Gọi là cơm khoai lang nhưng thực ra cơm ít đến đáng thương, hầu như toàn là khoai.
Mộc Dương không biết rằng Trương Hiểu Dung đã rơi nước mắt khi bới từng miếng từng miếng cơm và thức ăn trong bát của mình. Trong khoảnh khắc đó, Trương Hiểu Dung cảm nhận được lòng hiếu thảo của Mộc Dương. Cho nên trong lòng bà thấy yên vui vô cùng.
Có lẽ người vui vẻ nhất trong nhà bây giờ chỉ có mỗi Trương Hiểu Dung.
Dương Thục Phương thì khỏi phải nói, trong suốt quá trình sắc mặt bà ta đều trông như đ.í.t nồi. Mộc Khai Kim cũng im lặng từ đầu chí cuối.
Mộc Trung Quốc thì vẫn định bụng làm sao để dạy Mộc Dương phải biết hiếu kính ông bà nội. Mộc Trung Hoa và Mộc Hồng Tinh chỉ biết cắm đầu vào ăn.
Mộc Hoan chưa gắp được hai đũa đã bị Dương Thục Phương lấy mất, dẩu miệng không vui. Trần Xuân Hoa cũng tối tăm mặt mày.
Mộc Khai Kim ăn xong một bát cơm thì buông bát nói: “Ngày mai nhà ta có khách, mua thêm ít thịt đi để nhà cũng ăn bữa mặn.”
Mộc Khai Kim vừa nói ra, Dương Thục Phương đã phản đối ngay: “Nhà làm gì có tiền? Giờ vẫn còn chưa tới ngày mùa cơ mà!”
Mộc Khia Kim liếc qua Dương Thục Phương, vẻ mặt khó coi: “Trong bọn nhỏ đều thèm đến thế nào rồi? Hơn nữa ngày mai nhà còn có khách!”
Dương Thục Phương vẫn không chịu bỏ tiền ra: “Không phải hôm nay đã ăn mặn rồi sao? vả lại, có khách thì chúng ta cũng không cần mua thịt…”
Dù sao người bên nhà họ Vương tới mua con dâu, sang không biếu quà cho nhà họ đã không nói nổi rồi, sao có thể đòi đồ ở nhà họ được chứ?
Mộc Khai Kim còn muốn nói lại, Dương Thục Phương vội vàng than nghèo: “Trong nhà hết tiền thật rồi. Học phí của Hồng Tinh còn chưa đóng đâu.”
Mộc Khai Kim tức thì không nói nổi nữa.
Trần Xuân Hoa lại nói một câu: “Không phải Mộc Dương nói đi hỗ trợ gì là có thể có thịt sao? Chốc nữa gọi Mộc Hoan đi cùng. Dù sao hai con bé cũng không phải làm gì…”
Mộc Dương nghe thấy lời Trần Xuân Hoa nói, sao mà không biết ý đồ của Trần Xuân Hoa được chứ?
Lại nhìn động tác nhỏ của Dương Thục Phương, Mộc Dương vội nói: “Chuyện này không phải do chúng ta quyết định. Phải đến hỏi Lôi Hướng Dương thử xem.”
Buồn cười, cho Mộc Hoan đi theo, chuyện gì thế không biết?
Không nói chuyện Mộc Dương ngứa mắt Mộc Hoan. Chỉ nhắc chuyện dẫn Mộc Hoan theo thì làm gì nói gì cũng bất tiện, sao mà dẫn theo cho được? Hơn nữa chỉ buôn bán nhỏ, không cần đến nhiều người như vậy.
Trần Xuân Hoa còn muốn nói tiếp, Mộc Khai Kim đã lên tiếng: “Được rồi, Mộc Dương nói đúng, chuyện này phải hỏi ý của bên Lôi Hướng Dương. Chút nữa Mộc Dương đi hỏi một câu là được.”
“Lôi Hướng Dương cũng là thằng bé nghèo, đừng để người ta bàn tán nhà chúng ta lợi dụng chiếm lợi của thằng bé.” Dù sao Mộc Khai Kim vẫn cần giữ mặt mũi.
Trần Xuân Hoa không tiện nói thêm gì, có điều trông bà ta có vẻ không cam lòng.
Dương Thục Phương cũng không biết đang tính toán điều gì trong lòng. Xong xuôi mới chanh chua mắng mỏ một câu: “Có ăn cơm cũng không chặn được cái miệng của chúng mày nữa! Còn không ăn đi thì bữa sau cắt giảm một nửa!”
Thành ra có chưa ăn xong cũng vội vàng ăn cho xong. Không ai dám tiếp tục nói chuyện.
Ăn xong bữa cơm, Trương Hiểu Dung vội vàng tranh thu dọn bát đũa. Nhìn dáng vẻ vồn vã của bà là biết trong lòng bà vẫn còn hơi lo sợ, sợ Dương Thục Phương vẫn còn giận.
Có điều nhìn khoé môi hơi nhếch lên của Trương Hiểu Dung là biết bây giờ Trương Hiểu Dung làm những điều này cũng là vui vẻ chịu đựng thôi… Biết sao được, trong lòng bà quả thật thấy ngọt ngào.
Mộc Dương nhìn Trương Hiểu Dung, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hơi buồn.
Cô có thể đánh nhau không chịu thiệt, miệng cũng nói cho đã, nhưng lại làm liên luỵ đến Trương Hiểu Dung.
Mà Trương Hiểu Dung e là cũng không biết tiếp đấy sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Quay sang nhìn dáng vẻ của Mộc Trung Quốc là biết.
Chẳng qua có lẽ Mộc Trung Quốc còn chưa nghĩ ra nên dạy dỗ Mộc Dương thế nào cho nên trong phút chốc chưa định nổi giận.
Đợi Trương Hiểu Dung rửa bát xong, Mộc Dương và Trương Hiểu Dung vừa quay về phòng đã thấy Mộc Trung Quốc mặt mày xám xịt ngồi ở trong.
Trương Hiểu Dung giật mình: “Sao hôm nay không nghỉ trưa vậy?”
Mộc Trung Quốc trợn mắt mắng Mộc Dương: “Mày quỳ xuống đây cho tao.”
Đương nhiên Mộc Dương không ngoan ngoãn nghe theo. Cho nên cô cứ ở tại chỗ, coi như không nghe thấy lời Mộc Trung Quốc nói.