Tạ Cát Tường há miệng thở dốc, vốn dĩ muốn phản bác, nhưng cửa lớn nhà sau lại “ầm” một tiếng đóng lại, làm nàng không thể phản bác.
Tạ Cát Tường duỗi tay nhéo nhéo vành tai hơi nóng, nhỏ giọng nói thầm: “Là do ta nóng thôi.”
Thừa dịp Triệu Thụy tắm gội thay xiêm y, Tạ Cát Tường liền gọi thị vệ lấy đồ ăn sáng nàng đem theo cho hắn đi hâm nóng, chờ Triệu Thụy tắm rửa mát mẻ ra khỏi nhà sau, đồ ăn sáng cũng đã sẵn sàng.
Tạ Cát Tường nói: “Hôm qua thấy huynh thích ăn bánh bao củ cải, hôm nay ta mang đến cho huynh bốn cái, sợ huynh ăn không đủ no, còn có hai cái trứng gà luộc nước trà, một vại cháo kê bí đỏ, đều do nhũ nương dậy sớm nấu.”
Triệu Thụy nhìn cơm sáng bày đầy bàn, mặt mày không tự giác trở nên nhu hòa.
“Cảm ơn thẩm nương, cũng cảm ơn Cát Tường tiểu thư đã dậy sớm đưa cơm.”
Tạ Cát Tường ngồi trên bàn đá, lấy cây quạt nhẹ nhàng quạt: “Bí đỏ và gạo kê do biểu ca đưa tới mấy ngày trước, đều là mới hái năm nay, ăn rất tươi mới.”
Vừa nghe Tạ Cát Tường nói biểu ca, Triệu Thụy đang uống cháo chợt ngừng.
“Tô Dực đưa tới?”
Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Biểu ca không tiện tới thường, cũng không thể đưa đồ quý trọng tới, mấy thức ăn này thật ra có lợi ích thực tế nhất.”
Triệu Thụy rũ mắt xuống, không hé răng.
Tạ Cát Tường hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ nói: “Đúng rồi, ta tới cũng không phải chỉ để đưa cơm cho huynh.”
Triệu Thụy buông muỗng, ăn bánh bao củ cải, phiền muộn trong lòng có chút tiêu tán.
“Biết biết,” Triệu Thụy nói, “Tạ thôi quan một lòng lo lắng việc xử án cho triều đình, thức khuya dậy sớm, thật làm người bội phục.”
Tạ Cát Tường trừng hắn một cái, nhưng không phản bác.
Triệu Thụy đang dùng đồ ăn sáng, không tiện nhiều lời, liền vẫy vẫy tay với Triệu Hòa Trạch, để Triệu Hòa Trạch “báo cáo” thay.
Triệu Hòa Trạch tiến lên, hành lễ với Tạ Cát Tường, sau đó mới nói: “Đêm qua các giáo úy đã chia ra điều tra suốt đêm, dùng bức họa người chết dò hỏi từng nhà một ở Trường Càn Lí, rốt cuộc đã hỏi được một nhà, nói là có quen người chết.”
Tạ Cát Tường phe phẩy cây quạt, nghiêm túc nghe hắn báo cáo.
Triệu Hòa Trạch tiếp tục nói: “Người nhà này họ Phùng, chuyên làm nghề tìm người, gia chủ nhà bọn họ nói mấy ngày gần đây cứ cách 10 ngày, người chết đều phải đến Phùng gia một chuyến, đưa cho bọn họ một ít bạc, chính là vì tìm một nam nhân.”
Tạ Cát Tường nói: “Bọn họ có biết thân phận người chết không?”
Triệu Hòa Trạch lắc lắc đầu: “Không biết, bọn họ làm nghề tìm người, cũng không hỏi khách hàng nguyên do, bất quá lúc rạng sáng người Phùng gia đến Nghĩa Phòng nhận xác, xác nhận người chết chính là tiểu nương tử gần đây nhờ bọn họ tìm người.”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày.
Vậy cũng như chưa xác định được thân phận người chết.
Chỉ trong thời gian nói hai ba câu này, Triệu Thụy đã ăn hết bánh bao, đang chuẩn bị ăn cái thứ hai.
“Đừng vội, tiếp tục nghe hắn nói.”
Triệu Hòa Trạch tiếp tục nói: “Trước tiên không đề cập tới người chết rốt cuộc đang tìm ai, rồi vì sao phải tìm người, hôm qua giáo úy được phái đi điều tra thân phận cùng hành tung của Trì Tiểu Hà, xác thật đã tìm được xuất thân của nàng, nàng vẫn không sửa đổi tên họ, tên thật chính là Trì Tiểu Hà, vốn là người huyện Phụng Thiên, nhà ở Điền gia thôn, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ ăn cơm trăm nhà lớn lên.”
“Năm nàng mười hai mười ba tuổi, đi theo mấy hài tử không cha không mẹ trong thôn chạy ra ngoài chơi, sau đó cũng không còn về Điền gia thôn nữa, giáo úy suốt đêm mời thôn trưởng Điền gia thôn tới nhận xác, căn cứ thôn trưởng xác nhận, người chết chính là Trì Tiểu Hà.”
Triệu Hòa Trạch tiếp tục nói: “Sau khi thôn trưởng xác nhận, Hình đại nhân kiểm thi suốt đêm, xác định người chết đã từng đẻ non, cũng xác thật không thể tiếp tục mang thai.”
Nghe đến đó, một lòng lo lắng của Tạ Cát Tường, rốt cuộc rơi xuống.
Chỉ khi nào xác định được thân phận người chết, thì vụ án mới có thể điều tra dễ dàng hơn.
Mặc kệ nàng chết do ngoài ý muốn hay bị người làm hại, cuối cùng vẫn sẽ tra ra manh mối.
Triệu Thụy nhìn nàng rốt cuộc không còn nghiêm mặt, không khỏi cong cong khóe môi, hắn hai ba lần lại ăn xong một cái bánh bao, mới nói: “Lúc này an tâm chưa?”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, bỗng thấy có chút khát nước, liền để Triệu Hòa Trạch đi nấu nước, còn mình thì lấy trong hộp trà trên bàn một nhúm trà xanh Lục An mới hái: “Hôm nay uống trà này đi.”
Triệu Thụy đều nghe nàng.
Tạ Cát Tường nói: “Hiện giờ đã biết thân phận người chết, rất nhiều chuyện đều có thể suy luận lại từ đầu.”
“Thứ nhất, Trì Tiểu Hà được nạp vào Chúc gia cuối năm ngoái, bây giờ không đề cập đến việc người trung gian như bà mai hoặc kẻ buôn người là ai, nhưng chuyện Trì Tiểu Hà đã không thể sinh đẻ, người trung gian có khả năng thật sự không biết tình hình, cũng có thể đã biết nhưng vẫn giấu giếm Chúc gia, cho nên Trì Tiểu Hà mới có thể thuận lợi tiến vào Chúc gia, thành Chúc gia di nương.”
“Thứ hai, sau khi Trì Tiểu Hà vào Chúc gia, mục đích của nàng ta rất rõ ràng, nàng không phải vì vinh hoa phú quý cả đời, cũng không muốn làm mẫu thân của thiếu chủ gì hết, nàng muốn chính là tiền, đợi đến năm nay nàng cuối cùng cũng dành được chút tiền, hoặc theo cách nói của Chúc đại tiểu thư thì nàng trộm được tiền, liền tìm đến Phùng gia ở Trường Càn Lí, bắt đầu liên tục tìm người.”
“Thứ ba, vẫn căn cứ theo cách nói của Chúc đại tiểu thư, ngay sau khi Chúc gia phát hiện nàng trộm tiền, bởi vì Liễu phu nhân tốt tình lại rất muốn có con nối dõi, cho nên vẫn chưa trách phạt nàng, chỉ cắt đứt con đường ăn cắp của nàng, thế cho nên khi tiền trong tay nàng sắp sửa hết, nàng lập tức chuyển mục tiêu lên Đại thiếu gia.”
Hôm qua Tạ Cát Tường đã dựa theo việc người chết chính là Trì Tiểu Hà, cẩn thận suy luận quá trình một lần.
Cho nên giờ phút này nói ra vô cùng thuận miệng.
Triệu Thụy gật gật đầu, hắn uống xong ngụm cháo cuối cùng, dùng khăn cẩn thận lau miệng: “Đúng là như thế, Cát Tường thông tuệ.”
Tạ Cát Tường không hề phản ứng với lời khen của hắn, nàng tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này, có một chỗ nghịch lý rất quỷ dị.”
Triệu Thụy thong thả ung dung lau tay, ánh mắt vẫn luôn hờ hững thăm dò mặt Tạ Cát Tường.
Đã có thể nhìn thấy biểu tình rất nhỏ trên mặt nàng, cũng sẽ không làm tiểu cô nương phát hiện, hành động vụng trộm thăm dò này của hắn, cân nhắc đặc biệt chuẩn xác.
“Nga?” Triệu Thụy ứng tiếng.
Tạ Cát Tường trầm giọng nói: “Liễu phu nhân đã có thai bảy tháng, nói cách khác, Trì Tiểu Hà mới vừa vào Chúc phủ, Liễu phu nhân đã mang thai, nếu ngay từ đầu nàng không biết chuyện, hai tháng sau mới phát hiện mang thai, như vậy đương gia phu nhân đã có thai, di nương vốn được nạp về để sinh con nối dõi cho đại thiếu gia, kỳ thật đã không còn tác dụng.”
Nếu dựa theo suy nghĩ của người bình thường, Liễu phu nhân bao dung nhẫn nại với Trì Tiểu Hà, kỳ thật vô cùng không hợp lý.
Nàng cũng đã có hài tử của mình, vậy cần gì phải hy vọng nữ nhân khác sinh con cho trượng phu?
Triệu Thụy suy tư một lát, nói: “Hoặc là, nàng thích đông con nhiều phúc?”
Tạ Cát Tường dừng một chút nói: “Cũng không thể nói không có khả năng này, chỉ là luôn cảm thấy có chút kỳ quái.”
Nam nhân cùng nữ nhân rốt cuộc không giống nhau.
Tạ Cát Tường làm nữ nhân, rất hiểu rõ một đạo lý, mặc dù nữ nhân có lòng dạ rộng lớn đến đâu, cũng sẽ không cam tâm nuôi nấng hài tử do trượng phu cùng người khác sinh ra.
Nhưng mà, việc này cũng không phải tuyệt đối.
Hôm qua bọn họ đã trò chuyệm cùng Liễu phu nhân, Liễu phu nhân thoạt nhìn ôn nhu uyển chuyển, là nữ nhân rất hiền lương thục đức, hoặc là nàng thật sự đối với Chúc đại thiếu gia một mảnh tình thâm, do đó đè nén bản tính nữ nhân xuống.
Tạ Cát Tường nói: “Đây đều là quá khứ của Trì Tiểu Hà, tạm thời đem nó trở thành bối cảnh của vụ án này, như vậy kế tiếp, căn cứ theo lời Chúc đại tiểu thư nói, trong tay Trì Tiểu Hà không có tiền, trộm tiền trong phòng ngủ Chúc đại thiếu gia, mà đúng lúc Chúc đại thiếu gia lại phát hiện, thế cho nên tức giận công tâm muốn ngăn cản nàng, bị nàng chọc tức đến phát tác trúng gió, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”
Triệu Thụy thấy nàng một lòng một dạ đặt vào vụ án, ấm trà cầm trong tay vẫn luôn không có động tác tiếp theo, liền lấy ấm trà, tự mình pha trà.
“Nếu có người làm tổn thương người ta thương, ta nhất định khiến hắn sống không bằng chết.”
Triệu Thụy nói như thế.
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng theo bản năng nhìn về phía Triệu Thụy, nhưng giờ phút này Triệu Thụy lại rũ mắt, khó có khi không nhìn về phía Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường mím môi, nàng hơi há miệng, cuối cùng không có nhiều lời khuyên giải an ủi hắn.
Đối với Triệu Thụy mà nói, khi hắn đã hạ quyết tâm, người nào cũng không thể sửa đổi.
Tạ Cát Tường thở dài trong lòng, lại nói: “Đúng vậy, nhưng nhìn phản ứng của Liễu phu nhân, hình như nàng còn chẳng hề tức giận như Chúc đại tiểu thư, bất quá cũng có thể tính tình nàng vốn là như vậy, tức giận cũng không để lộ ra ngoài.”
Điều này thật ra rất có khả năng.
Vừa nhìn Liễu phu nhân liền cảm thấy đây là một người không biết nổi nóng, tính tình dịu dàng, không thẳng tính như Chúc đại tiểu thư.
“Chúc đại thiếu gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đối với Chúc gia mà nói khẳng định là vô cùng đau đớn, bọn họ tạm thời cũng không có thời gian xử lý kẻ hại chết Chúc đại thiếu gia - Trì Tiểu Hà, chỉ có thể xử lý tang sự giữ thể diện cho đại thiếu gia trước.”
Cho nên, Trì Tiểu Hà đã bị nhốt vào phòng chất củi.
Nhưng ai cũng không ngờ, một cô nương gia tuổi còn trẻ như nàng, vậy mà lại biết cạy khóa cửa.
“Trì Tiểu Hà chạy khỏi phòng chất củi, nhất định sau đó đã xảy ra chuyện gì, làm nàng đi vào hầm chứa băng, cuối cùng bị chết cóng.”
Triệu Thụy lúc này đã khôi phục vẻ đạm nhiên xưa nay, hắn rót cho Tạ Cát Tường ly trà xanh Lục An, nói: “Chờ Bạch Đồ lại đây, chúng ta lại đi Chúc gia.”
Manh mối vẫn ở Chúc gia, chỉ xem Chúc gia có đồng ý cho bọn họ điều tra phòng chất củi cùng hầm băng ở hậu viện Chúc gia hay không.
Hai người ngồi uống trà một lát, Tạ Cát Tường nói: “Người Trì Tiểu Hà tìm, có người quen biết hắn không?”
Triệu Thụy nói: “Hôm qua Phùng gia đã cung cấp toàn bộ tin tức cho giáo úy, nói người Trì Tiểu Hà muốn tìm năm nay 22 tuổi, thân cao sáu thước, từng làm khuân vác ở bến tàu Nam thành, căn cứ Trì Tiểu Hà miêu tả, người này và nàng là đồng hương, đều là người huyện Phụng Thiên, chỉ là hai người không cùng thôn, thôn trưởng nhìn bức họa, cũng hoàn toàn không quen.”
Đúng vậy, Trì Tiểu Hà tìm người, còn tự tay vẽ một bức họa của đối phương.
Triệu Thụy nói tới đây, Triệu Hòa Trạch liền đưa bức họa qua: “Tiểu thư mời xem.”
Tạ Cát Tường nhận tấm giấy Tuyên Thành nhăn nhúm kia, đặt trong tay nhìn thoáng qua.
Tạ Cát Tường: “……”
Đây…… chắc là một nam nhân.
Phùng gia làm việc luôn luôn ổn thỏa, Trì Tiểu Hà cung cấp bức họa này, bọn họ vẫn luôn giữ gìn, tìm người vẽ riêng lại mấy bức giống nhau, cho nên giờ phút này Triệu Hòa Trạch lấy ra chính là bản thảo của Trì Tiểu Hà.
Nhưng Trì Tiểu Hà thật sự không biết vẽ tranh, Tạ Cát Tường nhìn nam nhân trong tranh, điểm đen trên mặt cùng các vết mực ngắn dài không đồng nhất, hỏi Triệu Thụy: “Như vậy có thể tìm được người không?”
Triệu Thụy nhìn vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc, phiền muộn trong lòng về vấn đề này đều tiêu tan: “Bức họa này không phải trọng điểm, trọng điểm là tin tức Trì Tiểu Hà cung cấp, mới là căn cứ để Phùng gia tìm người.”
Tạ Cát Tường trầm tư một lát, đột nhiên nói: “Huynh nói hài tử của Trì Tiểu Hà, có thể là của người nam nhân này hay không?”
“Rất có khả năng,” Triệu Thụy nói, “Nếu không phải như thế, Trì Tiểu Hà sẽ không cố chấp muốn tìm hắn như vậy, còn không tiếc đắc tội Chúc gia, chấp nhận nguy hiểm bị Chúc gia trách phạt cũng phải trộm tiền để tìm hắn.”
Tạ Cát Tường cúi đầu nhìn nhìn tờ giấy kia, Trì Tiểu Hà không biết vẽ tranh, thậm chí căn bản còn chưa từng dùng bút lông, vì vậy mỗi một chỗ trên mặt nam nhân, đều là do nàng dùng tâm khắc hoạ.
Bức họa này, tựa hồ chứa đầy tình yêu sâu sắc của Trì Tiểu Hà.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy: “Người này, Nghi Loan Tư có manh mối không?”
Triệu Thụy chỉ chờ một câu này.
Hắn nhàn nhạt mở mắt phượng, nhìn qua phía Tạ Cát Tường: “Xác thật có manh mối, hơn nữa còn là manh mối rất quan trọng.”