"Ta, ta chờ ai, không, không liên quan đến chàng!"
Thiếu nữ trên giường hỉ hàm răng cắn chặt cánh môi, rõ ràng đáy mắt tràn đầy kinh hoảng, lại vẫn ngoan cường nhíu chặt mày, biểu tình quật cường.
Trước nay nàng không phải người nghe lời, từ nhỏ đã được nhà sủng hư, chỉ có người khác nghe nàng, đại tiểu thư sao có thể ngoan ngoãn phục tùng người khác?
Mặc dù bị nam nhân uy hiếp, nàng cũng chỉ mặt ngoài thuận theo, sau lưng chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm phương pháp thoát vây.
Giống như lúc trước ngày đầu tiên hắn gặp nàng, thiếu nữ nói cười vui vẻ, dẫn mấy tên mạo phạm nàng vào trong động, sau đó tùy ý giáo huấn.
Khi đó hắn liền phát giác, cô nương này tuyệt đối không an phận.
"Nàng cho rằng gả vào vương phủ là có thể thoát khỏi ta?"
Bùi Tịch rũ mắt, nhìn quét qua thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy.
Gương mặt này của nàng hắn sớm đã quen, vốn không nên bị hấp dẫn nữa, nhưng giờ phút này nhìn thấy, ngực lại càng thêm dồn dập, dường như có con thỏ chui vào nhảy nhót tung tăng.
Đối mặt với chất vấn lạnh lẽo của nam nhân, thiếu nữ lại ngửa đầu, như bất chấp tất cả nói: "Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, cho dù chàng bắt ta thì sao? Ta sẽ không thích chàng, người như chàng thật là đáng sợ, không ai sẽ thích người như chàng!"
Thiếu nữ nói xong, liền gắt gao nhắm hai mắt lại, lông mi cong vút run rẩy.
Nàng bất an cắn môi, hàm răng trắng đè lên cánh môi, môi căng mọng hơi trũng xuống, giống như anh đào tươi mới bị người đè ép, cơ hồ muốn chảy ra dòng nước ngọt.
Răng trắng môi đỏ giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, hồng và trắng đối lập, dừng ở trong mắt, có kiểu mỹ lệ nhìn thấy ghê người.
Tầm mắt nam nhân không tự chủ được dừng trên đôi môi đỏ kia, hầu kết di chuyển.
Hắn vốn tính lặng lẽ mang nàng đi, tuy rằng vô cùng nguy hiểm rất có thể bị phát hiện.
Dù sao vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, bên cạnh Minh Dập còn có Huyền Y Vệ bảo vệ, hắn vào dễ dàng, nhưng nếu muốn mang theo một người sống lặng lẽ rời đi, lại rất khó.
Bùi Tịch cũng không muốn bại lộ thân phận.
Giờ khắc này, hắn lại không nhịn được muốn đổi kế hoạch.
"Ta sao lại giết nàng chứ?" Hắn bỗng nhiên nhếch môi cười khẽ, tiếng cười sung sướng, lại lộ ra nguy hiểm mãnh liệt, lời nói phát ra lại nhu hòa cực kỳ, phảng phất như đang nói lời yêu, "Ta rõ ràng thích nàng như vậy, thương nàng còn không kịp."
An Cửu nhắm mắt, tầm nhìn một mảnh đen kịt, nàng có thể cảm giác được nam nhân trước mặt hạ thấp thân mình, ở vị trí cực gần cẩn thận đánh giá nàng, khi hắn nói chuyện dòng khí đều quét qua mặt nàng.
Mặc dù nhắm hai mắt, cảm giác bị mãnh thú nhìn vẫn không bỏ qua được, lan tràn ở trong lòng.
"Chàng, chàng là đồ biến thái, ai muốn chàng thích!"
Thiếu nữ nhẫn nại nhíu mày, giọng nói yếu ớt mắng chửi, vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp.
"Lại mắng hai câu."
"???"
Tên khốn, hắn như vậy sao nàng diễn được nữa!
An Cửu bị câu nói này chấn động đến mở mắt ra, liền thấy trên mặt nam nhân tràn đầy ý cười nhạt nhẽo, không giống giả bộ.
Hắn thích bị mắng? Đây là sở thích biến thái gì thế?
An Cửu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, trên môi chợt lạnh, phảng phất rơi xuống một mảnh tuyết.
Nam nhân một bộ hồng y, trên mặt không nhìn ra khác thường, duy chỉ môi mỏng tái nhợt.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn trên môi đỏ tươi ướt át của thiếu nữ, vừa rồi khi nàng mắng hắn, cái miệng đỏ rực lúc đóng lúc mở, đẹp cực kỳ.
An Cửu lại có chút thất thần, không chỉ vì khiếp sợ bởi yêu cầu của phản diện, còn bởi vì độ ấm trên người hắn.
"Hệ thống, hiện tại thân thể Bùi Tịch thế nào? Hắn không sao chứ? Hắn có thể chết sớm không? Ta có chút sợ còn chưa công lược xong, hắn đã tự tìm đường chết."
An Cửu cùng lúc lo hai việc, lo lắng gọi hệ thống trong đầu.
Hệ thống: 【......】
【 Ký chủ không cần lo lắng, đối tượng công lược nhất định sống lâu hơn cô. 】
An Cửu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta an tâm rồi."
Nàng đúng là sợ Bùi Tịch tự mình tìm đường chết, ai bảo thoạt nhìn thân thể hắn hiện tại không tốt.
Liên lạc với hệ thống xong, thời gian mới qua một cái chớp mắt, An Cửu nhanh chóng khôi phục trạng thái, như nhớ tới cái gì trừng mắt giận nói: "Bên cạnh Minh Dập có Huyền Y Vệ, chỉ cần ta kêu một tiếng, lập tức có người tới! Ta cảnh cáo chàng nhanh đi đi, bằng không không tha cho chàng!"
Nhưng mà nam nhân trước mặt lại không chút nào để ý, mặt cũng không thay đổi, khẽ cười một tiếng: "Vậy nàng kêu một tiếng thử xem?"
An Cửu há mồm đang định kêu, giây tiếp theo đầu vai đã bị ngón tay đặt lên, một câu cũng không nói nên lời.
Thần sắc thiếu nữ hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng nàng sẽ không dễ dàng chịu thua, nâng tay đẩy nam nhân ra, nhưng nàng đã đánh giá cao sức của mình, thân thể yếu đuối của tiểu thư khuê các không lay động được người tập võ, ngay cả tay hắn để trên mặt nàng, nàng cũng không hất được.
Dưới tình thế cấp bách, một tay khác của thiếu nữ chống trên giường hỉ sờ được thứ gì đó, nắm lấy ném về phía nam nhân.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, mặt nam nhân bị đập vài cái, tay cũng theo bản năng nới lỏng.
An Cửu nhìn chuẩn thời cơ, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo thoát khỏi khống chế của hắn, đứng dậy chạy về phía cửa.
Chỉ cần ra cửa, nhất định sẽ có người phát hiện, đến lúc đó là có thể được cứu rồi!
Nàng nghĩ như vậy.
Nhưng cơ thể còn chưa đứng lên, cánh tay đã bị bàn tay thon dài gắt gao giữ lại, nam nhân dễ dàng kéo nàng lại, bởi vì dùng sức quá mạnh, thiếu nữ còn chưa đứng vững, cả người ngã thẳng lên giường hỉ, kim quan trên đầu lắc lư, tua chạm vào nhau, phát ra tiếng sột soạt nhỏ.
"Ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng nàng chọc giận ta."
Nam nhân nheo mắt, giữa mày không thấy nửa phần cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Hắn chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc cầm một hạt long nhãn, ánh mắt u ám, "Nghe nói trên giường hỉ sẽ rải một số loại hạt, ý là sớm sinh quý tử...... Nàng vừa rồi, dùng cái này ném ta?"
An Cửu sờ phía sau, quả nhiên sờ phải một quả khô, lại giơ tay ném một quả khô qua.
Thân hình Bùi Tịch không động, tùy ý để những hạt nhỏ như quả táo, đậu phộng, long nhãn, hạt sen vân vân nện vào người mình, lại theo hồng bào lăn xuống đất.
Thấy nam nhân ngước mắt nhìn, An Cửu đá giày, co rúm vào góc giường.
Hắn chặn ở mép giường, nếu không chạy thoát, vậy cố gắng trốn để kéo dài thời gian.
Không ngờ nam nhân cũng không tức giận, đôi mắt dừng trên giường hỉ to rộng, ánh mắt sâu thẳm khó phân biệt: "Giường hỉ này, là tổ ấm tình yêu của nàng và Minh vương sau này?"
An Cửu không biết hắn muốn làm gì, nhưng nàng đoán nhiều nhất chính là giống hai lần trước, dùng thể chất siêu mẫn cảm trừng phạt nàng một chút mà thôi.
Tuy rằng quá trình rất khó chịu, sau khi chấm dứt cả người đều như kiệt sức, nhưng ngẫu nhiên tới một lần cũng không phải không thể.
Nói thực ra, vẫn khá tuyệt.
Dù sao hắn chỉ muốn dùng nàng giải độc, làm gì cũng không được. Làm cổ song sinh cần nữ tử, cần nhất là xử nữ.
An Cửu nghĩ như vậy, càng không sợ hãi.
Nắm quả khô ném về phía hắn, cho dù nó căn bản không khiến bị thương, có thể phản kháng cũng tốt.
An Cửu ném hai cái, cổ tay đã bị nắm lại.
Nam nhân cúi xuống, ngón tay lạnh lẽo bắt lấy cổ tay của nàng, khi nàng kịch liệt giãy giụa, liền điểm mấy huyệt đạo trên người nàng.
Tới rồi, quả nhiên tới rồi.
Cảm giác quen thuộc ập lên trong lòng, An Cửu trước lạ sau quen, đã chuẩn bị sẵn sàng nằm liệt trên giường.
Nàng còn tìm vị trí cho mình, dựa vào chăn hỉ mềm mại sau lưng, bảo đảm mình nằm liệt được thoải mái dễ chịu.
Hiện tại nàng không nói được, ngược lại cũng không cần làm bộ làm tịch, chỉ cần dùng mắt trừng hắn là được.
Mau làm xong đi, làm xong liền có thể kết thúc công việc.
An Cửu cảm giác mình hiện tại giống như một nam nhân trung niên về đến nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, đối mặt với vợ, chỉ muốn giao lương sớm một chút rồi đi ngủ.
"Thấy y phục hôm nay ta mặc không?" Tiểu yêu tinh muốn ép khô nàng còn có tâm trạng hỏi nàng.
An Cửu nhìn hồng y trên người hắn, ý bảo mình thấy.
Nam nhân cong môi cười nói: "Ta cố ý mặc xiêm y này tới, nàng nói xem ta ở trong phòng này cùng nàng động phòng, Minh vương biết sẽ như thế nào?"
An Cửu trừng hắn.
Bùi Tịch tâm tình tốt cong cong môi.
Kỳ thật chủ ý này là hắn vừa nghĩ đến, hắn chỉ cần tưởng tượng nếu Minh vương thuận lợi hồi kinh, tối nay còn không phải là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ sao?
Đương nhiên, hắn khẳng định không thể để việc này trở thành sự thật, nhưng mặc dù là tưởng tượng, cũng khiến Bùi Tịch sinh ra xúc động muốn giết người.
Nhưng đổi Minh vương thành mình, xúc động muốn giết người kia thay đổi một chút, thành xúc động khác khó có thể ức chế.
An Cửu không thể tin mà trừng lớn mắt.
Nàng vẫn là xem nhẹ trình độ biến thái của hắn rồi? Mặc hỉ phục cùng nàng làm ở trên giường hỉ của người khác? Đây thật sự không phải tâm lý có vấn đề sao?
Nói nữa, hắn thật sự có thể động phòng cùng nàng?
An Cửu không tự chủ được mà nhìn xuống, nhìn chỗ eo bụng của nam nhân, lại rất nhanh thu về.
Hắn không cần mạng của mình?
Không biết có phải tâm tình của nàng truyền tải qua đôi mắt hay không, nhưng lại truyền đạt sai rồi, nam nhân tựa hồ hiểu lầm.
"Nàng nghĩ cái gì?" Hắn như cười, giọng lạnh lùng, "Nàng cho rằng ta sẽ không làm?"
Nam nhân vươn tay về phía nàng, trên ngón tay không mang theo độ ấm, đầu ngón tay lạnh băng dừng trên cằm An Cửu, mang đến lạnh lẽo tận xương.
Dưới tác dụng của siêu mẫn cảm, lạnh lẽo nháy mắt khuếch tán, An Cửu không khống chế được rùng mình.
Nhưng rất nhanh, cả người nàng liền nóng lên.
Lúc trước ở Tái Bắc, người hắn nóng như bếp lò. Hiện giờ lại đột nhiên thay đổi, lạnh đến kỳ cục.
Lòng bàn tay lạnh lẽo dừng trên da thịt ấm áp, không chỉ mang đến lạnh lẽo như tuyết, còn tạo lên ngọn lửa hừng hực lan ra đồng cỏ.
Làn váy đỏ của tân nương che cổ tay trắng bệch của nam nhân, từng lớp vải dệt chồng lên nhau, dưới váy đỏ ẩn hiện đồi núi nhấp nhô, như là che giấu một con động vật nhỏ, thường phát ra rung động rất nhỏ.
Lúc này hắn không giống như vài lần trước, mạnh mẽ áp chế hỗn loạn.
Bùi Tịch là đại phu, mà đại phu không hiểu gì bằng hiểu cơ thể người. Mặc dù hắn chưa từng thực hành, nhưng hắn cũng biết nên làm như thế nào khiến nữ nhân đạt được vui sướng.
Hết thảy đều lẳng lặng phát sinh ở góc không ai biết.
Nến đỏ trong phòng đang cháy, xa xa ngoài phòng truyền đến âm thanh ầm ĩ vui mừng của buổi tiệc.
Thiếu nữ hơi ngửa đầu hé môi, nhìn hư không trên đỉnh đầu, mắt đào hoa một mảnh mê ly, dường như hoàn toàn mất đi thần chí, biến thành thú bông không có linh hồn.
Một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng đến bên môi thiếu nữ, đầu ngón tay sạch sẽ cầm một hạt sen trắng to bằng ngón út.
Kỳ quái chính là, trên ngón tay và hạt sen, vậy mà hiện lên ánh sáng lấp lánh, giống rửa qua nước.
"Muốn nếm thử hương vị của nó không?"
An Cửu hốt hoảng liếc hắn một cái, chậm rãi ý thức được hắn đang nói gì, nhanh chóng khép miệng lại, cảm thấy thẹn mà quay đầu.
Ngươi cút đi! Đại biến thái!
Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng nhai nuốt rất nhỏ, An Cửu cả kinh lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy hầu kết nam nhân lăn xuống, ý vị thâm trường nhìn nàng nói: "Hương vị cũng không tệ lắm."
An Cửu: "!!!"
Tựa hồ bị biểu tình giờ phút này của nàng lấy lòng, tối nay lần đầu tiên nam nhân sung sướng cười rộ lên, mắt đen hẹp cũng cong lên.
Hắn hứng thú vân vê một quả táo đỏ trên giường, cúi đầu vuốt tóc đen mướt mồ hôi trên má nàng, ôn nhu hỏi: "Nàng dùng nó ném ta sao?"
An Cửu dùng sức lắc đầu, coi đầu thành trống bỏi, phát quan trên đầu cũng bị nàng lắc rơi ra.
Nàng gian nan di chuyển cơ thể yếu đuối, lui dần về sau.
Nhưng nam nhân trong cái nhìn hoảng sợ của nàng, ý cười càng thêm dạt dào.
"Xem ra là có...... Vậy lại nếm thử hương vị của nó nào."
Một bàn tay duỗi tới, nắm lấy mắt cá chân trắng trẻo tinh tế của thiếu nữ, không chút nghi ngờ kéo nàng về phía hắn.
Ngón tay tái nhợt của thiếu nữ túm khăn trải giường, giống như người bắt lấy rơm rạ khi rơi xuống nước, màu đỏ tươi đẹp nhăn thành một nhúm, lại không ngăn được mình từng bước hướng về vực sâu dục vọng.
Khi bông tuyết lạnh lẽo lại bay lả tả dừng trên đoá hoa mỏng manh, hòa tan thành suối nước róc rách, nàng rốt cuộc không nhịn được, nức nở khóc.