng người cao lớn cường tránh mà người bình thường không dưỡng được, tỏ rõ một chút không tầm thường.

An Cửu trừng mắt nói: "Biết là mạo phạm, ngươi vừa rồi còn đối với ta như vậy?"

Ý là để nàng nằm bò trên lưng ngựa giống bao cát mà mang đi, An Cửu chưa bao giờ chịu uỷ khuất này!

Ngay cả lúc ở cùng Bùi Tịch, hắn đều sẽ chuẩn bị xe ngựa to cho nàng, tên này lại dám đối với nàng như vậy!

Trong lòng An Cửu nổi lên lửa giận, nàng cũng dám phát giận với Bùi Tịch, tên này càng không thể có sắc mặt tốt.

Rốt cuộc tên này bắt nàng về là muốn mạng nàng.

"Ngươi như vậy chủ nhân ngươi biết không? Ngươi tin đến lúc đó ta nói với hắn một câu, ngươi liền mất mạng không?" An Cửu thở phì phò hù dọa.

Ngựa còn chạy băng băng về phía trước, nhưng đã chậm đi không ít, cũng không hề xóc nảy như vậy.

Tay nam nhân cầm dây cương, vẻ mặt tê liệt, mặc dù nghe những lời đe dọa, thần sắc hắn cũng chưa từng có nửa phần biến hóa.

Ngữ khí nói ra càng bình tĩnh trước sau như một: "Xin lỗi, An tiểu thư, chủ nhân phân phó mau chóng đưa người trở về. Ti chức vẫn chưa đi quá giới hạn, chỉ là làm chuyện thuộc bổn phận của mình thôi."

An Cửu: "???"

"Vậy mà ngươi không sợ?" Bùi Tịch đối với thủ hạ Ngàn Sát Các không phải rất ngoan độc sao?

Tên này vậy mà mặt cũng không thay đổi? Lá gan trâu như vậy?

Nam nhân nghiêm trang nói: "Chủ nhân công tư rõ ràng, sẽ không tùy ý trừng phạt cấp dưới, An tiểu thư không cần lo lắng."

An Cửu: "......"

Nàng bình tĩnh nhìn nam nhân một lúc lâu, lại nhìn sa mạc mênh mông vô bờ phía trước, nuốt nuốt giọng hỏi: "Hiện tại chúng ta đi đâu?"

Nam nhân nói: "Sắp đến Nhạn Môn Quan."

An Cửu lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Ti chức tên Thanh Tước."

Lúc này mới gần hoàng hôn, hai người cùng cưỡi một con ngựa, phía sau là tà dương như máu, trên sa mạc đổ bóng dáng chạy như bay.

An Cửu trầm mặc hồi lâu, gọi hệ thống trong đầu: "Hệ thống, cho ta xem Bùi Tịch."

【 Được. 】

Một hình chiếu đập vào mắt nàng, hình chiếu này nói đúng ra là trực tiếp đập vào võng mạc An Cửu, cho nên chỉ nàng có thể thấy.

Đặc biệt chính là, hình chiếu vừa mở ra, An Cửu liền thấy nam nhân vốn luôn bình tĩnh, miệng phun máu tươi.

"Vãi chưởng."



Hệ thống cũng đi theo: 【 Vãi chưởng. 】

Trong lòng An Cửu kinh ngạc: "Hệ thống, ngươi vậy mà biết câu này?"

Hệ thống này ngày thường an tĩnh như gà, tựa như một linh vật, cho dù nói chuyện cũng luôn tỏ ra bị thiểu năng.

An Cửu còn chưa bao giờ gặp nó nhân tính như vậy.

Hệ thống: 【...... Hệ thống không phải vật chết. 】

An Cửu lười truy sâu, hệ thống này một gậy đánh vẫn không ra rắm*, lúc trước nàng cũng hỏi qua chuyện sau lưng hệ thống, nhưng khi đề cập đến cơ mật, miệng nó còn chắc hơn vỏ trai.

* Một gậy đánh vẫn không ra rắm: ý nói một người không giỏi ăn nói, dù thế nào cũng không nói được.

【 Ký chủ, Bùi Tịch khá để ý đến cô. 】

Ánh mắt An Cửu vẫn dừng trên hình chiếu, thấy Bùi Tịch vẻ mặt tái nhợt lung lay sắp đổ được A Thất đỡ về phòng, ánh mắt nàng có chút phức tạp.

"Hắn đương nhiên để ý, ta chính là mạng của hắn."

Mạng đúng ý trên mặt chữ.

Nhưng...... Hắn hộc máu thật sự ngoài dự kiến của nàng.

An Cửu rũ mi, nhìn về phía mu bàn tay mình, nốt ruồi đỏ trên ngón áp út vẫn đẹp như tạc.

Hắn có phải đã quên, trên người nàng còn lưu lại thứ này của hắn?

Lúc này, An Cửu không thể nghĩ ra người bắt nàng là ai, đó chính là ngốc.

Bảo hệ thống tắt hình chiếu, An Cửu đảo mắt nhìn về nam nhân phía sau: "Thanh Tước, ngươi có phải Huyền Y Vệ?"

Thanh Tước nhìn nàng một cái, trả lời: "Đúng vậy."

"Cha ta sai ngươi tới bắt ta về?"

"Ti chức nghe lệnh của Hoàng Thượng, An đại nhân thỉnh mệnh Hoàng Thượng, giao cho ti chức tới tìm An tiểu thư."

An Cửu nhìn mặt hắn bình thường như người qua đường Giáp, cuối cùng hiểu vì sao lúc đầu nhìn thấy hắn, có cảm giác quen mắt.

Lần trước nhìn Cẩm Y Vệ của Minh Dập, cũng là một khuôn mặt người qua đường Giáp không ai chú ý.

Tuy rằng An Cửu cảm thấy, diện mạo người qua đường Giáp cũng là một loại đặc thù.

Lửa giận trong lòng An Cửu, sau khi nói chuyện với nhau, đã biến mất không dấu vết.

Nếu là Huyền Y Vệ, vậy nàng cũng không phải không thể nhịn.

Dù sao Huyền Y Vệ cũng sẽ không làm nàng mất mặt, khó trách vừa rồi nàng nói cáo trạng hắn còn bình tĩnh như vậy.

Sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi không lâu, hai người liền tới Nhạn Môn Quan.

Sau khi nhập quan là một tòa thành, Thanh Tước dứt khoát dẫn An Cửu tìm khách điếm, đặt một gian phòng.

An Cửu kỳ quái: "Chỉ cần một gian sao?"

Thanh Tước nói: "Ti chức nghỉ ở cửa phòng tiểu thư là được."

An Cửu: "......"

Đây là sợ nàng chạy trốn à!

An Cửu tốt bụng nói: "Ta sẽ không chạy, ngươi đặt thêm một phòng đi, ta thề sẽ không chạy."

Lời này của An Cửu là thật lòng, Thanh Tước lại như không nghe thấy, cầm thẻ bài liền lên lầu.

Hai người dùng bữa tối đơn giản do khách điếm chuẩn bị, An Cửu liền đi nghỉ ngơi, Thanh Tước cũng làm như hắn nói, trực tiếp ngồi ở cửa phòng nàng, tính ở hành lang như vậy một đêm.

An Cửu gọi hắn vào phòng ngủ dưới đất, hắn vẫn không nhúc nhích, giống đầu gỗ.

Đây là nam nhân cứng nhắc lại tuân thủ quy củ nghiêm ngặt.

An Cửu khuyên một tiếng thấy hắn thờ ơ, cũng không khuyên nữa.

Kỳ thật nàng không muốn chạy, Thanh Tước đã đến còn khiến An Cửu vui vẻ, bị bắt về nhà kết hôn cùng ông già, so với bị bắt giải độc rồi mất mạng, ai cũng biết nên chọn cái nào.

Cho dù kéo dài thời gian, nàng không thể không gặp Bùi Tịch, nàng còn phải về nhà, nhưng có thể sống lâu một chút cũng tốt.



Huống hồ, bị bắt về nhà, cũng không phải không thể lợi dụng.

Nằm ở trên giường, An Cửu gọi hệ thống: 【 Hệ thống, hình chiếu. 】

Hình chiếu lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt.

Trong khách điếm trấn Minh Quang, công tử bạch y mặc đồ trắng dựa nửa người vào đầu giường, thần sắc tái nhợt.

A Thất bưng một chén thuốc đi đến mép giường, nói: "Công tử yên tâm, thuộc hạ đã phái người đuổi theo, nhất định có thể nhanh chóng đưa An tiểu thư về. Người uống thuốc trước đi? Cơ thể người không chịu được khổ."

Bùi Tịch hơi rũ đầu, mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn cánh tay mình, trầm mặc không nói.

An Cửu tập trung nhìn, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn của hắn có chấm đỏ tươi đẹp ướt át.

Đây hẳn là cổ tử mẫu.

An Cửu cũng không bất ngờ, nàng đều có thể phản ứng lại, với tâm trí Bùi Tịch, không thể không nghĩ đến thứ này.

"Phía đông nam, hai trăm dặm...... Nàng hẳn là tới Nhạn Môn Quan rồi." Hắn bỗng nhiên mở miệng, nhẹ giọng nói.

Khi nói lời này, ngữ khí hắn rất nhẹ, lộ ra sự suy yếu.

An Cửu nhạy bén chú ý, khóe mắt đuôi mày nam nhân đều quanh quẩn sự uể oải nhàn nhạt, tròng mắt cũng hơi ảm đạm, giống như phun ra không chỉ là máu, còn là tinh thần hắn.

A Thất nói: "Đã phái người đi, nửa đêm là có thể đến Nhạn Môn Quan, người bắt An tiểu thư nhất định sẽ nghỉ chân ở trong thành, chắc chắn có thể tìm An tiểu thư về."

Nói xong lời này, A Thất chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được lo lắng, nhắc nhở: "Công tử, người một đường bôn ba hấp thụ hạt bồ đề, lại miễn cưỡng động võ, hiện giờ kinh mạch hỗn loạn, nếu không nghỉ ngơi cẩn thận, chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma......"

Bùi Tịch rốt cuộc nâng mắt, trong tròng mắt đen như mực lạnh nhạt như đóng băng.

"Ta là đại phu, thân thể của mình ta rất rõ."

Bùi Tịch đương nhiên rõ, tình trạng hiện tại của thân thể hắn.

Lúc ấy ngụm máu kia, không chỉ đảo loạn nội lực vốn đã không ổn của hắn, khiến gân mạch hỗn loạn, càng khiến kịch độc mới bình phục trong cơ thể lại có chút dấu hiệu sống lại.

Gân mạch dễ giải quyết, tựa như hắn nói, hắn là đại phu, không thể để mình đi đến nông nỗi tẩu hỏa nhập ma.

Thứ khó giải quyết chính là độc, độc này mỗi lần phát tác, lần sau sẽ càng thêm nghiêm trọng, cứ tích tụ như vậy, thẳng đến khi khiến hắn hoàn toàn điên cuồng.

Nghĩ tới đây, đáy mắt nam nhân càng thêm lạnh băng.

"Công tử, người là...... Thích An tiểu thư sao?"

A Thất chưa bao giờ thấy bộ dáng suy yếu như thế của công tử, cho dù lúc trước độc phát, hắn cũng chưa từng gặp qua.

Trong cảm nhận của hắn, công tử vẫn luôn bình tĩnh khống chế hết thảy, hắn cường đại, trí tuệ, có năng lực lại có tâm kế, mặc dù ngồi xe lăn, là người đáng thương trong mắt đại chúng, vẫn có thể thành thạo thành lập thế lực khổng lồ.

Nhưng mà người cường đại như vậy, từ khi gặp An Cửu, liền thay đổi.

A Thất là người đứng nhìn, hắn sớm đã nhìn ra công tử đối với An tiểu thư không bình thường.

Tuy rằng nàng có thể giải độc cho công tử, nhưng hôm nay sự chú ý công tử đối với nàng, lại hiển nhiên vượt qua giới hạn giải độc!

"Thích......" Bùi Tịch bỗng nhiên nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một tia sáng.

"Tất nhiên ta thích nàng." Hắn vậy mà không phủ nhận.

A Thất sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, lập tức nói: "Ngày mai ta liền phân phó người đi tìm nữ tử khác, thiên hạ lớn như vậy, nhất định còn có nữ tử khác có thể giải độc cho người! Chờ người khôi phục, có thể ở bên An tiểu thư lâu lâu dài dài."

Bùi Tịch bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói hơi khàn: "Không, chỉ cần nàng."

Nam nhân áo trắng tóc đen, khóe môi ý cười dạt dào. Cười không còn ôn nhu như trước, chỉ có một mảnh lạnh lùng.

A Thất nhìn, không nhịn được rùng mình.

"Đúng là bởi vì thích nàng, nên mới không nên giữ nàng." Bùi Tịch gằn từng chữ một, thấp giọng như lầm bầm nói.

Bóng đêm bao phủ mặt đất, ánh trăng mỏng xuyên qua song cửa sổ, chiếu trên sàn gỗ một mảnh bạc sương.

Một nam tử mặc hắc y nhắm mắt, ngồi dựa trên hành lang, cửa hắn dựa lưng vào đột nhiên mở ra.

Hắn lặng yên trợn mắt, liền thấy thiếu nữ váy đỏ đeo tay nải, mặt đầy kinh hoảng chạy từ trong phòng ra, như là chạy trốn, vội vàng nói với hắn: "Thanh Tước, ta rất nhớ nhà, không bằng chúng ta lên đường về nhà suốt đêm đi!"

Thanh Tước: "......"

Hắn sao nhớ rõ, trước khi xuất phát An thượng thư còn dặn dò hắn, nhất định phải để ý An tiểu thư đừng để nàng chạy?

Nàng như vậy giống muốn trốn sao?