Yến Kinh Khuê Sát

Chương 47: Nhân duyên kết 12


Chúc Thuyền Quyên rất chắc chắn, có vẻ như lúc ấy đã thật sự tận mắt chứng kiến.

Nhưng chỉ mình nàng cho rằng như thế, còn người khác lại không nghĩ như vậy.

Quả nhiên, ánh mắt Tạ Cát Tường vừa chuyển qua trên người Liễu Văn Nhân, liền thấy Liễu Văn Nhân chậm rãi đứng dậy từ trong lòng ngực Chúc Thuyền Quyên.

“Ta có thể khẳng định, người nọ chính là Trương Trung,” Liễu Văn Nhân nói, “Nếu không phải hắn, ai lại có oán hận sâu sắc với ca ca ngươi như thế?”

Lời này thật sự quá mức sắc bén.

Liễu Văn Nhân nhìn vẻ mặt mờ mịt của Chúc Thuyền Quyên, không ngừng cố gắng: “Ca ca ngươi là dạng người gì, ngươi còn rõ hơn cả ta, tâm địa hắn thiện lương, thích làm việc thiện, bất luận tiểu nhị cửa hàng hay người trong nhà, hoặc kẻ ăn mày qua đường, có thể giúp đỡ tuyệt không làm lơ, hắn là người tốt.”

Liễu Văn Nhân nức nở nói: “Không ai có thể hận hắn được, hắn tốt như vậy, sao lại có người hận hắn được chứ?”

Trong hai câu ngắn ngủn, đều là thâm tình tràn đầy.

Tạ Cát Tường nhìn về phía Triệu Thụy, thấy ánh mắt Triệu Thụy lại rơi xuống người Hình Cửu Niên, nên không nói tiếp nữa.

Chúc Chuyền Quyên bị lời Liễu Văn Nhân nói đến á khẩu, không trả lời lại được, chính bản thân nàng cũng không còn cách chắc chắn nữa.

“Nhưng Trương Trung xác thật đã chết, ta tận mắt nhìn thấy.” Chúc Thuyền Quyên lẩm bẩm tự nói.

Liễu Văn Nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ngữ khí dồn dập xưa nay chưa từng có.

“Lúc ấy ngươi nhìn thấy mặt hay chỉ nhìn được bóng lưng? Thật sự nhìn thấy toàn bộ quá trình hắn rơi xuống hồ sen? Trong lúc đó chưa từng dời mắt, cũng chưa từng mất dấu?”

Chúc Thuyền Quyên lập tức biến sắc.

Nàng tựa hồ nhớ lại cái gì, trong ánh mắt đều là dao động, cuối cùng toàn bộ hóa thành không thể tin nổi.

“Ta…… từng bị mất dấu,” Chúc Thuyền Quyên nói, “Rừng trúc trong nhà chúng ta đều luôn rất nhiều, ở rừng trúc trước hồ sen, trong lúc ta đuổi theo đã từng bị mất dấu một lần, khi tìm lại được hắn, chính là ở trước hồ sen, nhìn thân hình trùng khớp với Trương Trung.”

Nhìn thân hình.

Triệu Thụy tuy rằng nhìn chằm chằm vào chỗ nghiệm thi, nhưng lỗ tai vẫn còn ở nơi này, hắn đúng lúc mở miệng: “Nói cách khác, khi Trương quản gia rơi xuống hồ, Chúc tiểu thư chỉ thấy được bóng dáng?”

Chúc Thuyền Quyên mím môi, nàng đang do dự.

Liễu Văn Nhân lại khó có lúc nóng ruột, nàng trực tiếp khẳng định: “Khẳng định là như thế, Thuyền Quyên nghe được Trương Trung giằng co với bà bà, chứng tỏ trong lòng Trương Trung oán hận Chúc gia, cũng hận bà bà chết liên lụy đến hắn, nỗi oán hận này, toàn bộ đổ hết lên người phu quân ta, khiến lòng phu quân ta mang bi thống những ngày cuối đời, cuối cùng tuổi trẻ chết yểu.”

Chị dâu em chồng hai người có cái nhìn bất đồng đối với chuyện này, lòng Liễu Văn Nhân chắc chắn rằng Trương Trung hại chết trượng phu nàng, nhưng Chúc Thuyền Quyên lại còn đang nghĩ người lúc ấy nhìn thấy là ai.

Chúc Thuyền Quyên nghe Liễu Văn Nhân nói, càng thêm dao động, nhưng nàng vẫn lắc lắc đầu: “Nếu…… Nếu lúc ấy Trương Trung không có rơi xuống nước, vậy người rơi xuống nước là ai?”

Đúng vậy, nếu Trương Trung không rơi xuống nước, vậy lúc ấy người rơi xuống nước là ai?

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, Triệu Thụy ho nhẹ một tiếng, trực tiếp hỏi: “Nếu quý phủ cũng không thể xác định, người rơi xuống nước có phải là Trương Trung quản gia trước đây không, Cao Đào Tư có thể thay các ngươi đào hồ nước, xác nhận thân phận người chết. Liễu phu nhân có đồng ý không?”

Tuy rằng lời trong lời ngoài của Liễu Văn Nhân đều ra vẻ đáng thương, nhưng Triệu Thụy cũng có thể xác định, Liễu Văn Nhân vẫn có thể làm chủ ở Chúc gia.

Quả nhiên, Liễu Văn Nhân nghe được Triệu Thụy nói lời này, nàng thả lỏng mày, lập tức đáp ứng: “Tốt nhất có thể xác định được thân phận người chết, như vậy…… Là có thể biết Trương Trung có hại chết phu quân ta không.”

Liễu Văn Nhân cúi đầu gạt lệ: “Chỉ cần có thể biết phu quân bị ai hại chết, cho dù bị trưởng bối Chúc gia khiển trách, ta cũng nhận.”

Vị Liễu phu nhân này, cũng có vẻ tình thâm nghĩa trọng.

Triệu Thụy cũng không đáp lời nàng, hắn chỉ gọi Tô Thần, cúi đầu phân phó vài câu, để hắn ta điều động người đào hồ sen.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, rốt cuộc người chết là ai, cho dù chỉ còn lại bộ xương trắng, Hình Cửu Niên cũng có biện pháp phân biệt.

Chuyện muốn làm đều đã làm được, Triệu Thụy cũng không tiếp tục mất thời gian với chị dâu em chồng nhà này, đưa Tạ Cát Tường về linh đường.

Giờ phút này, vẻ mặt Hình Cửu Niên đang vô cùng nghiêm túc vuốt ve chân Chúc Cẩm Trình.



Triệu Thụy không nói chuyện, chỉ an tĩnh đứng bên cạnh nhìn.

Lòng Tạ Cát Tường vẫn còn chút sợ hãi với tử trạng của Chúc Cẩm Trình, ánh mắt nàng chỉ dám đặt trên đùi Chúc Cẩm Trình, không dám nhìn nhiều.

Bởi vì trên đùi Chúc Cẩm Trình cũng đều có mụt nước, thoạt nhìn nhão nhão nhớt nhớt, khiến cho việc kiểm tra vết thương cũ không thể thực hiện dễ dàng, cho nên Hình Cửu Niên phải bỏ ra không ít công phu, mới từ từ tìm được chút manh mối.

Cuối cùng hắn ngồi dậy, đấm đấm vào cái lưng già đang mỏi nhừ, nhe răng trợn mắt nói: “Tiểu tử này quá thảm, đùi phải của hắn là bị người trực tiếp đánh gãy, sau khi đánh gãy vì để hắn không thể lành lặn, lại dùng vật nặng đè lên, trực tiếp ép cho toàn bộ kinh mạch chân đều bị chặt đứt, lúc này mới buông tha hắn.”

Tạ Cát Tường chỉ nghe cũng cảm thấy đau.

Hình Cửu Niên thở dài: “Thù này phải có bao nhiêu lớn, mới có thể đối xử với một người như vậy? Dù sao vết thương nặng như vậy ta cũng chưa thấy được mấy lần.”

Tạ Cát Tường dừng một chút, nói: “Vậy nếu như tận lực trị liệu, chân của hắn còn có thể chữa không?”

Hình Cửu Niên nhướng mày, nheo đôi mắt tam giác nói: “Sao có thể được, đại la thần tiên cũng cứu không được, nếu mời được đại phu giỏi, điều duy nhất có thể làm chính là khiến hắn bớt đau, muốn đứng lên một lần nữa trừ phi thay một cái chân mới.”

Tạ Cát Tường nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Liễu Văn Nhân đã nói, đại phu có nói nếu Chúc Cẩm Trình có thể nghỉ ngơi tốt, chân có thể khỏe lại.”

Loại lời nói kiểu này, một người làm nửa đại phu như Hình Cửu Niên nghe được quá nhiều.

Hắn gõ gõ quan tài, chỉ chỉ Chúc Cẩm Trình vẻ mặt trắng vàng đang nằm bên trong: “Lời này, không phải đại phu nói để an ủi người nhà, thì chính là người nhà dùng để an ủi người chết, chân người chết này bị thương, không nghỉ ngơi nửa năm thì không thể được, nhưng nghỉ ngơi tốt không đại biểu cho việc hắn có thể đứng lên, chỉ có thể làm hắn bớt đau thôi.”

“Đây chính là nỗi đau gãy chân, xương đùi chỉnh chỉnh tề tề bị đánh gãy hoàn toàn, mỗi ngày có thể đau chết hắn.”

Tạ Cát Tường nghe xong trong lòng phát lạnh.

Thấy bên chỗ Hình Cửu Niên đã xong việc, ba người liền đi vào một góc linh đường, Tạ Cát Tường mới thuật lại chuyện bức di thư khi nãy.

Hình Cửu Niên nghe xong, như suy tư gì nói: “Ngay từ đầu đều nói Chúc Cẩm Trình bị sơn tặc cướp, chân bị vô ý đánh gãy, như thế xem ra, người đánh gãy chân hắn không muốn hắn có thể đứng lên nữa, sơn tặc bình thường sẽ không hành động như vậy, nếu không, mọi người cũng sẽ không yên lặng giao bạc.”

Chân Chúc Cẩm Trình bị đánh gãy, còn bị thương nặng như vậy, cho dù sau này sơn tặc còn muốn đánh cướp người nhà giàu trong thành, cũng phải xem người ta có chịu phối hợp hay không.

Bọn họ làm giao dịch, đều có thương lượng có tới có lui, mọi người tạo điều kiện cho nhau. Các phú thương không thiếu chút tiền bạc này, còn sơn tặc thì muốn làm ăn lâu dài, hai bên đều hiểu rõ chừng mực nhưng không nói ra.

Triệu Thụy nhàn nhạt nói: “Di thư Chúc Cẩm Trình cũng viết, đối phương đã đánh gãy chân hắn vẫn không bỏ qua, còn muốn mạng hắn, cho nên trong lòng hắn rất rõ ràng, rốt cuộc người hại chết hắn chính là người muốn đánh gãy chân hắn.”

Bất quá sơn tặc chỉ là cái cớ, người chân chính hại Chúc Cẩm Trình, tựa hồ chỉ có một người.

Chúc Cẩm Trình cho rằng là Chúc Phượng Nghi, Liễu Văn Nhân cảm thấy là Trương Trung, mà Chúc Thuyền Quyên, lại thấy là một người không quen khác.

Nhưng đối với những người đều là người ngoài như Triệu Thụy và Tạ Cát Tường mà nói, Chúc Phượng Nghi, Liễu Văn Nhân thậm chí là Chúc Thuyền Quyên, khẳng định đều có hiềm nghi.

Hai người trước tạm thời không đề cập tới, Chúc Thuyền Quyên trở thành đứa con duy nhất sau khi Chúc Cẩm Trình qua đời, nàng cũng có thể kế thừa Mặc Văn Trai.

Lợi ích lớn như vậy, cũng có thể trở thành động cơ giết người.

Tạ Cát Tường trầm tư một lát, nói: “Các ngươi còn nhớ hai bài thơ Trì Tiểu Hà giấu đi kia không? Ta cảm giác người ngã xuống hồ này, sẽ cho chúng ta đáp án cuối cùng.”

Kỳ thật cũng không phải nàng không có suy đoán, nhưng người còn chưa được vớt lên, nàng tạm thời không thể hồ ngôn loạn ngữ.

Hồ nước Chúc gia không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Triệu Thụy nhìn nhìn ánh mặt trời chóa lóa phía chân trời, quyết đoán nói: “Trở về đi, chờ đào được người lên, chúng ta lại đến.”

Để Tô Thần ở lại bên này canh giữ toàn nhà Chúc gia, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liền trở về nhà, hai người cùng nhau trở về hẻm Thanh Mai, Triệu Thụy mặt dày đòi được một bữa cơm trưa.

Chờ ăn xong ba chén lớn đầy cơm, Triệu Thụy cảm thấy mỹ mãn đứng dậy: “Muội nghỉ ngơi đi, bên kia có tin tức sẽ tới đón muội.”

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nhìn vẻ mặt hắn thỏa mãn, nhịn không được trêu ghẹo: “Nếu đầu bếp vương phủ biết Thế tử gia cho nhũ nương mặt mũi như vậy, chỉ sợ phải tức giận đến mức dậm chân đấm ngực.”

Triệu Thụy liếc liếc mắt thấy Hà Mạn Nương không chú ý bên này, duỗi tay nhẹ nhàng búng trán Tạ Cát Tường một cái: “Nha đầu ngốc, chuyện này có thể giống được sao?”

Đồ ăn vương phủ có thể nói là sơn trân hải vị, nhưng ăn vào miệng không hề có mùi vị, chỗ nào thơm ngọt bằng sợi mì do đích thân Hà Mạn Nương làm?



Hai người nói nói cười cười, cũng tới đầu ngõ.

Triệu Thụy xua tay xoay người lên ngựa, tiêu sái rời đi, Tạ Cát Tường trở về nhà, thay đổi xiêm y liền nằm xuống chuẩn bị ngủ trưa.

Nàng cẩn thận nhớ lại manh mối đã điều tra được trong nhiều ngày qua, sắp sếp các suy luận đang tán loạn trong đầu, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn chìm vào mộng đẹp.

Hy vọng, vụ án Chúc gia hôm nay sẽ có kết quả.

Hồ sen Chúc gia nhìn như không lớn, các giáo úy rút cạn nước hồ cũng tốn thời gian cả một buổi chiều, đợi cho đến chạng vạng, mới tìm được một bộ hài cốt từ đáy hồ.

Trên hài cốt còn quấn lấy xiêm y cũ đã sớm tổn hại, từng miếng vải nhỏ vụn, rơi rớt tan tác ở đáy hồ.

Đáy hồ rất dơ, dưới chân đều là nước bùn, nhưng các giáo úy lại rất cao hứng, tay chân lanh lẹ lục soát dưới đáy hồ.

“Phó thiên hộ, nơi này có cây trâm bạc,” một người giáo úy trẻ tuổi hô lên cùng Tô Thần, “Chạm khắc mặt trên chính là hoa sen.”

Tô Thần đứng bên bờ, cúi đầu nhìn lại, ánh chiều tà buổi hoàng hôn dừng lại trên cây trâm thon dài kia, khiến cho đóa hoa sen đơn điệu lại lần nữa lộ ra dưới ánh mặt trời.

“Đi, lập tức mời đại nhân đến.” Tô Thần phân phó một tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên cây trâm.

Cây trâm này, không biết có quan hệ gì với người chết hay không?

Lúc này Tạ gia hẻm Thanh Mai, một nhà ba người vừa mới dùng xong cơm tối.

Ba chén lớn đầy cơm tựa hồ căn bản không đủ no, tới buổi tối, Hà Mạn Nương đã bắt đầu làm bánh nướng áp chảo từ sớm.

Nàng vốn cũng không làm mấy việc này, ngày trước đều đi theo mẫu thân học nữ hồng, cũng học làm sao để hầu hạ tiểu thư, sau đó tiểu thư lớn lên gả ra ngoài, cũng tìm cho nàng một gia đình trong sạch, để nàng gả ra ngoài vẫn có thể làm đương gia nương tử.

Tiểu thư có hài tử, lại mời nàng trở về làm nhũ mẫu cho tiểu thư nhỏ.

Nàng am hiểu nhất chính là chuyện phải hầu hạ người khác như thế nào, làm sao để dạy dỗ tiểu thư nhỏ, mấy chuyện bếp núc đều có phòng bếp chuẩn bị, nơi nào cần một quản sự ma ma như nàng nhọc lòng.

Nhưng hiện tại không giống ngày xưa nữa, phủ thị lang nhà cao cửa rộng đã thành nhà người khác, phòng bếp nhỏ dùng để nấu nướng cũng không còn bóng dáng, nàng đành phải cầm nồi cầm sạn, chậm rãi học nấu nướng chăm sóc ngày ba bữa cơm.

Có lẽ nàng có thiên phú, tay nghề xào rau linh tinh cũng thường thường, nhưng làm mấy món ăn chính lại cực kỳ ngon.

Dầu trong nồi sắt bắt đầu bốc hơi nóng, bánh rán hành xốp giòn thơm ngào ngạt được hất lên, sau đó vững vàng rơi xuống đĩa sứ trắng.

“Mau ăn, mới ra lò vừa giòn vừa thơm.” Trên mặt Hà Mạn Nương tràn đầy ánh sáng.

Triệu Thụy cũng không khách khí, trực tiếp dùng chiếc đũa xé một góc bánh rán hành, đưa vào miệng, mùi hương hành đậm đà chen lấn từ trong bánh ra ngoài.

Nhẹ nhàng cắn xuống, rốp rốp một tiếng, bánh rán hành xốp giòn theo tiếng được nhai vụn, bột mì qua dầu thơm ngọt nháy mắt tỏa khắp khoan miệng.

“Ngô, ăn ngon.” Triệu Thụy khen một tiếng từ đáy lòng.

Mặt Hà Mạn Nương tỏa sáng, nàng nói: “Ăn nhiều chút, cuốn rau, dưa leo cùng chân giò hun khói, hương vị càng đầy đủ.”

Một nhà ba người ngồi xổm cạnh phòng bếp nhỏ vừa nói vừa cười đang ăn cơm, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Triệu Thụy vừa nghe, lập tức buông chiếc đũa, lấy khăn nhẹ nhàng lau tay.

Tạ Cát Tường ăn uống chậm, lúc này nửa cái bánh rán hành cuốn chân giò hun khói, cũng gần dùng đến miếng cuối cùng.

Triệu Thụy chờ nàng ăn xong, mới nói: “Đi thôi, tìm thấy rồi.”

Cứ nói đôi mắt tam giác của Hình Cửu Niên, mà tui ko hiểu mắt tam giác là loại mắt gì, có mắt hình tam giác nữa à??? Nên tui tức quá, tui quyết tìm cho ra hình

Thì ra có mắt hình tam giác nha mấy bà ????

chapter content


chapter content