Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 118: Giết hắn đi, em sẽ là của anh


Việc Lục Vũ Thần đuổi Doãn Mộ Tư ra khỏi nhà họ Lục cuối cùng cũng đến tai Lục lão thái thái, nguyên nhân Lục Hân Nghi đã nói qua, Lục lão thái thái cũng không xen vào, một mực cho người đi tra xét.

Hiện tại Lục lão thái thái ngồi trước mặt Lục Vũ Thần nghiêm nghị:"Thần Thần, mọi chuyện chẳng phải đã rõ ràng, Mộ Mộ cũng chỉ là quan tâm đến tình cảm của bọn cháu nên mới hành động như vậy. "

"Đến bây giờ con xem, năm đó thật sự tài xế là người đâm phải mẹ con bé, còn chuyện của Hứa Doanh rõ ràng là trùng hợp, con bé có cái lý sinh nghi ngờ cũng là có lý do riêng. Hiện tại, bà nội hy vọng cháu đích thân đi đón con bé, con nghĩ đi nếu con bé không quan tâm đến con thì tại sao phải tự mình điều tra cặn kẽ mà không tin lời người khác ngay lập tức."

Thật ra bản thân Lục Vũ Thân đã hối hận từ khi nhìn thấy Doãn Mộ Tư bị Doãn Danh làm bị thương.

Nhưng đón Doãn Mộ Tư quay về?

Nếu hôm đó Lục Băng Thanh không đến tìm anh, có lẽ anh đã đón Doãn Mộ Tư từ ngày trước. Nhưng khi biết Doãn Sâm và Bạch Mai từng phát sinh quan hệ, ngày cha con họ bị Lục gia quay lưng là việc Doãn Sâm không thoát được liên quan, anh còn có thể đến tìm cô về?

Câu trả lời chắc chắn là không.

Về phần nên giải quyết mối quan hệ với Doãn Mộ Tư ra sao, anh phải suy nghĩ kĩ càng.

Lục Vũ Thần không hứa cái gì, chỉ quay lưng đi về phòng ngủ. Hắn mở điện thoại lên, xem xét trạng thái điện thoại của Doãn Mộ Tư.

Lần trước cô bị bắt cóc, Lục Vũ Thần đã cài đặt định vị, theo dõi và giám sát tất cả mọi thứ bên trong điện thoại của cô.

Trên phần mềm hiện lên thông báo, Doãn Mộ Tư đang nghe điện thoại

Người gọi đến hiện lên dãy số quen thuộc, chính là của Lục Hân Nghi.

Hắn nhìn vào nút theo dõi, nhìn một lúc liền dùng ngón tay thon dài nhấn vào.

Giọng nói của Lục Hân Nghi vang lên:"Cô nhỏ, hiện tại Lục lão thái thái đã đứng ra giải quyết khúc mắc giữa hai người, một lát nữa cháu quay về nhà, sẽ nói thêm vài câu, cầu xin chú nhỏ đến đón cô nhỏ về."

Ngừng vài giây, giọng nói của Doãn Mộ Tư cuối cùng cũng vang lên, còn mang theo tiếng thở dài:"Hân Nghi, cảm ơn bà nội và cậu đã giúp mình, cậu cũng không cần cầu xin anh ấy."

"Sao vậy cô nhỏ, Lục lão thái thái sẽ nhất định đứng về phía cô nhỏ, chú nhỏ nhất định sẽ đồng ý đón người."

"Cảm ơn Hân Nghi, nhưng bây giờ mình không còn muốn về nữa."

Giọng nói Doãn Mộ Tư nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lời nói vô cùng kiên định:"Nếu cậu vẫn coi mình là bạn, từ nay đừng nhắc đến tên mình trước mặt Lục Vũ Thần."

Lục Vũ Thần nghe đến đây, liền nhấn nút tắt màn hình, lạnh lùng ném điện thoại lên giường.

Cô ấy thật sự không muốn quay lại… vậy đừng bao giờ suy nghĩ đến việc trở về.

Cuộc gọi vẫn tiếp tục, những lời nói của Doãn Mộ Tư khiến Lục Hân Nghi khiếp sợ:"Cô nhỏ, cháu biết những hành động ngày đó của chú nhỏ làm tổn thương cô, nhưng cũng có thể thấy là vì chú ấy để tâm đến cô, vì cô không tin tưởng mà phát hỏa như vậy."

Lục Hân Nghi còn nói thêm:"Hay cô nhỏ nghi ngờ về Lâm Y Đình, cô không cần quan tâm đến cô ta bởi vì thật sự chú nhỏ không hề có tình cảm với cô ta. Mấy hôm nay không có người ở nhà, cả hai cha con họ đều căng thẳng không vui, ai cũng muốn cô nhỏ quay về."

Doãn Mộ Tư siết tay vào điện thoại:"Hân Nghi, những lời này mình không muốn nghe."



Cô sợ bản thân mềm lòng.

Doãn Mộ Tư nhìn bức ảnh của cha cô và mẹ cô ngày còn trẻ. Nhớ lại việc Lục Vũ Thần ở trên xe khi mẹ cô bị đâm vào mà bỏ mặc rời đi, khiến mẹ cô vì cấp cứu quá trễ mà mất mạng, chuyện này cô luôn khắc ghi trong lòng và không thể tha thứ.

Hơn nữa, chuyện tìm Hứa Doanh quay về cũng không thể thoát khỏi nghi vấn. Lần này hắn đuổi cô ta khỏi Lục gia, dù có trở về thì đối diện với Lục Vũ Thần cũng không thể xem như không có gì xảy ra.

Tình cảm bảo cô hãy quay về với hắn, nhưng lý trí lại bảo cô đừng quay lại.

Nhưng hiện tại cô chỉ nên bình tĩnh lại để xem xét mọi thứ.

Còn Lục Vũ Thần thật sự quyết định ra sao thì cứ để tự nhiên, mặc kệ anh ta lựa chọn tiếp tục hay kết thúc, hiện tại cô chính là không muốn tiếp tục.

Một lúc sau, Lục Vũ Thần nhận được thông tin Lục Băng Thanh cho người giải cứu Doãn Danh và Doãn Tu Thành, còn có thông tin chính Lục Băng Thanh đêm Doãn Mộ Tư gặp chuyện đã cố tình đưa Lục Vũ Thần đi gặp bạn bè cũ, phân tán quan sát của anh với Doãn Mộ Tư.

Trước kia Lục Vũ Thần luôn cho rằng cha mình chưa từng làm cái gì sai phạm.

Dù ông ta có đánh người, cũng là do bọn chúng đáng đánh.

Nhưng lần này ông ấy là muốn giết Doãn Mộ Tư dù biết cô ấy vẫn là vợ của hắn.

Là thâm thù đại hận ra sao, ông ấy lại muốn giết cả cô ấy.

Lục Vũ Thần đi xuống lầu, Lục lão thái thái đang ở phòng an ủi Tiểu Vũ, anh gọi Lục lão thái thái ra ngoài cùng anh.

"Bà nội, năm đó An Nhiên cũng là con nhà họ Lục, tại sao mọi người lại để con bé rời đi cùng bà ấy."

Lục lão thái thái hồi tưởng lại những chuyện năm đó, gương mặt trở nên trầm trọng.

Nếu có thể, bà ta không muốn Lục Vũ Thần biết chuyện, nhưng với thế lực hiện tại dù bà có giấu, Lục Vũ Thần cũng sẽ tra ra.

"Cha của con nghi ngờ An Nhiên không phải con của hắn, nên Lục gia náo loạn một phen."

Lục Vũ Thần xoay người lại, ánh mắt trở nên cực kì sắc bén:"Con muốn biết những ngày đó đã xảy ra chuyện gì, lúc đó bọn họ vẫn còn ở nhà cũ Lục gia ở Hải Sơn, chắc chắn bà nội biết đúng không?"

Năm đó vì sợ ảnh hưởng đến Lục Vũ Thần nên Lục lão gia gửi hắn đến Nam Sơn ở cùng một người thân thích nên cái gì hắn cũng không rõ, cho tới một ngày cha hắn nói mẹ hắn đã ôm em gái bỏ trốn.

Lục lão thái thái gương mặt đầy lo lắng:"Thần Thần, những việc đã qua rồi, truy cứu cũng không có lợi ích gì?"

Thanh âm Lục Vũ Thần trầm xuống:"Nhưng nó đối với con chưa từng là quá khứ."

Lục lão thái thái đối diện với cương nghị này, vừa muốn nói vừa muốn cho nó trôi đi, nhưng cuối cùng không thắng được khí thế của Lục Vũ Thần, hai mắt đỏ hoe đáp:"Hình như là bởi vì Hàn Sở Nguyên."

Hàn Sở Nguyên.



Đây là lần thứ hai hắn nghe cái tên này, mấy ngày trước chính là do Lục Băng Thanh nói, hiện tại chính là bà nội.

Luc lão thái thái nói:"Chuyện năm đó ta biết cũng không nhiều, chỉ biết cha và mẹ con vì Hàn Sở Nguyên mà tranh cãi một trận, mẹ con kiên quyết không thừa nhận. Sau đó cha con nghi ngờ An Nhiên không phải con ruột liền muốn mang đi xét nghiệm, mẹ còn nổi giận đòi ly hôn nhưng ba con nhất nhất không đồng ý. Cô ấy nói nếu dám mang An Nhiên đi xét nghiệm cô ấy sẽ chết ngay tức khắc. Nhưng ba con vẫn một mực không tin tưởng, cho đến lúc mẹ con ôm An Nhiên bỏ trốn khỏi Lục gia. Mấy lần ba con cho người đuổi theo bắt về, mẹ con tuyệt thực không ăn không uống, An Nhiên lại được Hàn Sở Nguyên bảo vệ nên ba con còn thêm phần chắc chắn… có một lần Hàn Sở Nguyên mang An Nhiên đến Lục gia tìm Bạch Mai… ba con một chút nữa thì lỡ tay giết con bé, từ đó Bạch Mai ôm An Nhiên ra nước ngoài sinh sống, nghe nói là Hàn Sở Nguyên bảo hộ."

Nếu thật sự là cốt nhục của Lục gia thì sợ cái gì mà không cho xét nghiệm.

Lục Vũ Thần đốt một điếu thuốc ra ban công nhìn xuống, buổi chiều tà.. khí trời mát mẻ nhưng lòng hắn vô cùng bất an.

Anh nhớ tin nhắn mà Bạch Mai đã gửi đến khi Lục Băng Thanh vừa tìm.

Động cơ mà bà ấy lại nói ra những lời bênh vực cho Doãn Mộ Tư.

Là sợ anh sẽ hành hạ con gái của người tình cũ, hay là ba anh đang nói dối anh.

Lục Vũ Thần quay về phòng làm việc, gọi điện thoại cho người điều tra hết thảy mọi việc trong quá khứ.

Anh muốn biết, Doãn Sâm và Hàn Sở Nguyên có thật sự quan hệ bất chính với Bạch Mai?

Anh muốn biết, người ngày xưa bày mưu hãm hại cha anh có phải là Doãn Sâm hay không?

Và cuối cùng, những lời Lục Băng Thanh nói ra có thật sự là sự thật hay là dối trá.

Trong căn nhà ở lưng chừng núi.

Bạch Mai nhìn vào điện thoại đoạn tin nhắn của Lục Vũ Thần, con trai bà lại nhắn cho bà một câu như vậy, loại thống khổ này một người làm mẹ không ai mong muốn.

Bạch Mai đau lòng gọi cho Lục Băng Thanh đã nói cái gì với Lục Vũ Thần, hắn chỉ cười lạnh rồi cúp máy.

Hắn đi một mạch không quay lại, cũng là không biết đi làm chuyện xấu xa gì.

Bạch Mai đứng trên ban công đón gió, từng mẫu tàn thuốc rơi xuống sàn nhà, khói phun ra từ làn môi đỏ mộng xinh đẹp, mọi thứ đều thật sự quyến rũ.

Nhưng mà, trong mắt của Bạch Mai chỉ hiện đầy sát khí, cô gọi điện đến một số điện thoại đã lâu không liên hệ:"Sở Nguyên, còn nhớ em không?"

Thanh âm vị đàn ông trầm tư:"Chưa từng quên em."

Bạch Mai siết chặt điện thoại, nụ cười u ám nở trên môi:"Anh còn muốn em chứ?"

Ngừng trệ vài giây, Hàn Sở Nguyên chậm rãi nói:"Mai Nhi, anh đã từng nói luôn ở đây chờ em, chờ ngày em tìm đến anh."

Giọng nói Bạch Mai lạnh như sương:"Sở Nguyên, giết hắn đi, bằng mọi giá… em sẽ là của anh."

"Được."

Điện thoại ngắt đi, Bạch Mai mở ví nhìn bức ảnh một cô gái xinh đẹp với nụ cười hiền lành:"An Nhiên, con phù hộ mẹ, mẹ vô năng không bảo vệ được con, lần này mẹ sẽ giết chết tên ma quỷ kia, báo thù cho con… Nhiên Nhiên."