Yến Kinh Khuê Sát

Chương 13: Lời từ bi 13


Sau khi dùng xong cơm trưa, hai người cũng không sốt ruột đi gặp tỷ đệ Nguyễn thị, chỉ ở trong thư phòng thảo luận vụ án.

Triệu Thụy thấy trên mặt nàng không có chút mệt mỏi nào, liền nói: "Vừa nói tới tra án, muội liền hưng phấn hơn cả người khác."

Tạ Cát Tường hơi có chút ngượng ngùng, nàng nói: "Đã lâu chưa được tiếp xúc mấy thứ này, đột nhiên lần đầu xông thẳng vào mưu sát cùng oan tình, thật sự khiến người ta vô cùng có cảm xúc. Thì ra phụ thân cũng đã từng bận rộn như thế, tìm kiếm chân tướng trong mấy cái manh mối vụn vặt này."

Triệu Thụy nói: "Bá phụ là quan tra án giỏi."

Tạ Cát Tường đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe được lời này, đôi mắt nóng lên, nhưng không rơi lệ.

Nàng nhấp nhấp môi, cuối cùng cũng chỉ là một tiếng thở dài.

Trong lòng bọn họ biết phụ thân là quan tốt thì như thế nào? Bên trên không kịp nghe, lại đắc tội tiểu nhân phía dưới, nếu không phải như vậy, sao lại rơi vào kết cục này.

Triệu Thụy tự biết nói sai rồi, theo bản năng sờ sờ mũi, hắn ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta xem lại án mạng của Nguyễn Lâm thị trước, nàng bị hại ở Kim Đỉnh sơn, nếu trong thành không có manh mối hoàn chỉnh, như vậy Kim Đỉnh sơn liền thành manh mối duy nhất, khi phát hiện án đã phái một đội đi qua điều tra, chờ gặp tỷ đệ Nguyễn thị xong, chúng ta sẽ cùng xem xét tiếp."

Tạ Cát Tường thở sâu, nỗ lực kéo suy nghĩ về lại vụ án.

"Nếu Nguyễn Đại và Tô Hồng Tảo đều không phải hung thủ giết hại Phúc thẩm, ta cũng đoán không được là ai. Lâm Phúc thẩm ngày thường tuy có hơi đanh đá, cũng dễ dàng chọc ra những lời nhàn ngôn, nhưng quan hệ hàng xóm láng giềng vẫn luôn không tệ lắm, nàng là người mệnh khổ, một mình nuôi con, kỳ thật mọi người đều đồng tình với nàng rất nhiều."

Nói cách khác, đối với Lâm Phúc thẩm, sau khi loại trừ hai người bị tình nghi rõ ràng nhất, thì lại không có người bị tình nghi khác.

Tạ Cát Tường suy nghĩ nói: "Có thể hôm qua đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn không? Ta nhớ phụ thân có nói, không phải án mạng nào đều có thể xác định được người bị tình nghi, đôi khi có người làm cái gì đó, thường dựa vào xúc động cùng cơ hội, nếu án mạng của Lâm Phúc thẩm thật sự là ngoài ý muốn thì sao?"

Triệu Thụy nói: "Bất luận là động thủ do xúc động nhất thời hay là bày mưu rồi mới hành động, chỉ cần người có ý xấu, thì nhất định sẽ để lại chứng cứ."

Tạ Cát Tường nói: "Ta muốn cùng Hình đại nhân kiểm tra người chết."

"Được, đi gặp tỷ đệ Nguyễn thị trước, thời gian kiểm tra tương đối dài, hy vọng lúc này sẽ có càng nhiều thu hoạch."

Kỳ thật hôm nay tốc độ bọn họ phá án đã tương đối nhanh, gần như đã ném xa Hộ Thành Tư mười mấy con phố, đối với các loại án mạng tương tự, Hộ Thành Tư không tốn mười ngày tám tháng cũng phá chưa xong, mặc dù đã điều động một số đông người, nhưng cuối cùng cũng không thể giải quyết được gì.

Cho nên, đối với tiến triển hiện tại của vụ án này, Triệu Thụy rất là vừa lòng.

Cao Đào Tư do hắn quản lý, nhất định phải làm ra thành tích, mới không phụ kỳ vọng của bệ hạ đối với hắn.

Sau khi Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy ra khỏi thư phòng, trên đường đi ra tiền viện, nàng quay đầu lại nhìn Triệu Thụy: "Về sau muốn ở tại nơi này?"

Triệu Thụy cười nhạt: "Tạm thời ở nơi này trước, ta còn trẻ, ở đây rèn luyện kinh nghiệm là tốt nhất."

Hắn nơi nào còn cần rèn luyện?

Chưa kịp hai mươi đã là quan tứ phẩm, khắp Yến Kinh cũng không có được mấy người, thanh danh Triệu Thụy thời trẻ có bao nhiêu thối, hiện tại liền có bấy nhiêu vang dội.

Tạ Cát Tường do dự một lát, vẫn quan tâm một câu: "Nếu ở nhà không quen, chuyển đến nơi này ở cũng khá tốt."

Dọn đến nha môn ở, còn có thể lộ vẻ hắn thức khuya dậy sớm, yêu nghề kính nghiệp, nói không chừng bề trên cao hứng, lại đề bạt hắn thành Đại Lý Tự Khanh, xóa đi hai chữ Tả Thiếu.

Triệu Thụy nhướng mày, vẻ mặt như suy tư gì: "Cát Tường nói thật đúng."

Nghe hắn lại lần nữa kêu mình là Cát Tường, trái tim Tạ Cát Tường không hiểu sao lại nhảy loạn xạ.

Nàng vỗ vỗ ngực, đi đến trước nha môn cùng Triệu Thụy.

Nguyễn Liên Nhi cùng Nguyễn Quế vừa đến, đang chờ ở nhã thất, bọn họ còn chưa biết Nguyễn Đại đã chết, hai người thoạt nhìn đều có chút tiều tụy, giữa trưa hẳn là cũng chưa có dùng cơm đàng hoàng.



Hạ Uyển Thu đi theo hai người bọn họ về nhà canh giữ, từ chỗ hành lang chạy đuổi theo, thấp giọng nói: "Đại nhân, Nguyễn gia không có chỗ nào đáng ngờ, chỉ là trong viện có một cái ghế bị gãy, hẳn là hôm qua vừa mới làm vỡ."

Triệu Thụy gật đầu, đây đại khái là do Nguyễn Đại về nhà đòi tiền nhi nữ, gây ra tranh chấp làm vỡ.

Tạ Cát Tường hỏi: "Trong nhà Nguyễn gia có bày rượu thuốc không? Buổi sáng khi nói chuyện cùng Nguyễn Quế, ngửi được trên người hắn có mùi rượu thuốc."

Mặt Hạ Uyển Thu vẫn không có biểu tình như cũ: "Xin đại nhân thứ tội, hạ quan chưa từng chú ý tới, bất quá trên người Nguyễn Quế xác thật có mùi rượu, nhưng sau khi hắn về nhà cũng không có lấy rượu thuốc ra bôi."

Triệu Thụy vẫy vẫy tay, để nàng cùng đi theo vào nhã thất.

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đi vào, hai tỷ đệ Nguyễn thị lập tức đứng dậy, hốt hoảng nhìn qua.

"Triệu đại nhân." Nguyễn Quế chắp tay hành lễ đầu tiên.

Triệu Thụy không phải lớn lối, mà hiện tại cũng không phải thăng đường thẩm án, bởi vậy vẫn không cho hai người hành đại lễ, ngược lại còn rất khách khí.

"Ngồi đi, chỉ là dò hỏi bình thường thôi."

Nguyễn Liên Nhi lúc này mới ngồi xuống, còn Nguyễn Quế vẫn luôn đứng, tuy rằng vẻ mặt tái nhợt, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

"Xin hỏi đại nhân, án mạng của nương ta có tiến triển gì không?"

Triệu Thụy cũng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ hỏi: "Nguyễn công tử, xin hỏi chân ngươi bị thương khi nào?"

Có thể Nguyễn Quế rất ít khi nghe người ta gọi hắn là Nguyễn công tử, có phần không thích ứng, liền nói: "Đại nhân kêu ta tiểu Nguyễn hoặc là Quế ca nhi được rồi, tiếng công tử này ta không dám nhận."

"Được, ta sẽ giống Cát Tường, gọi ngươi là Quế ca nhi, Cát Tường nói sáng sớm gặp qua ngươi, ngươi nói chân ngươi là hôm qua bị té ở thư viện, cho nên mới về nhà trước một ngày, đúng không?"

Nguyễn Quế không biết vì sao hắn hỏi tới chân mình, nhưng rất cẩn thận, cân nhắc một hồi mới trả lời: "Hồi bẩm đại nhân, chân ta là bị thương vào giờ học võ chiều hôm qua, ngay từ đầu cũng không quá nghiêm trọng, nhưng đại phu thư viện kiến nghị ta về nhà dưỡng thương mấy ngày, vừa vặn sau ngày Phật đản có hai ngày nghỉ, ta đoán mẫu thân sẽ đến Kim Đỉnh sơn lễ Phật, bởi vậy ta liền trở về nhà, buổi tối cũng tiện giữ nhà, sáng sớm hôm sau lại có thể giúp tỷ tỷ làm đậu hủ."

Hắn biết mẫu thân hết lòng tin theo Phật pháp, các ngày như Phật đản đều sẽ đi dâng hương, sợ một mình tỷ tỷ ở nhà làm việc vất vả, đúng lúc chân lại bị trẹo, vừa vặn xuống núi về nhà, cũng để cho tỷ tỷ không cần vất vả làm một mình.

Nói đến cùng, cũng là hài tử tốt.

Khuôn mặt Triệu Thụy thay đổi, đột nhiên lại trở nên hòa khí: "Chân Quế ca nhi không tiện, ngồi xuống nói chuyện đi, không cần câu nệ như vậy."

"Đa tạ đại nhân."

Lúc này Nguyễn Quế mới nhẹ nhàng thở ra, được Nguyễn Liên Nhi đỡ ngồi xuống.

Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường trao đổi ánh mắt.

Đôi tỷ đệ Nguyễn gia này, tỷ tỷ bởi vì ở nhà lao động trong thời gian dài, lại bị phụ thân đánh đập, bởi vậy tính cách nàng hướng nội, cho dù khi niên thiếu có bao nhiêu thông tuệ nhạy bén, hiện tại cũng đều hóa thành hư ảo.

Nguyễn Liên Nhi không có nhạy bén, hỏi hai câu liền ăn ngay nói thật hết thảy, nàng không dám lừa gạt quan phủ.

Nhưng Nguyễn Quế thì khác, khi hắn khi còn nhỏ đã vào thư viện, vẫn luôn ở thư viện đọc sách, hắn là con nhà lao động bình thường, bần cùng trầm mặc, không có bất luận ưu điểm nào, ở nơi nhân tài đông đúc như Thanh Sơn thư viện, khẳng định sống không được tốt lắm.

Cho nên, hắn so với tỷ tỷ của mình, không chỉ càng thông tuệ, mà còn có vẻ rất kín đáo cẩn thận, sẽ không dễ dàng nói sai một câu.

Cho nên, thái độ Triệu Thụy đối xử với hắn cũng khác hẳn.

Hắn phảng phất như tiền bối, ấm áp như gió xuân, đang hiền từ nói chuyện nhà cùng vãn bối, ngữ khí cũng rất hòa hoãn.

Tạ Cát Tường ngồi cạnh Nguyễn Liên Nhi, vẫn không nói gì.



Chờ Nguyễn Quế ngồi ổn, Triệu Thụy mới nói: "Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, bởi vậy mới muốn hỏi thăm hết các chi tiết liên quan, Quế ca nhi chớ trách."

Nguyễn Quế vội nói: "Không đâu."

Hắn dừng một chút, lúc này mới nói tường tận: "Hồi bẩm đại nhân, học sinh là hôm qua khi mặt trời sắp lặn mới đi về nhà, vì chân bị thương thực sự không tiện, ta cũng không dám vì tiết kiệm tiền mà ảnh hưởng vết thương trên chân, nên đi đến trạm dịch dưới chân Kim Đỉnh sơn, từ nơi đó ngồi xe ngựa trở về thành."

Nguyễn Liên Nhi đúng lúc mở miệng: "Quế ca nhi luôn luôn tiết kiệm, thường ngày trở về thành đều đi đường nhỏ, không chịu ngồi xe ngựa, vì chuyện này mà nương ta còn nổi nóng với hắn."

Gia đình không có tiền, Nguyễn Quế biết mình đọc sách tiêu phí không nhỏ, nên không chịu tiếp tục liên lụy mẫu thân tỷ tỷ.

Hắn nói: "Kì thi rất cần thể lực, thân thể ta luôn không được khỏe, đi bộ nhiều một chút kỳ thật rất tốt."

Triệu Thụy gật gật đầu, biết mẫu tử nhà này xác thật rất không dễ dàng.

"Ngươi đến thành lúc nào? Rồi khi nào trở về nhà?"

Nguyễn Quế nghĩ nghĩ, liền nói: "Hồi bẩm đại nhân, lúc ta về đến nhà đã hơi trễ, khi đó mặt trời đã lặn về phía Tây, nhìn không thấy ánh sáng, khi vào thành đại khái là giờ chính Dậu (18h), về đến nhà như thế nào cũng muốn mất thêm hai khắc (30'), khi đó trời đã tối đen."

Ngày xuân ở Yến Kinh, ngày sẽ kết thúc vào khoảng giờ Tuất (19h - 21h).

Nếu so sánh với lời Nguyễn Liên Nhi, như vậy nàng vẫn luôn rửa đậu nành đến buổi tối, vừa lúc đệ đệ về nhà, liền ngừng làm việc.

Nhưng lúc này, Nguyễn Đại cũng vừa lúc trở về, vì thế trong nhà liền lập tức gà bay chó sủa.

Triệu Thụy hỏi: "Còn sau đó?"

Nguyễn Quế nói: "Lúc ta về đến nhà tỷ tỷ vẫn còn đang bận rộn, ta liền thúc giục nàng nhanh chóng dùng cơm tối, sau đó nàng nhìn thấy chân ta bị thương, liền lấy bình rượu thuốc ông nội để lại từ trước, một hai phải bôi thuốc cho ta."

Rốt cuộc cũng nói đến rượu thuốc.

Nhưng ánh mắt mọi người ở đây đều không đổi, vẻ mặt Triệu Thụy càng là kiên nhẫn, nói: "Ừm, rượu thuốc xác thật rất có tác dụng với trẹo chân."

Nguyễn Quế nói: "Cát Tường tỷ cũng biết nhà của chúng ta, cuộc sống thật sự rất gian nan, trong nhà chỉ có nương cùng tỷ tỷ của ta có thể vất vả kiếm tiền, còn phải trợ cấp cho ta cùng cha ta, bởi vậy bình rượu thuốc này rất là trân quý, bình thường mà bị thương gì đều dùng đến nó, hiệu quả xác thật tốt lắm. Đúng rồi, ngọn nguồn bình rượu là của dòng họ nhà ta, truyền tới đời ta đã là đời thứ ba rồi."

Một bình rượu nhỏ này, người một nhà dùng trong rất nhiều năm.

Nguyễn Quế nói: "Nếu không có cái này, bả vai nương ta cả ngày gánh đậu hủ, đã sớm chịu không nổi, ta cũng không dám dùng quá nhiều, chỉ đổ ra một chút rồi xoa nắn, chân lập tức thoải mái hẳn lên."

Triệu Thụy nói: "Vậy bình rượu này thật sự không tồi, còn ở nhà ngươi không? Nếu còn thì mang đến đây, ta mời đại phu ở Tế Thế Đường đến nhìn một cái, xem có thể dựa vào đó làm ra được một bình giống vậy để dùng không."

Hắn nói rất nhẹ nhàng khéo léo, nhưng sắc mặt Nguyễn Quế lại chợt thay đổi.

Hắn chậm rãi mím môi, một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên, lúc này, trong mắt hắn phảng phất như chỉ còn thù hận.

"Không còn nữa."

Nguyễn Quế lại cúi đầu rất nhanh, thanh âm khô khốc, cùng với tiếng nghẹn ngào của Nguyễn Liên Nhi, có vẻ đặc biệt đơn bạc đáng thương.

"Hôm qua khi cha ta về nhà, vừa lúc nhìn thấy ta đang dùng rượu thuốc này, lập tức giành lấy."

"Hắn nói," Giọng nói Nguyễn Quế run rẩy, "Hết thảy đồ trong nhà đều là của hắn, vậy mà hắn không biết bình rượu thuốc này, cho nên hắn cũng phải mang đi."

Nguyễn Quế nói xong, nhã thất hoàn toàn an tĩnh.

Triệu Thụy đánh vỡ yên lặng: "Hắn có uống không?".