Hơn nữa với tình hình hiện tại thì giá cả của món phá lấu bọn họ làm vừa không cao lại là một đĩa thức ăn mặn, đến ngày mùa những người ham rẻ nhất định sẽ muốn mua và những người thích ăn cũng sẽ muốn mua.
Nên nghĩ thế nào đi chăng nữa nhất định cũng sẽ không bị lỗ trong thời gian này.
Mộc Dương nhấn mạnh với Lôi Hướng Dương: “Việc buôn bán của chúng ta lúc đầu sẽ rất dễ nhưng e rằng càng về sau sẽ càng khó khăn hơn.”
Một là việc kinh doanh sau này chắc chắn sẽ giảm sút.
Hai là khi việc làm ăn tốt lên chắc chắn sẽ có người ghen tị.
Đôi với vấn đề này Lôi Hướng Dương nửa hiểu nửa không nên vẻ mặt hơi ngơ ngác bối rối.
Mộc Dương cười nhẹ nói: “Được rồi đừng nghĩ nữa, đến khi không kiếm được tiền chúng ta lại đi làm việc khác.”
Dù sao đến lúc đó thì vốn cũng đã tích lũy được một số vốn nhất định rồi.
Cũng có thể nghĩ đến làm những việc khác.
“Khi nào chúng ta sẽ bắt đầu bán đây? Lôi Hướng Dương lại hỏi.
Mộc Dương nhẹ giọng nói: “Chỉ cần hôm nay mùi vị ổn thì ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu bán. Mặc dù còn cách mấy ngày nữa mới đến mùa thu hoạch, nhưng cứ để mọi người nếm thử trước, đến lúc đó rồi sẽ có người mua.”
“Ngoài nấu nội tạng lợn còn có thể nấu thêm một ít rong biển, khoai tây chiên, củ sen, nấm hương, đậu phụ hay gì đó.”
“Giá của các loại đương nhiên không giống nhau, hơn nữa nếu mua nhiều món mặn thì có thể tặng một ít rau làm quà.
“Nhưng rau mỗi ngày cũng không cần nấu quá nhiều, nếu không sẽ làm mất đi vị phá lấu.”
“Tối hôm nay chúng ta có thể nấu thử một chút, sau đó cùng nhau nếm thử xem có ngon hay không.”
Nói đến đây nước miếng trong miệng Mộc Dương sắp chảy ra rồi.
Lôi Hướng Dương còn chưa đồng ý thì Lôi Luy đã lên tiếng trả lời: “Được”
Mộc Dương và Lôi Hướng Dương nhìn nhau sau đó cùng cười ầm lên.
Mộc Dương vừa cười vừa gật đầu nói: “Được được, thế thì đợi em cho bọn chị ý kiến nhé.” Lôi Luy bị cười đến có chút ngại ngùng lén trốn sau lưng Mộc Dương.
Chính trong khi mấy người đang chảy nước miếng thì nồi phá lấu cũng đã được ra lò.
Lôi Hướng Dương không để Mộc Dương ra tay, tự mình cầm đũa và nồi vớt lòng ra.
Trước đó lúc nấu là bỏ cả bộ lòng vào nồi nên bây giờ vớt ra còn phải để nguội một lát rồi cắt thành miếng nhỏ thì mới có thể ăn được. Thế là trong thời gian chờ lòng nguội, mấy người đều tứa nước miếng.
Đợi đến lúc có thể cắt lòng, Lôi Hướng Dương cầm con d.a.o phay, cắt trước ba miếng lòng.
Mộc Dương dùng đầu ngón tay nhón một miếng nhỏ trước nhất, nhét thẳng vào miệng. Còn Lôi Hướng Dương cũng bốc một miếng bỏ vào miệng Lôi Luỵ. Còn lại miếng cuối cùng mới bỏ vào miệng mình.
Miếng lòng vào miệng, đầu tiên là một mùi thơm mặn ngào ngạt.
Bản thân món lòng đã béo mà không ngấy, mùi thơm của những hương liệu kia đã hoàn mỹ hoà quyện vào nhau, trở thành một hương vị thấm đẫm mùi thơm.
Mùi vị này kèm theo chút dầu mỡ bám trên miếng lòng nổ tung trên đầu lưỡi. Giống như mỗi một vùng vị giác đều đang gào lên đầy thoả mãn.
Sau đó dùng đầu lưỡi đảo một chút là có thể cảm nhận được cảm giác vô cùng mềm. Nấu lâu như vậy, dùng từ “vào miệng là tan” để hình dung tuyệt đối không phải nói quá.
Kiểu mềm tan như này, béo mà không ngấy, trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc lâng lâng.
Đây là món ngon nhất Mộc Dương từng ăn kể từ khi tới thời này. Cô gần như muốn khóc oà lên.
Vừa thưởng thức vị ngon tuyệt vời trong miệng cô vừa giơ ngón cái với Lôi Hướng Dương.
Ngon, thật sự là quá ngon.
Chỉ là hơi mặn một chút.
Có điều rất nhanh Mộc Dương đã quen vị.
Thức ăn bây giờ không phải vì ngon hay là dinh dưỡng gì cả, nó chỉ thuần tuý là ăn kèm với cơm. Hoặc là chống đói.
Vậy nên đều đã thành thói quen nấu món ăn hơi mặn một chút. Như vậy có thể bớt ăn mấy miếng thức ăn rồi ăn nhiều thêm mấy miếng cơm, hoặc là uống thêm ít nước. Cứ thế là có thể tiết kiệm không ít lương thực.
Ít nhất là giảm tối đa phần chi tiêu cho khoản cơm nước này.