Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 5


Trà Cúc Dưa Leo

Bảo mẫu cũng bắt đầu run lên, nhìn thiếu niên áo đen phía sau Sở Huyền cách đó không xa, sống lưng lạnh thấu xương, những người làm khác sắc mặt cũng khó coi, người phụ nữ vừa mới nói kia sắc mặt càng trắng bệch, không dám nhìn thẳng vị phía trước kia.Mày nhỏ đáng yêu của Sở Huyền nhăn lại, cậu cảm thấy chính mình không đến mức dọa cho các cô thành như vậy, hơn nữa  ánh mắt của bọn họ giống như lướt qua chính mình lại nhìn về phía sau của mình......

Cậu chỉ cảm thấy máu chảy ngược, toàn thân lạnh toát, cả người như đông cứng tại chỗ.

Đừng vậy a, chẳng lẽ đứng phía sau là......

Sở Huyền cảm thấy sống lưng phát lạnh, một luồng ấm áp thổi tới sau lưng biến thành một trận gió lạnh, chân cậu giật giật có chút nhũn ra, chậm rãi chậm rãi dùng một loại tốc độ cực kỳ thong thả quay lại.

Cách cậu không xa thiếu niên áo đen, ánh mặt trời chiếu vào tóc đen mềm mại của hắn, màu da như tuyết trắng. Bình thường khuôn mặt tuấn tú quái đản lạnh băng cũng có vẻ ôn hòa vô hại, từ bên người bọn họ đi ngang qua, trong tay xách theo cái bình tưới cây nhỏ, tựa hồ không có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Cũng giống như không nghe được lời bọn họ nói.

Nhưng là Sở Huyền thấy được, Nhan Mộng Sinh tuy rằng mặt như cũ vô biểu tình, nhưng ngón tay cầm thùng tưới lại hơi hơi siết một chút, giả vờ như không nghe thấy bất cứ điều gì đi qua.

Một cái động tác nhỏ như vậy, làm Sở Huyền cảm thấy Nhan Mộng Sinh kỳ thật có điểm đáng thương.

Mẹ hắn sớm ly thế, cha lại không thương, từ nhỏ đã bị người hầu cùng người ngoài cùng nhau khi dễ, từ ngữ nghe thật nhục mạ cùng nhục nhã, bởi vì nguyên nhân bệnh tình còn muốn ngày đêm chịu tra tấn, mà tới hiện tại...... Còn bị người hiểu lầm, bị người khua môi múa mép.

Rõ ràng có được lòng yêu  thích cuộc sống, lại không được hạnh phúc, trong lòng ôn nhu một góc thiếu hụt, đối với tất cả mọi người đều có địch ý.

Thao!

Sở Huyền tự hỏi một chút, nếu em cậu là Nhan Mộng Sinh tuổi này bị người khác nhục nhã hiểu lầm, khẳng định muốn ủy khuất khổ sở đã lâu!

Nhưng là Nhan Mộng Sinh không có thân cận cùng người khác, không có có thể kể ra cho ai khác, bị ủy khuất đều chỉ có thể nuốt xuống trong bụng.

Có điểm đau lòng.

Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh một mình rời đi, tuy thẳng thắn đi lại cũng cô đơn cô độc.

Nhan Mộng Sinh rời khỏi tầm mắt mọi người, dừng bước chân, đôi chân thon dài dẫm lên mặt đất, phía sau lưng dựa vào tường, áo hoodie màu đen cùng bức tường trắng phía sau có vẻ không hợp nhau. Mắt đen thấp thấp rũ, môi mỏng mím lại, khuôn mặt sắc bén mà tràn ngập tính công kích bởi vì lúc này biểu tình bình thản thế nhưng kỳ diệu hòa hoãn rất nhiều.

Lúc hắn cầm bình tưới nhỏ đi qua vườn hoa, tuy rằng đến không gần, nhưng cũng nghe được các cô nói chuyện, lại tự cấp cho mình một ít tội danh, vốn định không để ý tới mà trực tiếp đi qua.

Rốt cuộc nhiều năm thừa nhận nhiều tội danh như vậy cũng đều thành thói quen.

Chính là lúc phải rời đi, hắn nghe được âm thanh mềm mại vang lên, làm sáng tỏ cho hắn.

Nhan Mộng Sinh rũ mặt mày, chậm rãi đặt bàn tay phải trắng nõn và sạch sẽ của mình lên vị trí ngực trái.

Cảm thụ được huyết dịch lạnh băng ở trong tim nhảy lên.

Bảo mẫu cùng người làm thấy Nhan Mộng Sinh đi xa, trên mặt không có một tia gợn sóng, tưởng rằng không có nghe được các cô nói chuyện, đều chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Vị kia cũng không phải là một vị chủ dễ chọc.

Bảo mẫu thu hồi lực chú ý, đem ánh mắt phóng tới   trên người đứa nhỏ trước mặt.

Bảo mẫu đi tới, nhẹ giọng dò hỏi: "Tiểu Huyền, thật sự không phải Nhan thiếu gia đẩy con xuống lầu sao? Lúc ấy cô xác thật là nhìn thấy......"

Sở Huyền thực kiên định mà nói Nhan Mộng Sinh cũng không có đẩy chính mình, mắt to liên tục chớp chớp, như là ngôi sao sáng lên.

Lời cậu nói thực chân thành không giống như là gạt người.

Lập trường của nhóm người làm cũng bị Sở Huyền xoay chuyển, bắt đầu nói, "Ngài tuổi có chút lớn, nhìn lầm rồi cũng không phải không có khả năng, Nhan thiếu gia tính tình tuy không tốt, lại cũng không có bạc đãi trách móc nặng nề chúng ta quá."

Bảo mẫu gật gật đầu, không nói nữa.

......

Hậu hoa viên.

A Cầm cùng một người làm khác nhẹ giọng nói thầm, A Cầm trên mặt biểu tình ngưng trọng, "Cô không nói cho nó biết Nhan Mộng Sinh ghét nhất người khác chạm vào ảnh chụp của mẹ cậu ta sao?"

Thiếu nữ rất là nghi hoặc, "Tôi đã nói thẳng với tiểu thiếu gia rằng Nhan thiếu gia ghét nhất người khác chạm vào ảnh chụp của mẹ cậu ta, hơn nữa tôi thấy nhìn tiểu thiếu gia đi vào trong phòng Nhan thiếu gia a, làm sao vậy?"

A Cầm hừ lạnh một tiếng, "Làm sao vậy? Còn không biết xấu hổ hỏi làm sao vậy! Ta nhưng không thấy được Nhan Mộng Sinh đem nó xử thế nào, ta còn tưởng rằng hắn sẽ bạo nộ đem  thằng nhóc con này cho một đòn hiểm."

Ả không thể trực tiếp đánh đứa nhỏ này, vốn định nương người khác ra tay hảo hảo phóng thích một chút lửa giận, nhưng là như thế nào cũng không nghĩ tới cậu một chút việc đều không có.

Thật là kỳ quái.

"Nếu một lần không được, vậy làm cho nó nhiều chọc giận Nhan Mộng Sinh vài lần, thằng nhóc này cũng sẽ bị đuổi khỏi Nhan gia, tốt xấu cũng muốn đem ác khí trong lòng xua bớt!" A Cầm nắm chặt đồ vật trong tay, trên mặt bắt đầu hiện lên tươi cười quái dị.

"Chính là...... Lần này là đủ rồi đi, cô đã để cho tôi...... Xúi giục tiểu thiếu gia rất nhiều lần làm chuyện xấu, cậu bất quá cũng mới chỉ là một đứa nhỏ 6 tuổi." Người làm cảm thấy chính mình thật sự là không đành lòng tiếp tục làm loại chuyện này, trả lời.

Nhan thiếu gia tính tình hung bạo, tuy rằng tiểu thiếu gia làm cái gì cũng không vừa mắt, nhưng đứa nhỏ như vậy cũng đã chịu đựng đủ rồi ——

Mặt A Cầm nháy mắt như màu đất, không chút do dự một cái tát ném ở trên mặt thiếu nữ, phát ra thanh thúy tiếng vang.

Thiếu nữ che lại má trái, bị đánh quay đầu đi chỗ khác, không dám làm ra một tiếng động.

"Em gái Mạnh, tôi nói cái gì cô nghe cái đó là được, không thể phản bác, dựa theo lời tôi nói làm vô điều kiện hiểu không?" A Cầm cắn răng nói, nhìn cô gái trước mắt cúi đầu, có chút ủy khuất hốc mắt đỏ lên. "Nhà cô nghèo như vậy, còn muốn dựa vào chút tiền lương này nuôi sống bệnh của bà mẹ già yếu của cô, nên đừng mơ mà từ chức."

Ả chính là nhắm vào điểm này tới uy hiếp cô giúp chính mình làm việc, tiền chính là vết thương trí mạng của người nghèo a.

Đấu không lại cô thiếu nữ cũng chỉ có thể lựa chọn nghe lời, đây là đạo lý sinh tồn, rốt cuộc những loại chuyện này cũng không thể tự mình làm, nếu xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng phải có kẻ chết thay, A Cầm nghĩ đến đây mặt lộ vẻ mỉm cười.

"Đã... Đã biết." Mạnh Hợp nhỏ giọng nói.

A Cầm cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, "Hôm nay, cô trở về ngẫm lại cho tốt, đến tột cùng như thế nào mới có thể làm Tưởng Huyền hoàn toàn chọc giận Nhan Mộng Sinh."

Mạnh Hợp ừ một tiếng, A Cầm xoay người rời đi.

Mạnh Hợp vuốt mặt bị đánh nóng rát, đôi mắt một trận chua xót, một giọt nước mắt theo gương mặt chảy xuống. Cô sẽ không nhanh mồm dẻo miệng, cũng sẽ không chơi tâm cơ, cô chỉ là muốn thành thành thật thật an phận kiếm tiền, lại phải bị buộc làm việc vi phạm lương tâm, châm ngòi ly gián như vậy......

Muốn từ chức, cô không dám, mẹ bị bệnh nặng nằm trên giường, tiền thuốc men, phí giải phẫu đều chỉ có thể tự mình nghĩ cách giải quyết, từ khi nhận việc ở Nhan, tiền lương đãi ngộ thực tốt, mẹ bị bệnh cũng có chuyển tốt dần. A Cầm miệng lưỡi sắc bén, bởi vì cô nhanh nhẹn, cùng với  quản gia quan hệ rất tốt, ả nói nếu cô không làm những việc này liền sẽ nói cho quản gia cô lười biếng không làm việc thật tốt, sẽ bị đuổi việc. Nhưng...... Không muốn từ chức cũng chỉ có thể giúp A Cầm làm chuyện xấu, cô cảm thấy chính mình chính là một cô gái thất bại tới cực điểm.

Càng nghĩ càng khổ sở, thấp giọng khóc lên.

Qua một khoảng thời gian cô mới hòa hoãn cảm xúc, ánh mắt cô trở nên bình tĩnh, ánh mắt dừng lại ở trên người Sở Huyền cách đó không xa.

Sở Huyền ngồi ở trong nhà nhỏ ngoài sân một lát, nhìn thời gian, thấy đã 8 giờ sáng, liền trở về phòng.

Đám người làm ở phòng bếp vội tới vội đi, hẳn là sắp ăn sáng.

Sở Huyền đi đến chỗ ngoặt phòng khách mới phát hiện bên cạnh màn hình Lcd Tv siêu lớn có cái ghế nhỏ, phía trước không chú ý, lúc này mới nhìn đến.

Sở Huyền: "......" Cậu giống như đã biết cái ghế này là làm gì.

Chính là chuẩn bị cho  cái chân ngắn nhỏ này của cậu a.¶∆¶

Nhan Mộng Sinh trong chốc lát cũng đã trở lại, đổ nước trong bình tưới ra ngoài, dư quang chú ý tới Sở Huyền ôm ghế nhỏ bước chân ngắn nhỏ hướng tới ghế dựa cao đi đến.

Lúc đi tới phía trước, Sở Huyền không có giống như lúc trước đem ghế của mình kéo xa một chút, mà là hướng tới ghế dựa của Nhan Mộng Sinh  bên kia nhích lại gần, cách gần chút.

Nhan Mộng Sinh ánh mắt nhàn nhạt mà rơi xuống trên người Sở Huyền, nhìn thấy cái động tác này của cậu ánh mắt tạm dừng một giây, lại dường như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, đem thùng tưới ném tới bàn.

Đem ghế ném lên ghế dựa bên cạnh, Sở Huyền chân dẫm lên ghế nhỏ, lúc này mới vững vàng an toàn mà ngồi trên ghế dựa.

Dựa vào chính mình ngồi trên ghế dựa Sở Huyền cảm thấy mình phi thường lợi hại, chân ngắn nhỏ động tác nhỏ mà du a du, người khác cũng có thể nhìn ra lúc này tâm tình của cậu thật tốt.

Thiếu niên áo đen lôi ra ghế dựa ngồi lên, động tác ưu nhã nhanh nhẹn. Trên mặt tuấn lãng non nớt không có biểu tình gì, sườn mặt góc cạnh vuông vắng như được điêu khắc, còn có nốt ruồi nhỏ bên mắt phải, bộ dạng tràn ngập tính xâm lược cùng tính công kích.

Sở Huyền ánh mắt toả ra ngưỡng mộ tràn lan, thế nhưng lúc này lại không cảm thấy giống như Nhan Mộng Sinh lúc trước đáng sợ đáng sợ. Nhưng cho dù không cảm thấy đáng sợ như vậy, cậu vẫn là không dám chủ động nói chuyện.

Nhan Mộng Sinh hơi hơi liếc liếc mắt một cái, Sở Huyền ngồi thành một cục nho nhỏ, không nhìn kỹ nói còn tưởng rằng bên cạnh chỉ là đặt một cái búp bê oa oa đáng yêu không động đậy.

Môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Không cần thiết giải thích." Dù sao hắn đều đã quen.

Sở Huyền quay mặt đi, khuôn mặt hồng nộn mang theo tính trẻ con nhỏ tràn đầy tức giận bất bình, miệng nhỏ màu hồng đào lúc đóng lúc mở, nãi manh nãi manh  nói ra: "Như vậy sao được! Là anh làm chính là anh làm, không phải anh làm vì cái gì muốn anh thừa nhận phần ủy khuất này?"

Nhan Mộng Sinh mắt khép nửa, lông mi run rẩy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn cảm thấy vật nhỏ này thay đổi rất nhiều. Lúc trước trợn trắng mắt nhổ nước miếng như vậy, đối với hắn tràn đầy ác ngữ, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt liền không cần để ý cùng vật nhỏ này so đo.

Chính là hiện tại, ngoan ngoãn lại nghe lời, mắt to xinh đẹp như là cất giấu vạn dặm sao trời lập loè, chu miệng nhỏ bộ dáng chọc người trìu mến, nhuyễn manh nãi âm càng là làm nhân tâm đều tô hóa.

"Anh, về sau có ủy khuất nhất định phải nói ra, không cần thường xuyên đặt ở trong lòng, sẽ nghẹn hư." Sở Huyền nhìn khuôn mặt như khúc gỗ kia, lộ ra cái mỉm cười ngọt ngào.

Nhan Mộng Sinh thật sự là bị Sở Huyền làm chi kinh ngạc, cùng Sở Huyền bốn mắt nhìn nhau,mắt to giống như nai con ánh nước linh linh bên trong tràn ngập thẳng thắn thành khẩn.

Qua hai ba giây, thiếu niên cực nhẹ mà cong cong khóe môi, đáp ứng.

Bữa sáng chưa từng có nhiều đồ ăn dầu mỡ, trước mặt hắn là một chén cháo cà chua thịt bò, còn có một cái trứng gà đã được lột, Sở Huyền trước dùng cái muỗng múc một muỗng, cháo thoạt nhìn tơ lụa dày đặc, một muỗng đưa vào trong miệng, vị ngọt nhàn nhạt. Hạt cháo mềm mại, sảng hoạt tinh tế, hương gạo trong toả rav bốn phía hỗn loạn hương thơm của thịt bò.

Một nếm này  làm Sở Huyền ăn uống nhiều hơn,  cái miệng phấn nộn  nhỏ phình phình, ăn một chén không đủ, còn muốn lại uống chén thứ hai, cầm chén đưa cho một cái hầu gái múc.

Cậu khẽ meo meo quay đầu xem Nhan Mộng Sinh, hắn đang múc một muỗng vào trong miệng, động tác ưu nhã giống như một quý tộc vương tử.

Phải nói là, Nhan Mộng Sinh lớn lên xác thật là đẹp, đẹp kinh động nhân tâm cái loại đẹp này.

Sở Huyền lại nhịn không được xem hai lần.

Nhan Mộng Sinh lúc này tâm tình không tồi, cũng liền tùy ý cậu nhìn mình.

Người làm cầm chén đi xuống phòng bếp, lúc đang chuẩn bị mang cháo lên, Mạnh Hợp đột nhiên tiếp nhận lấy chén, cứng đờ mà xả ra một mạt cười, nói: "Để tôi bưng lên cho."