Yến Kinh Khuê Sát

Chương 111: Hồng nhan loạn (Kết)


Phan Lâm Lang thốt ra lời này, đại lao thành một mảnh an tĩnh.

Văn Chính Thành hít khí thật sâu, một câu đều nói không nên lời.

Hai người bọn họ đi đến hôm nay, đều không phải chỉ dựa vào thứ mỏng manh như tình cảm.

Văn Chính Thành nói: "Chẳng lẽ chỉ là một mình ta sai sao? Rốt cuộc vì sao, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết?."

Biểu tình trên mặt Phan Lâm Lang càng thêm lãnh đạm.

Trào phúng và khiêu khích trên người nàng từ lúc ban đầu đã biến mất không thấy, còn lại chỉ có lạnh nhạt.

"Ngươi đã biết." Phan Lâm Lang hỏi.

Văn Chính Thành cười khổ ra tiếng: "Đúng, tuy ta không thể làm qua trên triều, nhưng ta cũng không ngốc, từ khi......"

Hắn nói tới đây, tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, câu nói kế tiếp vô luận thế nào cũng nói không nên lời.

Triệu Thụy quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường, Tạ Cát Tường hơi hơi mỉm cười với hắn.

Ẩn ý trong lời nói bọn họ, đều bị Tạ Cát Tường đoán trúng, trước đó Tạ Cát Tường đã nói, trong vụ án này, tình cảm và ân oán giữa hai phu thê bọn họ có lẽ không phải trọng điểm.

Trọng điểm là thân phận của Phan Lâm Lang và Trịnh San Hô, nếu không phải thân phận bọn họ đặc thù, chỉ sợ Văn Chính Thành cũng sẽ không xuống tay.

Nhưng thân phận Phan Lâm Lang quá khó tra xét, Trịnh San Hô cũng vậy, hai nữ nhân này cứ như xuất hiện từ hư không, đến để mê hoặc Văn Chính Thành.

20 năm trước có một Phan Lâm Lang còn chưa đủ, 20 năm sau còn tặng Trịnh San Hô tới, khiến cuối cùng Văn Chính Thành cũng hạ quyết tâm, muốn diệt trừ Phan Lâm Lang.

Mấy việc này Nghi Loan Tư đều tra không được nội tình, có lẽ tối nay có thể tra ra được chút manh mối trong ngàn mối tơ vò.

Nhìn thấy Văn Chính Thành không nhiều lời nữa, mà Phan Lâm Lang cũng rũ mắt không nói, Triệu Thụy liền nói: "Văn đại nhân sao lại không nói? Bản quan còn muốn tiếp tục nghe."

Văn Chính Thành ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt khó được có chút sắc bén: "Triệu đại nhân thật sự muốn biết, cũng thật sự dám biết?"

Triệu Thụy nhẹ giọng cười: "Văn đại nhân vẫn chưa hiểu hết bản quan, không...... Ngươi không hiểu bổn thế tử, bổn thế tử có cái gì cần sợ?"

Triệu Vương phủ sừng sững hơn trăm năm không ngã, nhiều thế hệ Triệu Vương đều là cô thần bên cạnh bệ hạ, cho dù phụ thân hắn vô dụng, cũng chưa bao giờ có giao tiếp với bất cứ vị hoàng tử nào.

Cho dù là hắn, cũng là từ nhỏ lớn lên dưới mí mắt bệ hạ.

Nếu bệ hạ thật sự hoài nghi hắn, vậy hắn cũng vào không được Nghi Loan Tư, cũng không thể chấp chưởng được Cao Đào Tư.

Vấn đề này của Văn Chính Thành, quả thực khiến người cảm thấy buồn cười.

Nghe xong Triệu Thụy nói, trong mắt Văn Chính Thành đột nhiên hiện ra một chút cảm xúc ghen ghét.

Nhưng cảm xúc này tới nhanh đi cũng nhanh, hắn tự cho là che giấu rất khá, nhưng vẫn bị Triệu Thụy thấy được rõ ràng.

Hắn bình tĩnh nhìn Văn Chính Thành, nói: "Hiện tại trong nhà lao đều là tâm phúc của bản quan, Văn đại nhân cũng không cần sợ hãi, còn nội tình gì cứ báo với bản quan, bản quan sẽ xem xét tấu lên Thánh Thượng."

Văn Chính Thành hoàn toàn không nghĩ tới, Triệu Thụy còn có thể nói một câu như vậy.

Hắn có ý định mưu hại thê tử, cùng quản gia mưu đồ bí mật thiêu chết thê tử, lúc này đang bị luận xử tội mưu sát.

Đối với một mệnh quan triều đình, tội danh này lớn không lớn nhỏ không nhỏ, chỉ cần xem Thánh Thượng châm chước như thế nào.

Nhưng với tính tình Thánh Thượng, bất luận kẻ nào cũng đều biết, từ khi Văn Chính Thành bại lộ hành vi phạm tội, lập tức chấp nhận chuẩn bị sau thu xử trảm.

Hiện giờ, Triệu Thụy lại cho hắn một khả năng khác.

Văn Chính Thành dao động trong nháy mắt.

"Văn Chính Thành, ngươi thật khiến ta xem thường," Phan Lâm Lang nói, giống như âm thanh ma quỷ, làm Văn Chính Thành run rẩy, "Ngươi thật sự quá ngây thơ rồi."

Văn Chính Thành lập tức á khẩu, rốt cuộc nói không ra lời.

Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn về phía Phan Lâm Lang.



Nữ nhân cường thế này hiện giờ đã dựa vào lan can nhà lao, đôi mắt buông xuống, tựa hồ rất đạm mạc, lại có vẻ không hề để ý.

Triệu Thụy vừa muốn nói chuyện, Tạ Cát Tường lại vỗ vỗ tay hắn.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Ở trong nhà lao âm lãnh, giọng nói trong veo của Tạ Cát Tường thản nhiên vang lên.

"Phan phu nhân, nội tình ngươi không muốn Văn đại nhân nói ra, ta đại khái có thể đoán được một chút," Tạ Cát Tường nói, "Ngươi và Trịnh San Hô đều không phải dân nữ bình thường, mà là vũ khí bị người khác khống chế, mà người các ngươi phải đối phó, chính là Văn đại nhân, một thư sinh rất có tiền đồ."

"Nếu chỉ có một mình ngươi, chắc ta không thể nghĩ ra được mấy điều này," Tạ Cát Tường nói, "Nhưng cách thức ngươi và Trịnh San Hô xuất hiện, khuôn mặt và thân hình đều quá mức tương tự, bối cảnh của các ngươi cũng giống nhau như đúc, đều là cha mẹ mất hết, không nơi nương tựa."

"Khi đó ta đã nghĩ, vì sao ngươi nhất định phải thay đổi thân phận, tìm được đường sống trong chỗ chết, mượn thân phận ma ma trong nhà Lưu tam công tử, lẻn vào Giang Lê sửa tên đổi họ," Tạ Cát Tường nói, "Sau đó ta lại suy nghĩ cẩn thận, không nhắc tới ngươi có thể tránh được mưu sát của Văn đại nhân hay không, cũng không nhắc tới ngươi là thê tử hay là thiếp thất, tồn tại của ngươi, đã vô dụng đối với người sau lưng ngươi, hơn nữa, chuyện ngươi biết, chứng cứ ngươi đang nắm, đều làm cho bọn họ nhất định phải diệt trừ ngươi."

Tạ Cát Tường nhìn sắc mặt Phan Lâm Lang đột biến, hơi hơi mỉm cười: "Phan phu nhân, ta nói đúng không?"

Ánh mắt Phan Lâm Lang, rốt cuộc dời khỏi người Văn Chính Thành.

Nàng lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá tiểu cô nương trẻ tuổi này.

Thanh xuân và cảnh xuân tươi đẹp nở rộ sáng rọi trên người nàng, nàng giống như ngọc thô hiện rõ vân hoa, khiến người không rời mắt được.

Trên người nàng có khí độ của quan gia tiểu thư, cũng làm lòng người biết rõ, nàng là khuê các tiểu thư, cẩm tú thiên kim chân chính.

Phan Lâm Lang đột nhiên thở dài: "Nếu ta giống ngươi, thật là tốt biết bao."

Xuất thân của Tạ Cát Tường, là điều nàng đã từng cầu mong mà cầu không được.

"Phan phu nhân, ngươi không hiểu Triệu đại nhân, cũng càng không biết Cao Đào Tư," Tạ Cát Tường nói, "Một khi Triệu đại nhân hứa hẹn, thì nhất định có thể làm được, bất luận lời hứa này là với Văn đại nhân hay là với ngươi, đều giống nhau."

"Ngươi tính toán mọi cách để tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện giờ chẳng lẽ muốn từ bỏ?" Tạ Cát Tường nói, dấy lên ngọn sóng rất lớn trong ngực Phan Lâm Lang.

Đã bao nhiêu năm? Đã bao nhiêu năm, nàng chưa từng sinh ra mong chờ với người khác.

Việc muốn bộc bạch tâm tư khiến bản thân nàng cũng cảm thấy thực xa lạ, không biết nên đối mặt như thế nào.

Giờ khắc này, Phan Lâm Lang thật sự do dự.

"Các ngươi để ta suy nghĩ một chút, ngày mai...... Ngày mai ta sẽ cho các ngươi đáp án."

Triệu Thụy biết, có thể khiến Phan Lâm Lang do dự đã thật sự không dễ, nên cũng không tiếp tục ép sát.

Ánh mắt hắn, rơi xuống trên người Văn Chính Thành.

Văn Chính Thành trầm mặc một lát, nói: "Ngay từ đầu ta xác thật không biết thân phận Phan Lâm Lang, mà thôi, cũng không cần biết nàng mang theo mục đích gì, nhưng năm đó ở trong phủ, ta xác thật yêu thích nàng nhất, xác thật cũng đã lợi dụng tình yêu này để đạt được mục đích."

Văn Chính Thành không nhìn Phan Lâm Lang, tiếp tục nói: "Chỉ là theo thời gian trôi qua, ta càng cảm thấy không đúng, loại cảm giác không đúng này, phát sinh trong triều đình."

"Không biết bắt đầu từ khi nào, ta từ một cô thần, đã biến thành......"

Văn Chính Thành không nói gì, nhưng Triệu Thụy lại rất rõ ràng.

Mặt ngoài, Văn Chính Thành xác thật là trung thần bệ hạ rất thưởng thức, nhưng trên thực tế, người thay hắn nói chuyện trong triều, phần lớn là Thứ Phụ Trương Thừa Trạch.

Văn Chính Thành đã mơ hồ trở thành người thuộc phe Trương Thừa Trạch, hơn nữa từ khi hắn nhậm chức giám chính Quân Khí tư, thân phận phe phái này càng thêm mẫn cảm.

Cho đến lúc này Văn Chính Thành mới hiểu được, Phan Lâm Lang là do ai phái tới.

Thật quá đáng sợ, đối phương đợi 20 năm, mới bắt đầu vận dụng quân cờ này của hắn ta.

Văn Chính Thành rũ mắt, thở dài thật sâu: "Nhưng ta đã không còn cách phản kháng."

"Phan Lâm Lang ở bên cạnh ta 20 năm, những chuyện xấu xa trong bóng tối đó, nàng biết rõ hơn bất kì ai," giọng nói Văn Chính Thành bi thương, "Nàng biết rõ, người phía sau nàng tất nhiên cũng biết rõ, chỉ cần ta không nghe lời......"

Chỉ cần Văn Chính Thành không nghe lời, vậy thì cái chức giám chính Quân Khí tư này hắn cũng không cần ngồi nữa.

Hồng nhan đa tình, nhưng hồng nhan cũng có gai góc, bản thân Văn Chính Thành sa vào bẫy rập mỹ nhân kế, trải qua nhiều năm say mê, cho đến khi cuối cùng mỹ nhân bị phá mất hình tượng đa tình giả dối, rốt cuộc hắn mới thấy rõ hết thảy.



Hối hận thì đã muộn.

Phan Lâm Lang biết quá nhiều chuyện của hắn, biết quá nhiều bí mật của Văn gia, hắn không thể mặc kệ nàng tiếp tục sống sót.

Văn Chính Thành nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường đang ngồi an tĩnh, thở dài: "Vị Tạ thôi quan này nói đúng, động cơ của ta, trước nay đều không phải là thứ tình yêu gì đó. Nếu không phải như thế, ta sao lại tiếp nhận Trịnh San Hô? Chẳng lẽ tới hiện tại, ta còn không biết thân phận nàng ta là gì?"

Tình yêu sao có thể quan trọng bằng tánh mạng và gia tộc?

Nếu hắn dám cự tuyệt Trịnh San Hô, có thể lộ ra hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ, cho nên hắn bóp mũi nhẫn nhịn, giả vờ sủng ái mê luyến nàng.

Triệu Thụy nói: "Văn đại nhân, ngươi có chứng cứ không?"

Văn Chính Thành nói không phải người khác, mà là Thứ Phụ đương triều, là các lão Văn Uyên Các.

Quan vận của Trương Thừa Trạch hanh thông suốt 30 năm, từ một tiến sĩ nho nhỏ cho tới trọng thần thiên tử như hiện nay, không có khả năng chỉ bằng mấy câu của Văn Chính Thành đã có thể kéo hắn xuống ngựa.

Văn Chính Thành trầm ngâm một lát, hắn nói: "Có một số lời, ta muốn nói riêng với Triệu đại nhân."

Điều băn khoăn của hắn có thể lý giải được, Triệu Thụy gật gật đầu, an bài Tô Thần tìm một phòng thẩm vấn khác, sau đó liền nhìn về phía Phan Lâm Lang: "Phan phu nhân, mong rằng ngươi có thể nghĩ thông suốt."

Nói xong, hắn liền cùng Văn Chính Thành rời khỏi nhà lao.

Tạ Cát Tường ngồi ở chỗ cũ, nhìn Phan Lâm Lang rũ mắt không nói lời nào, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi biết nhiều hơn, đúng không?"

Phan Lâm Lang nhìn mong chờ trong mắt nàng, cuối cùng nở ra một nụ cười kỳ quái: "Nha đầu này, thật thông minh a."

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Vụ án Quân Khí tư kết thúc, Cao Đào Tư bắt Văn Chính Thành, Tôn Tam Lang, Phan Lâm Lang quy án. Còn Xảo Tư và Văn Tử Hiên bởi vì chứng cứ không đủ, chỉ có lập án khác, phải đợi đến cuối cùng Đại Lý Tự phán phạt như thế nào.

Từ lúc đó, cũng không thể tiếp tục ở lại Phương Phỉ uyển nữa, Tạ Cát Tường thu thập một rương sách nhỏ, theo xe ngựa của Triệu Thụy khởi hành về kinh.

Trên đường, Tạ Cát Tường hỏi hắn: "Cuối cùng như thế nào? Phan phu nhân có khai về vụ án không?"

Thẩm vấn Văn Chính Thành sau đó Tạ Cát Tường không đi theo, Phan Lâm Lang có khai hay không, Tạ Cát Tường cũng không biết. Triệu Thụy vẫn mãi chưa nói chi tiết với nàng, bất quá nàng nghe nói hai người đã chuẩn bị được áp giải, quá mấy ngày nữa sẽ bị đưa về Yến Kinh Cao Đào Tư, thẩm vấn thêm lần cuối cùng.

Triệu Thụy rũ mắt nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, đôi mắt tròn xoe, phảng phất như chú nai con mới sinh, vô cùng đáng yêu.

"Muội đoán xem?" Triệu Thụy nổi lên ý xấu.

Đôi mắt Tạ Cát Tường hơi hơi trợn to, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại nói một câu như vậy, nhịn không được đấm hắn một chút.

"Huynh lại trêu cợt ta," Tạ Cát Tường nói, "Trở về không cho nhũ nương làm cơm trưa cho huynh."

Triệu Thụy liên tục xin tha, cuối cùng thấp giọng nói: "Muội yên tâm, Thụy ca ca ra tay còn có thể không được?"

Tạ Cát Tường thấy hắn rất bình tĩnh, vẫn nhịn không được hỏi: "Phan phu nhân có nói ra không?"

Triệu Thụy cười.

Hắn duỗi tay chọc búi tóc Tạ Cát Tường một chút, sau đó nói: "Không vội, đợi đến Cao Đào Tư, hết thảy sẽ có kết quả."

Xe ngựa lọc cọc, mang theo một đôi thiếu niên thiếu nữ trở về ngôi nhà quen thuộc.

Ban đêm Hộ Thành Tư ở Lưu Li trang rất là quạnh quẽ, nhà lao cũng an tĩnh lạ thường, dường như không có người ở.

Giáo úy Cao Đào Tư phái tới tựa hồ tối nay đều có việc, không canh giữ riêng bên ngoài phòng giam Phan Lâm Lang.

Phan Lâm Lang ôm đầu gối ngồi trên giường rơm, ngâm nga bài ca dao không rõ tên.

Một bóng hắc ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Phan Lâm Lang, Phan Lâm Lang ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẫn còn cười.

"Cẩn thận 20 năm, một bước đi sai, liền không lưu tình, thật là lãnh khốc a."

Hàn quang thoáng hiện, cuối cùng Phan Lâm Lang than một tiếng.

"Thôi, cuộc đời này cứ như thế đi."