Nhan Mộng Sinh cảm thấy gần đây giấc ngủ của mình dần dần tốt hơn, không phải như lúc trước phải trằn trọc mãi mới chỉ có thể ngủ không đến sáu tiếng, có thể cảm nhận rõ ràng triệu chứng của mình đang dần dần tốt lên. Khi bản thân đang có một giấc mơ rất đẹp, đột nhiên bị cắt ngang bởi một âm thanh mơ hồ và ồn ào.
Thiếu niên trên giường đột nhiên mở ra đôi mắt u ám, ẩn chứa âm u dày đặc.
Mặc dù tính cách của Linh Tử rất táo bạo nhưng cô ấy không dám trực tiếp nói lại với Phương Trân mới tới, cô ấy nhìn người phụ nữ mở âm thanh lớn đang tập thể d.ục nhịp điệu trên sàn nhà, rồi nhìn lên lầu. Lúc này, hai vị thiếu gia nhỏ hẳn còn chưa tỉnh, cuối cùng không thể không nhắc nhở cô ấy: "Cô Phương, hai vị thiếu gia còn đang ngủ, lúc khác có thể tập thể d.ục nhịp điệu được không?"
Phương Trăn trở về vào buổi sáng và vừa mua một cái loa màu hồng, cô ta chỉ muốn thử một chút. Cô ta cũng tập thể d.ục vào buổi sáng khi cô ta ở nước ngoài, cũng không thấy ai làm phiền gì. Có chuyện gì vậy?
Cô bỏ ngoài tai lời nói của Linh Tử, đi thẳng đến cái loa, vặn to hơn, cái trán của Linh tử tức giận đến nổi gân xanh cả lên. Lông mày của Linh Tử gần như nhăn lại, bởi vì âm thanh p.hát ra, cô chỉ có thể cao giọng nói chuyện với Phương Trân.
"Cô Phương, cô sắp đánh thức hai vị thiếu gia dậy rồi." Linh Tử không thể cười nhìn người phụ nữ này lúc này, tròng lòng thêm chán ghét.
Phương Trân khẽ liếc nhìn Linh Tử, trong mắt hiện lên sự bất mãn mạnh mẽ, nhưng giọng điệu của cô ta được che giấu rất tốt, "Chính là vậy, hôm qua tôi ăn hơi nhiều. Tôi tập thể d.ục vào buổi sáng, không được sao?"Cô ta duỗi tay, dửng dưng nói," Đã sáu giờ rồi, bọn họ cũng phải dậy đi. Không ồn ào đâu. "
Linh Tử tức giận đến lồng ng.ực đau, thở dài xoay người, trong lòng âm thầm nói: Xong rồi, cái nhà này muốn loạn lên rồi....
Còn đang suy nghĩ, hai vị thiếu gia tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì, chợt thoáng thấy thiếu gia đang bước xuống lầu, vẻ mặt ảm đạm như một cơn mưa xối xả đang ập đến, và đôi mắt đen pha chút kinh hoàng, toát ra một vầng hào quang băng giá và mạnh mẽ.
Từng bước, hắn đi về phía họ.
Mạnh Hợp ở bên cạnh không dám mở lời, liền kéo Linh Tử đến nói nhỏ với cô: "Nhan thiếu gia đang giận." Sau đó, nói nhỏ vào tai cô: "Đừng đến đó, rất kinh khủng."
Nhan Mộng Sinh ánh mắt sắc bén, đột nhiên nhớ tới lúc trước hắn tức giận, tất cả người làm đều bị kinh sợ chi phối, suốt năm ngày, trong nhà không ai dám nói, im lặng như không người.
Tất nhiên, Phương Trân cũng nhìn thấy Nhan Mộng Sinh mặc đồ ngủ đi xuống lầu với vẻ mặt kinh hãi, nhưng cô ta nghĩ, hắn còn có thể làm gì cô ta?
"Tắt đi." Giọng của Nhan Mộng Sinh trầm và lạnh, giọng điệu giống như mệnh lệnh, mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể phản bác.
Hành động của Phương Trân dừng lại, cô ta liếc nhìn Nhan Mộng Sinh, khuôn mặt đẹp trai vô cảm có vài phần hung ác nham hiểm, hắn đang nheo mắt nhìn chính mình, không giận tự uy.
"Con không thể nói chuyện với người lớn như vậy khi muốn nhờ vả được." Phương Chấn ánh mắt rơi vào đồng hồ lớn trên tường, "Hơn nữa sáu giờ cũng không còn sớm..."
Phương Trân đang còn đang nói chuyện, khóe mắt đột nhiên có một bóng đen xẹt qua góc đ.èn, bên tai vang lên tiếng động lớn khiến cô ta run lên, co rút lại.
Sau khi âm thanh đó trôi qua, cô ta quay mắt đi chỗ khác. Dàn âm thanh nổi phiên bản giới hạn màu hồng nhập khẩu của Pháp mới mua...!
Dàn âm thanh đã bị đập tan thành từng mảnh, sức lớn đến mức không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của nó, nó gần như vỡ tan.
Trái tim của Phương Trân thắt lại khi cô ta nhìn thấy nó, cô ta đặc biệt đã mua nó để tập thể d.ục nhịp điệu! Cô ta nhanh chóng đứng dậy khỏi sàn nhà, bất chấp trừng Nhan Mộng Sinh, đi tới xem dàn âm thanh của cô ta, lại p.hát hiện không có cách nào khắc phục, Phương Trân cau mày nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi.
Thật ra cô ta không cảm thấy xót xa với mấy trăm nghìn này, nhưng vì cái này có hạn nên chỉ nhập cái này, không bao giờ mua được cái khác.
Nhìn vào mắt Nhan Mộng Sinh càng tức giận hơn.
Sở Huyền chạy xuống lầu liền thấy mặt đất hỗn loạn, mảnh vỡ màu hồng của loa rơi khắp nơi, người phụ nữ bên cạnh dàn âm thanh mặt rất khó coi.
Nhan Mộng Sinh thần sắc uể oải và không quan tâm chút nào, giống như cảm giác vừa rơi ly thủy tinh vậy.
Sở Huyền nhìn Mạnh Hề, Mạnh Hề co rụt cổ lại, lắc đầu xòe hai tay tỏ ý thật là kinh khủng.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân chỉ dám xem không dám tham dự..
Theo như ánh mắt của cậu có thể nhìn thấy... Nhan Mộng Sinh khuôn mặt lạnh lùng, và Phương Trân khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nhất thời không biết nên nói gì.
Phương Trân không muốn lại nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, trừng mắt nhìn Nhan Mộng Sinh, giọng điệu vừa giật mình vừa tức giận, "Con làm sao vậy? Nếu con không thích cô, con có thể nói thẳng với cô, không nên đối nghịch với cô thế này. "
Nhan Mộng Sinh không muốn nhìn cô ta một cái, mặt vô biểu tình chế nhạo, điều này khiến Phương nữ nhân càng tức giận đến nhồi máu cơ tim.
Sở Huyền vội vàng nhón chân đến bên cạnh Nhan Mộng Sinh, đầu tiên là liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm và u ám, biết Phương Trân chắc chắn đã đánh thức hắn nên hắn mới tức giận như vậy.Tiếng nói mềm mại, nãi thanh nãi khí lời nói từ phấn phấn miệng nhỏ bên trong truyền ra, nhẹ giọng gọi hắn: "Anh......"
Nhan Mộng Sinh không chút dao động, nhìn Phương Trân bằng ánh mắt nguy hiểm và đáng sợ.
Thấy hắn mặc kệ mình, Sở huyền lập tức vươn bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay to của hắn, sờ sờ trên da thịt của hắn, cảm giác bàn tay to rất ấm áp. Ngay sau đó, Sở Huyền nhẹ nhàng bắt tay bàn tay to lớn của Nhan Mộng Sinh lắc lắc, như một chú mèo con làm nũng ngoan ngoãn ôn nhu.
Điều này thu hút sự chú ý của Nhan Mộng Sinh, hắn cúi đầu xuống nhìn đôi mắt đẹp đầy sao, đôi mắt linh động, giống như một vòng xoáy nhỏ, hấp dẫn người ta đắm chìm trong đó, yên tĩnh và mềm mại.
Sở Huyền thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào Phương Trân, giọng nói rất dữ tợn, "Cô bắt đầu mở nhạc lớn khi chúng tôi đang ngủ, cô đã xem xét suy nghĩ của chúng tôi chưa?"
Phương Trân muốn phản bác, nhưng sau đó lại thấy vài người hầu bên cạnh đi tới, đôi mắt hơi chuyển động. Bây giờ cô ta vừa trở về nhà họ Nhan, không thể vì chuyện vặt vãnh mà thất thế được...
"Lần sau sẽ chú ý, nhưng sau này các con cũng đừng dậy muộn quá." Phương Trân rời khỏi phòng khách sau khi nói những từ này, chỉ có thể nuốt xuống cái mệt này.
Sau khi Phương Trân rời đi, Sở Huyền nhìn chằm chằm dàn âm thanh bị đập xuống đất không còn hình dáng.
Điều này chứng tỏ điều gì? Đừng bao giờ đánh thức một người đang tức giận, đừng nói đến việc quấy rầy một người không chỉ đang tức giận mà còn có bệnh rời giường.Nếu lần sau Phương Trân chọc giận Nhan Mộng Sinh nữa, e rằng... không chỉ là hư dàn âm thanh đâu.
Sau khi phòng khách được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, Nhan Mộng Sinh mặc bộ đồ ngủ hình mèo và chuột dễ thương, vẻ mặt ủ rũ ngồi trên sô pha, Sở Huyền không hiểu đang nghĩ gì, không thể để hắn suy nghĩ lung tung., nhẹ nhàng nói: "Anh còn muốn ngủ tiếp sao?" Sở Huyền cảm thấy Nhan Mộng Sinh lúc này đang tức giận, liền muốn giả bộ âu yếm, đáng yêu hơn nữa để không bị ảnh hưởng.
Nhan Mộng Sinh lắc đầu, khuôn mặt đờ đẫn như xác ướp bị tháo băng, đương nhiên Sở Huyền không dám nói ra.
Sở Huyền ngồi bên cạnh hắn, Nhan Mộng Sinh vẫn im lặng, cậu không biết phải nói gì. Một lúc sau, Sở Huyền uể oải ngáp một cái, phồng ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, "Nếu như anh hai không có hứng thú tán gẫu, Tiểu Huyền vẫn còn hơi buồn ngủ, muốn trở lại lầu ngủ một lát."
Nhan Mộng Sinh đã bình tĩnh lại từ lâu rồi, lúc hắn đập vỡ dàn âm thanh bị xước tay, nghĩ đến lúc trước Sở Huyền lớn tiếng chất vấn mình, nhất thời cảm xúc của hắn đã bình tĩnh trở lại.
Hắn quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Sở Huyền, mở ra lòng bàn tay phải cho Sở Huyền xem, ngón trỏ còn có vết xước cùng một chút máu.
Nhưng đó chỉ là một mảng da nhỏ, không có gì nghiêm trọng, Sở Huyền nghĩ, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao vẻ mặt của Nhan Mộng Sinh lại u ám như vậy.
"Băng bó cho anh." Nhan Mộng Sinh mím khóe miệng, ủ rũ nói.
Sở Huyền: "?" Bị thương nhỏ như vậy có nên dùng băng không?
Cậu kinh ngạc nhìn Nhan Mộng Sinh, vẻ mặt kinh ngạc như nghe thấy kiến sẽ đánh rắm, khuôn mặt hồng hào đầy nghi ngờ. Nhưng cậu không biết con kiến có đánh rắm hay không, điều cậu biết là Nhan Mộng Sinh chắc hẳn đang đánh rắm.
Vết thương trước dài tới 5cm 6cm, nhưng bây giờ chỉ còn một chút da thịt, máu chảy ra một ít, nên cần phải băng lại...
Sở Huyền không nhịn được nói: "Anh hai, vết thương này chắc không sao đâu."
Nhan Mộng Sinh liếc xéo cậu một cái, ánh mắt không hài lòng, " Anh đau, băng bó cho anh."
Sở Huyền cười giả một tiếng, "Được rồi băng băng băng "Giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Nửa tiếng sau.
Nhan Mộng Sinh nhìn ngón trỏ bị băng bó như bị ong đốt mà trầm ngâm. Sở Huyền thật vất vả mới nhịn được cười ở một bên, nếu hắn muốn băng bó thì cậu liền chiều lòng, hiếm thấy vị anh cả lưu manh này có lúc đáng yêu như vậy.
"Anh, băng bó có được không?" Sở Huyền vui vẻ hỏi.
Nhan Mộng Sinh: "..."
Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh không thể cười nổi, cười đến khi bắt đầu dùng bàn tay nhỏ đập vào gối sofa.
Nghe được Sở Huyền che miệng cười hắc hắc, vai nhỏ cười run lên, đáy mắt lấp lánh, thậm chí bật khóc.
Vật nhỏ còn đang cười nhạo hắn sao?
"Em buồn ngủ rồi à?" Nhan Mộng Sinh nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi lóe lên.
Sở Huyền trầm tư suy nghĩ, vừa rồi cậu gần như không còn buồn ngủ nữa, giờ mà nhắc nhở cậu thế này, cơn mệt mỏi lại ùa về, không khỏi ngáp một cái. Sở Huyền gật đầu, "Tiểu Huyền còn có chút buồn ngủ, em đi ngủ tiếp đây."
Nhan Mộng Sinh nhếch lên khóe miệng, chớp chớp đôi mắt đen đầy ác ý, đôi môi đỏ mọng hé mở, "Đến phòng tắm với anh, cho em xem cái này rất vui. "
Sở Huyền thấp giọng lẩm bẩm, trong phòng tắm có gì vui? Mặc dù không quá tò mò, nhưng cũng theo mông Nhan Mộng Sinh vào phòng tắm.
Vài phút sau...
Linh Tử nhìn Sở Huyền khuôn mặt ướt át, mái tóc đen mềm mại lấm tấm vài giọt nước, vẻ mặt tức giận chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Hôm nay rửa mặt hơi thô bạo." Lih Tử sững người một lúc rồi nói.
Sở Huyền bĩu môi, nhìn Mạnh Hợp bằng đôi mắt ngấn nước vô tội, vô cùng đau khổ.
"Em bị bắt nạt." Sở Huyền mím cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, bộ dạng muốn khóc khiến người ta xót xa.
"Có chuyện gì vậy?" Linh Tử vội vàng lấy khăn vừa lau những giọt nước trên tóc Sở Huyền vừa hỏi.
"Anh hai nói tư thế ngủ của em sai rồi. Em rửa mặt xong sẽ ngủ ngon hơn. Tiểu Huyền trong đời chưa bao giờ cứng họng như vậy!" Sau đó Sở Huyền bị bắt đi rửa mặt, hai mắt ướt át, những vòng tròn quanh mắt cậu như kết thành sương nước, lời nói được miêu tả bằng giọng nói nhẹ nhàng dễ thương khiến người ta vừa cảm thấy buồn cười vừa có chút xót xa.
Bây giờ cậu đừng nói về việc buồn ngủ, tinh thần cậu dường như đang uống Red Bull và cà phê.
Hắn đang cố ý trả thù chính mình! Để trả thù cậu quấn một tổ ong vào ngón tay.
Linh Tử không biết có nên cười hay không, nhưng Nhan Mộng Sinh người vừa bước ra từ phòng tắm, đã mỉm cười hạnh phúc.
Lông mày thiếu niên giãn ra, đôi mắt hoa đào nhướng lên ẩn chứa ý cười, đôi môi mỏng mỏng vẽ một đường vòng cung xinh đẹp.
Còn dám nghịch ngợm?