Lúc Nhan Mộng Sinh trở về đã là 8 giờ tối, hắn nhìn thấy phòng khách nhiều thêm một người, cũng chỉ là nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, một bộ không chút nào để ý.
Đinh Tiểu Huy cùng thiếu niên áo đen đối mặt nhau, biểu tình cứng đờ cả người không được tự nhiên.
Chờ Nhan Mộng Sinh lên lầu, cậu mới thả lỏng lại, vừa mới rồi hô hấp của cậu không dám thở mạnh, thiếu niên kia mang lại cho cậu cảm giác áp bách có chút lớn.
Vị này hẳn là tiểu thiếu gia khác của Nhan gia. Rõ ràng bọn họ thoạt nhìn tuổi không sai biệt lắm, nhưng cổ áp bách kia thật sự là đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt đen nửa híp kia......
Thâm trầm như một cái hồ sâu, giống như cái động không đáy có thể cắn nuốt người, sâu không thấy đáy.
Hắn cùng tiểu Huyền tính cách như thế nào kém nhiều như vậy?
Một người hoạt bát rộng rãi nãi thanh nãi khí làm cho người ta thích, một người bụng đầy thâm trầm ánh mắt tối tăm khiến người khác muốn tránh xa......
Thiếu niên áo đen vừa thấy liền biết tính tình không tốt, Đinh Tiểu Huy có điểm nghi hoặc, hai người này bình thường như thế nào ở chung với nhau?
Nhan Mộng Sinh trở lại trên lầu, Sở Huyền nghe được bên cạnh phòng ngủ truyền đến tiếng đóng cửa, hẳn là Nhan Mộng Sinh đã trở lại.
Nhân vật trong truyện mà cậu thích nhất chính là Xa Ôn Thư, nói chuyện ôn thanh tế ngữ, đối xử với người khác lễ độ. Cậu rất tò mò Nhan Mộng Sinh cùng Xa Ôn Thư trò chuyện cái gì, có hay không nhắc tới mình.
Sở Huyền ngồi ở trên giường, nhìn cửa phát ngốc, Nhan Mộng Sinh đi ra ngoài như vậy sớm, đã ăn cơm chưa? Cậu nên hay không đi hỏi một chút.
Nhưng là nghĩ lại tưởng tượng, cậu vì cái gì muốn hỏi cái này chứ, này cùng hắn có quan hệ gì.
Sở Huyền nghe được tiếng bước chân trên thang lầu, cậu cũng mở cửa theo đi xuống. Cậu mới vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang, liền nghe được âm thanh thanh lãnh của Nhan Mộng Sinh, hắn nói: "Tưởng Huyền buổi tối đã ăn cơm chưa?"
Nghe hỏi thế bước chân của cậu bỗng chốc ngừng ở tại chỗ, tâm bỗng nhiên ấm lên, bàn tay nhỏ đặt trên vịnh cầu thang hơi nắm chặt.Đôi mắt long lanh đầy nước ngơ ngác mà nhìn tay vịn cầu thang, tĩnh tâm nghe bọn họ kế tiếp nói chuyện phiếm.
Sau đó Linh Tử lo lắng mà nói: "Tiểu Huyền hôm nay buổi tối ăn rất ít, không biết có phải hay không thân thể không thoải mái."
Sau đó trầm mặc hai giây, mới lại lần nữa nghe được Nhan Mộng Sinh lãnh chất tiếng nói, "Đợi lát nữa làm chút cháo cho em ấy uống đi."
Sở Huyền cánh môi hồng phấn nho nhỏ hơi nhấp, đầu hơi hơi cúi xuống.
"Nhan thiếu gia cậu ăn chưa?"
"Quá muộn sẽ không ăn." Nói xong, Nhan Mộng Sinh sắc mặt đạm mạc hướng tới tủ lạnh, thói quen tính mà mở ra tủ lạnh muốn đi lấy bình Coca, lại quên mất hắn đều đã đổi thành sữa bò cùng nước chanh.
Không còn muốn uống Coca, ánh mắt quét qua dải màu trắng cùng màu vàng, trong mắt mang theo điểm do dự, rối rắm trong chốc lát vươn thon dài tay cầm một hộp sữa bò ra. Sữa bò rất ấm, cùng với coca mình uống độ ấm kém rất nhiều.
Nhan Mộng Sinh ước lượng trọng lượng sữa bò, mặt mày ngưng lại, ngược lại giãn ra, đem nắp bình vặn ra, bên trong tản ra nhàn nhạt mùi sữa.
Sở Huyền làm bộ cái gì cũng không nghe được đi xuống lầu, oánh bạch ngoan ngoãn trên mặt tuy rằng thực bình tĩnh, chính là trong lòng cậu đã kích động khởi lên sóng nhỏ.
Cậu thật sự chưa bao giờ có nghĩ tới Nhan Mộng Sinh sẽ chủ động quan tâm cậu.
Rõ ràng về sau sẽ trưởng thành thành một kẻ máu lạnh vô tình, tàn nhẫn độc ác ác ma, coi mạng người như con kiến, thậm chí căn bản không ý thức không đến chính mình làm sai, cảm thấy chính đó chính là nguyên tắc của bản thân......
—— nhưng chính là một người lạnh băng như vậy thế nhưng còn sẽ quan tâm người khác.
Sở Huyền trong lòng phức tạp vạn phần.
Tầm mắt không hề sai lầm trực tiếp rơi xuống thiếu niên đứng ở cạnh tủ lạnh, tóc đen như mực, sắc mặt trắng nõn như tuyết, đang ở hơi hơi ngửa đầu uống sữa bò, màu da thậm chí so với sữa bò đóng gói còn muốn sạch sẽ đáng chú ý hơn, khóe mắt lúc này rất là nhu hòa.
Có lẽ chính mình thật sự không thể lại xem Nhan Mộng Sinh giống như trong nguyên tác, có đôi khi chỉ cần cốt truyện xảy ra một chút vấn đề, liền sẽ thay đổi toàn bộ.
Nghĩ đến đây, Sở Huyền một lần nữa ngước mắt lên, mặt tròn trơn bóng nở nang lộ ra một mạt mỉm cười ngọt ngào, thanh âm nhuyễn manh đến làm tâm đều mềm đi: "Anh, anh đã trở lại rồi."
Nhan Mộng Sinh đậy nắp sữa bò lại, bất động thanh sắc nhàn nhạt ừ một tiếng.
Sở Huyền nhíu mày lại, bàn tay béo nhỏ nắm cằm mình, ra vẻ suy nghĩ, nãi thanh nãi khí mà nói một câu: "Anh bắt đầu uống sữa bò sao?"
Nhan Mộng Sinh ô mắt chớp một chút, thanh âm chứa đầy lười biếng, "Ngẫu nhiên đổi khẩu vị."
Sở Huyền gật gật đầu,còn chưa nói xong câu tiếp theo, Nhan Mộng Sinh sắc mặt hơi đổi, lướt qua cậu thẳng tắp mà đi tới cầu thang, nện bước cấp bách hoảng loạn, quay trở lại phòng mình.
Sở Huyền sửng sốt một chút, thẳng đến khi bóng dáng Nhan Mộng Sinh biến mất ở lầu hai.
Thu hồi thần trí, quay đầu liền nhìn thấy Đinh Tiểu Huy không làm bài tập đang nhìn chằm chằm vào chính mình phát ngốc, làm một cái biểu tình thực hung dữ, đè thấp nãi âm: "Mau làm bài tập, ngẩn người làm gì."
Nga trời ạ! Trên đời này như thế nào sẽ có đứa nhóc đáng yêu như vậy. Sở Huyền tự cho là đang làm biểu tình rất hung dữ với Đinh Tiểu Huy liền phảng phất như tim bị mèo cào một phát, như là tiểu thiên sứ đối với cậu mỉm cười, quan tâm cậu mau làm bài tập.
Đinh Tiểu Huy lập tức vùi đầu làm bài tập, Sở Huyền sửng sốt một chút, lúc này thế nhưng cực kỳ nghe lời.
Không bao lâu, Linh Tử nấu cháo xong, là cháo hầm củ cải trắng, cô đưa cho Sở Huyền cùng Đinh Tiểu Huy một người bưng một chén.
Sở Huyền nhìn trên bàn chỉ có hai chén cháo, đối với Linh Tử nhuyễn thanh nói: "Chị ơi cho em thêm một chén cháo nữa ạ."
Vừa nghe, Linh Tử vội vàng lắc đầu, "Không được, tiểu hài tử buổi tối không thể ăn quá nhiều cháo, ảnh hưởng tiêu hóa."
Sở Huyền mặt giống như bánh bột, dôi mắt to đẹp cười đến cong lên, giống như hai cái trăng rằm, "Không phải em ăn, anh hai không phải chưa ăn cơm sao? Cho anh ấy ăn đi."
Vừa nghe lời này, trái tim Linh Tử phảng phất như bị mật đường bạo kích, tiểu thiếu gia lớn lên thật làm cho người ta thích, miệng nhỏ anh đào cũng ngọt ngào, lại giống như mặt trời nhỏ ấm áp......
Linh Tử nếu không phải còn tồn một tia lý trí, cô có thể đem khuôn mặt cậu nắn đến trầy da!
"Được ~ tiểu Huyền thật hiểu chuyện!" Linh Tử trên mặt ý cười liền giống như hoa tươi nở rộ, ở trong lòng hừ ca vui vẻ mà đi tới phòng bếp chuẩn bị một chén cháo khác tới.
Sở Huyền đặng đặng đặng chạy lên lầu hai, gõ cửa phòng Nhan Mộng Sinh, thanh âm mềm mại mà kêu gọi: "Anh ơi, ra tới uống cháo oa."
Phòng trong vốn đang truyền đến một ít động tĩnh, chờ cậu nói xong, trong phòng thanh âm lập tức biến mất, quỷ dị an tĩnh lại.
Sở Huyền lông mày nhợt nhạt nhíu lại, trải qua mấy ngày này tiếp xúc, hiện tại thân thể này tàn lưu sợ hãi cảm cũng đã biến mất hơn phân nửa, hiện tại hoàn toàn có thể nhìn thẳng hắn bình thường nói chuyện. Cậu để tay lên nắm cửa, chỉ sợ là bệnh bao tử của Nhan Mộng Sinh lại tái phát, lập tức mở cửa.
Lọt vào trong tầm mắt mà đến chính là một bãi chất lỏng nhìn thấy ghê người màu đỏ, Sở Huyền hai tròng mắt co rụt lại, hô hấp trì trệ một giây.
Nhan Mộng Sinh đang ở ngồi dưới đất dùng vật bén nhọn nhỏ rạch lên cánh tay, từ xa nhìn lại, miệng vết thương cũng khá dài. Sở Huyền lập tức chạy qua, Nhan Mộng Sinh nháy mắt nâng lên hai tròng mắt, hốc mắt đều là phiếm hồng, bên trong tràn ngập nồng đậm tối tăm, tuy là Sở Huyền từng gặp qua đại ca trường học đều không bì kịp Nhan Mộng Sinh trước mắt một phân khí thế dọa người.
"Cút." Lời ít mà ý nhiều, thanh âm lạnh lùng.
Lúc Nhan Mộng Sinh ở lầu một ý thức được chính mình lập tức muốn phát bệnh, hơn nữa hiện tại rất có thể khống chế không được chính mình, hắn thực sợ hãi chính mình phát tác bệnh phát điên tới ai đều không nhận, vạn nhất thương tổn người Sở Huyền......
Sở Huyền nhìn vết thương kia nằm trên cánh tay còn đang không ngừng mà chảy máu đỏ tươi, nếu không cầm máu, tuy nói không đến mức mất máu quá nhiều, nhưng cũng đối với cơ thể Nhan Mộng Sinh thật không tốt.
Cậu ổn định tinh thần, chịu đựng tầm mắt lạnh băng sắc bén kia, đem vật bén nhọn trên mặt đất bọc lại bỏ vào trong túi, phòng ngừa về sau Nhan Mộng Sinh lại dùng nó thương tổn thân thể, tiếp theo bắt đầu tìm băng vải cùng cồn trong ngăn kéo.
"Tao muốn mày đi ra ngoài, có nghe hay không!" Nhan Mộng Sinh khẽ quát một tiếng, đột nhiên lớn tiếng khiến Sở Huyền hoảng sợ, vành mắt nhi không chịu khống chế mà bắt đầu phiếm ra sương mù, cậu nâng lên đôi mắt bị nước mắt làm mơ hồ ướt dầm dề xinh đẹp cùng Nhan Mộng Sinh đối diện.
"Vậy anh liền như vậy thương tổn chính mình sao!" Sở Huyền dùng nãi âm lớn tiếng chất vấn Nhan Mộng Sinh, câu này vừa nói ra, nước mắt nhi rốt cuộc khống chế không được nhỏ xuống, chịu cảm xúc ảnh hưởng chóp mũi lại bắt đầu trở nên phấn hồng, "Ô ô ô ô sao anh hung dữ với em a......"
Nhan Mộng Sinh lần đầu tiên như vậy thấy khuôn mặt khóc thút thít Sở Huyền như vậy,lông mi dài mà rậm bị nước mắt dính ướt, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp giống như bọt nước trong sáng đầy nước mắt, nước mắt theo gương mặt trượt xuống, phảng phất như mang theo tâm người khác cùng nhau rơi xuống, làm người đau lòng tan nát cõi lòng.
Bởi vì hai người rất gần, Sở Huyền khóc lóc cúi người đi lấy đồ vật, nước mắt thậm chí rớt xuống mu bàn tay Nhan Mộng Sinh.
Nước mắt nóng bỏng, nặng đến cơ thể Nhan Mộng Sinh hơi hơi cứng đờ, đồng thời vừa mới cũng bị Sở Huyền lớn tiếng chất vấn ảnh hưởng tinh thần, tâm thác loạn mấy cái, suy nghĩ trở nên hỗn độn lên, chính là cả người lại ngoài ý muốn bình tĩnh xuống, đôi mắtđỏ lên đôi mắt cũng chậm rãi khôi phục bình thường nhan sắc, nguyên bản dồn dập hô hấp cũng chậm rãi vững vàng.
Nhan Mộng Sinh thả lỏng chân mày, thanh âm thanh lãnh có chứa vài phần thấp mềm xin lỗi.
"Thực xin lỗi."
"Anh không hung dữ với em."
Sở Huyền nghe xong Nhan Mộng Sinh nói hai câu này cảm xúc mới ổn định chút, nghĩ chính mình đại nhân đại lượng, không so đo với người bệnh, nhưng cậu tiểu tâm tư mà lúc xoa miệng vết thương trên khuôn mặt nhỏ nào có còn nước mắt đâu.
Toàn bộ quá trình Nhan Mộng Sinh cổ họng không lên một tiếng, thành thành thật thật để Sở Huyền giúp hắn băng bó.
Băng bó xong rồi, đem máu trên mặt đất đều lau thực sạch sẽ, Sở Huyền cảm giác Nhan Mộng Sinh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, giả bộ hít hít tiểu xảo cái mũi phiếm hồng nhẹ giọng dò hỏi: "Kia... Anh còn muốn ăn cháo không?"
Sở Huyền lập tức ăn nói khép nép, hoàn toàn đã không còn khí thế chỉ trích mới vừa rồi, còn phát giác vừa rồi chính mình quá mức xúc động cũng dám cùng Nhan Mộng Sinh lớn tiếng.
Nhan Mộng Sinh nhìn cánh tay chính mình còn quấn lấy băng vải, tuy rằng làm cho hắn béo một vòng, nhưng còn thuận mắt một chút. Khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, nhìn Sở Huyền, ánh mắt hơi lóe.
Hắn làm ra vẻ dùng tay trái ôm tay phải, không chủ động kêu lên đau đớn lại ám chỉ hắn đau, "Anh không dùng được tay phải," tròng mắt chuyển động, nhìn xuống Sở Huyền, "Nhưng mà anh muốn ăn cháo."
Sở Huyền vừa định hỏi tay trái đâu, Nhan Mộng Sinh phảng phất tựa như biết Sở Huyền muốn hỏi gì, trước tiên nói: "Nhưng tay trái lại không có sức lực."
"Em đây bưng lên nha."
Nhan Mộng Sinh không lên tiếng, cam chịu những lời này của Sở Huyền.
Chờ Sở Huyền mở cửa đi rồi, Nhan Mộng Sinh đứng lên vừa muốn ngồi vào trên giường, cảm giác ngăn tủ có điểm lệch, liền vươn tay trái đem cái tủ thô to cao nửa người hai người ôm mới hết như vậy cực kỳ thoải mái mà xách lên xê dịch đi.
Thang lầu bên truyền đến tiếng bước chân, Nhan Mộng Sinh lập tức lên giường giả trang một bộ dáng ốm yếu.
......