Sở Huyền nghe thấy vậy liền nhặt một chiếc gối trên ghế sô pha ném lên đầu Nhan Mộng Sinh, chiếc gối này rất mềm và nhỏ, Nhan Mộng Sinh liền tiếp một cách nhẹ nhàng.
(Hụt hẫng chưa mấy bà zà ^U^)
"Không đứng đắn chút nào." Sở Huyền oán trách hắn, "Mau đem đống truyện tranh này cất lên đi, không biết anh lấy ở đâu ra nữa."
Nhan Mộng Sinh ôm gối trắng mềm mại vào trong lòng, nhìn đống truyện tranh trên thảm, "Những thứ này không phải của anh."
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt cùng tiểu Huyền, cậu cầm một cuốn truyện tranh so với truyện tranh của mình còn nóng bỏng hơn, nhướng mày đẹp đẽ nhướng một vòng cung, "Tại sao không đứng đắn chứ?"
"......" Sở Huyền cũng không muốn đào sâu thêm vấn đề này, hơn nữa, đối phương nhìn cậu với ánh mắt khiêu khích mơ hồ như vậy.
Nhan Mộng Sinh đứng dậy và ngồi cạnh Sở Huyền, và mang những món ăn vặt mà Sở Huyền yêu thích trên bàn lên bàn, trên TV đang chiếu một bộ phim kinh dị hay, Nhan Mộng Sinh cũng đã bóc hạt dẻ cười cho Sở Huyền, hắn bóc một ít hạt dẻ cười và đưa Sở Huyền.
Sở Huyền mải mê xem phim truyền hình, ăn hết hạt dẻ cười này đến hạt dẻ cười khác, cảm giác được phục vụ thực sự rất tuyệt, nghĩ đến đây, cậu liền duỗi người ra, thả lỏng hơn.
Nhưng khi cậu vươn người, tay phải lại vô tì.nh chạm vào đùi của người đàn ông bên cạnh, thậm chí còn vô tì.nh lướt qua bên đó.
Sở Huyền hơi quay đầu lại, phát hiện Nhan Mộng Sinh đang nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt luôn dán vào người cậu, như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó.
"Em không phải cố ý."
"......" Nhan Mộng Sinh bình tĩnh mà cười một chút, giọng nói dịu dàng, "Cho dù em cố ý, anh cũng sẽ không tức giận." Nói xong, ôm Sở Huyền vào trong n.gực, động tác dịu dàng quan tâm.
Điều mà Sở Huyền không nhìn thấy là ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của Nhan Mộng Sinh chứa đầy ý không tốt và... sở thích sớm bắt được con mồi.
Hắn cư nhiên không phản ứng, Sở Huyền có chút kinh ngạc, lần trước cậu vô tì.nh chạm vào mông của Nhan Mộng Sinh, đôi mắt hắn giống như muốn ăn thịt cậu vậy, nhưng may mắn là vào ngày hôm đó cậu đã chạy nhanh.
"Tối nay muốn ăn gì, anh làm cho em." Nhan Mộng Sinh tinh mi lãng mục, giọng nói ấm áp nói.
"Em muốn ăn lẩu cay, hoặc là lẩu xào cay cay rát." Sở Huyền suy nghĩ một chút, quyết định tối nay muốn ăn cay.
Ai ngờ nam nhân ôn nhu đối với hắn cười lắc đầu, "Không được, buổi tối vận động sẽ làm bụng khó chịu, ngoan, ăn cái khác."
Sở Huyền cho rằng Nhan Mộng Sinh có thói quen tập thể dụ.c vào ban đêm khi hắn đến thế giới này, cũng liền không suy nghĩ sâu xa "Vận động" trong miệng hắn là cái gì.
"Được rồi, em muốn ăn thịt kho và đùi gà Coca-Cola." Sở Huyền nói, tiến lại gần Nhan Mộng Sinh, tựa đầu vào vai hắn, cảm thấy tràn đầy an toàn.
"Đều thỏa mãn em."
Sau khi xem phim và kiểm tra thời gian, đã đến lúc nấu ăn. Nhan Mộng Sinh thu dọn bàn ăn, sau đó dùng tay phải nâng cằm Sở Huyền để cậu ngẩng đầu lên, hắn cúi xuống hôn lên môi Sở Huyền.
"Anh đi nấu cơm." Sau khi Nhan Mộng Sinh hôn môi Sở Huyền, hắn đứng dậy đi vào bếp, đeo tạp dề vào bắt đầu rửa rau.
Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh trong bếp, nghiêm túc nấu ăn với vẻ mặt nghiêm nghị, hắn thực sự trông giống một quý ông ở nhà, cậu tắt TV, đứng dậy và đi vào bếp.
Nhan Mộng Sinh vừa rửa xong bát đĩa, đang định hầm một món canh bổ dưỡng, chợt cảm thấy sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp, đối phương vòng tay qua eo, áp sát vào người hắn.
"Anh à, khi em trở về, em rất nhớ anh."
Một giọng nói đầy ủy khuất cùng tưởng niệm vang lên từ phía sau.
"Em sợ rằng anh sẽ yêu người khác ở một thế giới khác với em, nhưng may mắn thay, em vẫn có thể gặp lại anh."
Nhan Mộng Sinh trầm mặc, đôi mắt hắn dán vào giấy dán tường nhà bếp trước mặt rất lâu, đây là điều hiếm thấy khi Sở Huyền nói những điều giữ trong lòng, Sở Huyền có chuyện gì liền thích đặt ở trong lòng, nhưng lần này, hắn có thể cảm nhận được tì.nh yêu từ tận đáy lòng của cậu.
Trên tường treo khăn giấy dùng một lần, hắn cúi mặt rút ra một chiếc, lau sạch nước trên tay, quay người lại, Sở Huyền còn không kịp phản ứng lại, Nhan Mộng Sinh một tay nửa ôm Sở Huyền chân, một tay ôm eo cậu, đem cậu bế lên quầy bếp.
Căn bếp rất sạch sẽ và rộng rãi, không tì vết, dao và đĩa được để ở ngăn tủ phía dưới nên không lo trầy xước cho hai người.
Quầy rất cao, nhưng Sở Huyền ngồi trên đó vẫn thấp hơn Nhan Mộng Sinh hai hoặc ba centimet, Sở Huyền trong nháy mắt bay lên không trung trong giây lát, vì vậy anh phải giữ chặt vai Nhan Mộng Sinh bả vai, chờ ngồi ở quầy thượng, mới có chút cảm giác an toàn.
Sở Huyền mới vừa th.ở phào nhẹ nhõm, muốn nói cái gì đó thì đã bị đôi môi mềm mại và hơi lạnh của hắn chặn lại, đôi mắt cậu hơi mở to và bị bàn tay trái của Nhan Mộng Sinh che đi, đôi mắt đen như mực, nhưng trái tim đập trở lại nhanh nhất từ trước đến nay.
Cậu vẫn có thể cảm thấy bàn tay phải của Nhan Mộng Sinh không ngừng di chuyển quanh eo cậu, như thể đang chịu đựng điều gì đó.
Tất cả không khí trong cậu đều bị môi lưỡi hút sạch, Sở Huyền hoàn toàn bị choáng ngợp bởi đòn tấn công quá mạnh của đối phương, ngay cả bàn tay đang nắm giữ Nhan Mộng Sinh cũng khẽ run lên, càng không tự chủ siết chặt hơn.
Bởi vì hai chân của Sở Huyền đang mở ra, Nhan Mộng Sinh cùng cậu dán đến gắt gao, cậu cảm thấy rằng tư thế này nguy hiểm như đưa lưng cho Nhan Mộng SinhTrên trán cũng có chút mồ hôi, khi Nhan Mộng Sinh đặt tay lên đùi Sở Huyền, Sở Huyền vội vàng đẩy n.gực Nhan Mộng Sinh, th.ở hổn hển nói: "Không, không phải bây giờ..."
Đôi mắt của Nhan Mộng Sinh cung Sở Huyền bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Sở Huyền ươn ướt, khi cậu bị hôn đến mức khó th.ở, còn khi có sinh ra cái kia nguy hiểm ý tưởng đó, đuôi mắt cậu lờ mờ sáng lên, khuôn mặt cậu vẫn đỏ bừng, thật đáng yêu như một con thỏ con ngoan ngoãn ngây thơ, khiến hắn muốn bảo vệ, nhưng cũng muốn bắt nạt.
Nhan Mộng Sinh cũng thu lại bàn tay đang lộn xộn, đôi mắt ngậm cười ý, "Đương nhiên không phải bây giờ, anh đang nấu ăn mà."
Sở Huyền càng thêm quẫn bách, nghĩ tới trong bếp tì.nh chàng ý thiếp như vậy, bầu không khí nóng đến mức tai đỏ bừng lan xuống gáy.
Mặc dù Nhan Mộng Sinh nói như vậy, nhưng hắn vẫn chặn đường Sở Huyền đi xuống, khuôn mặt Sở Huyền đỏ bừng vì lo lắng, thậm chí giọng nói của cậu nghe giống như một đứa trẻ đáng thương bị bắt nạt, "Để em xuống!"
Nhan Mộng Sinh ánh mắt khẽ nhúc nhích, hiện tại bộ dáng của Tiểu Huyền thật sự rất đáng yêu, hắn rất muốn ăn cậu, nếu như hắn không có tự chủ, hiện tại có lẽ thật sự rất khó khống chế.
Hắn đem Sở Huyền từ trên quầy ôm xuống dưới, động tác tự nhiên uyển chuyển, sau khi Sở Huyền xuống dưới, cậu lập tức lao ra khỏi bếp, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Khóe miệng Nhan Mộng Sinh hơi nhếch lên, ánh mắt rơi vào cánh cửa đóng chặt, không khỏi bật cười, Tiểu Huyền của hắn vẫn dễ thẹn thùng như vậy, hình như hắn còn chưa đủ chủ động để cậu buông ra*.
*Gốc là 不够让他放得开 tui không biết dịch thế nào, ai cứu với T0T
Hắn phải nỗ lực mới được ——
Sở Huyền lao vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương với khuôn mặt đỏ bừng dị thường, vội vàng vặn vòi nước, tiếng nước chảy ào ạt cuốn trôi đi một số suy nghĩ trong đầu, vươn tay hứng lấy làn nước mát lạnh, tạo thành một nắm nước nhỏ trong lòng bàn tay, sau đó cúi đầu hất lên mặt.
Toàn thân nóng bừng đều bị nước mát gột rửa, cậu còn bận bịu vẩy nước mấy lần, mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Trong gương chỉ có mình mình, gương mặt vẫn đỏ bừng như quả táo chín, một hồi lâu cũng không phai màu.
Sở Huyền chống tay vào bồn rửa, rất khó hiểu, Nhan Mộng Sinh không biết xấu hổ sao? Tại sao chỉ có mình cậu nhút nhát như một đứa trẻ đơn thuần thế? Rõ ràng cùng hồ bằng cẩu hữu xem H cũng không có việc gì mà, thật là kỳ quái.
Sau khi rửa mặt xong, cậu đợi vết đỏ trên mặt phai đi rồi mới quay lại ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Sở Huyền nhìn bóng người bận rộn trong bếp, chợt nhớ ra rằng nếu hôm nay cậu ngủ ở nhà Nhan Mộng Sinh, cậu nên mang theo một bộ đồ ngủ mới phải.
Sở Huyền mở cửa nhà ra, thấy bọn họ vừa mới ăn cơm xong, mẹ Sở đang rửa bát, Sở Niệm ngồi trên ghế ăn hạt dưa xem phim hoạt hình.
"Anh, anh về rồi à?" Sở Niệm nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía cửa, mới phát hiện Sở Huyền đã về nhà.
Sở Huyền gật gật đầu, mở cửa phòng mình, cầm một bộ áo ngủ.
"Anh, sao miệng anh lại sưng lên vậy?" Sở Niệm rất là khó hiểu, giọng nói trẻ con mềm mại.
Sở Huyền: "...... Anh ăn dưa hấu."
Sở Niệm chu cái miệng nhỏ nhắn, gãi gãi tóc: "Lần trước ăn dưa hấu cũng không sưng giống như vậy mà."
Sở Huyền: "..............." Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nó, Sở Niệm lúc này mới nhắm lại miệng nhỏ, thành thành thật thật mà chuyển qua đầu, nắm lên một phen hạt dưa, tiếp tục cắn hạt dưa.
Sau khi Sở Huyền ra khỏi cửa, Sở Niệm thò đầu qua nhìn, bất mãn lẩm bẩm: "Em chỉ tùy tiện nói mà thôi, sao phản ứng lớn như vậy, anh thật quá đáng."
Trẻ con có trái tim trong sáng, rất nhanh đã quên chuyện đó, vừa ăn hạt dưa vừa vui vẻ xem phim hoạt hình của nó.
Chờ Sở Huyền lấy xong bộ đồ ngủ và quay trở lại, Nhan Mộng Sinh vừa mới nấu xong, một số món ăn vẫn còn bốc khói, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon.
Vẫn là 3 món 1 canh.
"Trông ngon thật đấy." Sở Huyền ngồi xuống, không khỏi khen ngợi, hỏi: "Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?"
"Lần trước bắt đầu học." Nhan Mộng Sinh nói, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Sở Huyền, "Nếm thử đi."
Sở Huyền đem miếng thịt kho đó vào miệng, thơm mà không ngấy, thịt mềm và mịn, ăn xong lưu lại mùi thơm trên răng môi, khiến người ta không thể không ăn thêm.
"Ăn rất ngon."
"Vậy thì từ giờ trở đi, anh sẽ làm cho em ăn mỗi ngày."
Sở Huyền vừa gật đầu vừa cắn chân gà.
Sau bữa tối, mặc dù trong phòng không nóng nhưng người vẫn đổ mồ hôi, Sở Huyền trước tắm rồi, Nhan Mộng Sinh theo sát sau.
Sở Huyền mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt rộng rãi và quần đùi, khoanh chân ăn dâu tây, sấy khô tóc bằng máy sấy tóc, chỉ có chân tóc còn hơi ướt, Nhan Mộng Sinh mặc một thân áo ngủ màu trắng, khuôn mặt tuấn lãng, mặt mày lạnh nhạt cùng quần áo màu trắng ôn nhu có chút tương phản, cũng dịu dàng hơn một chút.
Sở Huyền nhìn người đàn ông vừa ngồi bên cạnh mình, trong lòng dâng lên một chút ác ý, cậu lén lén lút lút lại gần, nhân lúc Nhan Mộng Sinh không chú ý, vén góc áo của hắn lên, thấy được đường cong tinh xảo bên trong, cơ bụng tám múi thon chắc mạnh mẽ.
Sau khi Sở Huyền xốc xong, lập tức cách Nhan Mộng Sinh hai mét, còn khoe khoang mà hướng tới hắn cười một cái, nói giỡn mà nói: "Cơ bụng tám múi của anh là giả à?"
Chọc phá xong rồi chạy, thật kí.ch thích ——
Nhan Mộng Sinh biểu tì.nh bất đắc dĩ, lắc đầu và định đứng dậy đến gần Sở Huyền, Sở Huyền cả kinh như chim nhỏ bị sợ hãi, "Anh cứ ngồi kia nói là được."
Nhan Mộng Sinh hoàn toàn không nghe lời gió thoảng qua tai này của cậu, trực tiếp bá đạo kéo tay Sở Huyền vào trong áo của hắn, giọng điệu dịu dàng và khiêu khích, còn có một chút tìm hiểu, "S,ờ s,ờ thấy có thật không?"
Sở Huyền cảm thấy cảm xúc tay rất tốt, không khỏi nhéo nhéo, s,ờ s,ờ một hồi, hài lòng nói: "Không tệ, là thật, tay cảm giác rất tốt."
Cậu điên cuồng di chuyển tay, bóp chỗ này, s,ờ chỗ kia, thậm chí không để ý đến đôi mắt đen láy của người đàn ông bên cạnh đã trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào Sở Huyền như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
"Anh hơi no, muốn vận động." Nhan Mộng Sinh nở nụ cười ấm áp vô hại, nhưng đôi mắt hoa đào xếch lên lại là ác khí đối lập với nụ cười trên môi hắn.
"Đúng lúc em cũng vậy." Sở Huyền không rõ nguyên do, phụ họa theo.
Ý cười trong đôi mắt của Nhan Mộng Sinh lãnh càng đậm.
Tác giả có lời muốn nói: Nhan Mộng Sinh: Cá nhỏ đã cắn câu.