Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 147: Bất quá cô ấy đang mang thai, Sandy chắc cũng sẽ nhẹ tay


Hàn Dĩnh ngồi trên xe quay về Hàn gia, đêm nay xem ra cô sẽ bị mắng một trận… vừa mới ly hôn lại mập mờ cùng nam nhân khác, ba cô chắc chắn sẽ không chấp nhận loại nữ nhi như vậy.

Chiếc xe đang chạy, bị một chiếc xe khác ép vào lề đường, Hàn Dĩnh nhận ra chiếc xe kia, hai tay nắm chắc lại… Cố Triết hắn lại muốn cái gì?

Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày Cố Triết lại chạy đến tìm cô. Nó làm cô nhớ đến ngày hắn tán tỉnh cô, mặc cho cha cô ngăn cấm, hắn cũng từng chặn đầu xe tài xế chỉ để nhìn thấy cô một chút.

Nhưng mà hôm nay, chắc chắn không phải chặn lại chỉ để nhìn thấy cô vì nhớ nhung.

Tài xế nhìn Cố Triết bước xuống xe, hắn nhìn về phía Hàn Dĩnh, cô gật đầu, hắn ta mới dám mở cửa.

Cô bước xuống xe, thân hình mảnh mai, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng kèm váy dài màu xanh trong vô cùng ngây thơ.

Cố Triết bước đến, đưa tay cầm lấy cổ tay cô, ánh mắt hằn lên giận dữ.

"Buông ra."

Hàn Dĩnh hất tay Cố Triết ra khỏi tay cô.

Vết thương trên tay hắn đã được băng bó lại, hiển nhiên hắn đã đến bệnh viện rồi sau đó quay lại, sắc mặt so với lúc rời phòng không khá hơn chút nào.

"Hàn Dĩnh, cô giỏi thật đó, mới chưa được bao lâu mà cô đã cùng tên Vân Phàm kia cùng một chỗ, tôi còn tưởng cô là một người nặng tình cảm, không ngờ chỉ đến thế."

Hàn Dĩnh cũng không thể hiểu Cố Triết làm sao có mặt mũi mà nói ra câu đó:"Vậy anh nghĩ tôi phải như thế nào? Vì anh thủ thân tới già? Anh nghĩ anh xứng đáng để tôi phải làm như vậy sao?"

Cố Triết nghe như lời khẳng định của Hàn Dĩnh thì vô cùng phẫn nộ:"Cô thật sự đã với hắn ta ở một chỗ."

"Liên quan gì đến anh?"

Hàn Dĩnh lần này hất mạnh tay Cố Triết, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh:"Cố Triết, chúng ta đã ly hôn rồi."

"Cô không cần nhắc, tôi biết chúng ta đã ly hôn."

Sắc mặt hắn âm trầm nhìn vào cơ bụng phẳng lỳ kia liền nói:"Cô mang thai?"

Hàn Dĩnh sắc mặt tái nhợt, vì cái gì mà hắn lại phát hiện nhanh như vậy?

Nhìn thái độ của Hàn Dĩnh, Cố Triết càng chắc chắn hơn việc Hàn Dĩnh đang mang thai đứa con của hắn.

"Hàn Dĩnh… cô đang mang thai đứa trẻ mang dòng máu của Cố gia, cô đừng nghĩ muốn làm gì thì làm, cô dám để con của tôi gọi Vân Phàm kia là cha, đừng trách tôi trở mặt."

"Còn nữa, cô mang thai lại mang cái bộ dạng đó cùng nam nhân ở một chỗ, bộ dáng tùy tiện của cô không ra dáng một người mẹ, cô là đang thèm muốn nam nhân đến điên rồi phải không, không cần để ý đến đứa bé kia khó khăn thế nào mới có được."

Hàn Dĩnh cười trong tức giận:"Anh nói đủ chưa?"

"Đứa trẻ này là con của tôi, anh không có liên quan gì cả… anh chẳng phải cũng đang mong chờ một đứa con khác trong bụng tiện nhân kia sao."

"Tôi nói cho anh biết, anh và đứa bé này đã không còn bất cứ liên quan gì với nhau, tôi muốn cho con tôi gọi ai là cha anh không có quyền ý kiến, tôi còn sẽ để nó mang họ Vân, Cố Triết… anh có quyền cấm tôi sao?"

Đôi mắt Cố Triết mở to, như thể anh ta muốn giết người:"Cô dám."

"Tại sao tôi không dám."

Khí chất của Hàn Dĩnh trong bộ dạng tức giận không hề yếu kém Cố Triết:"Đừng quên, vì sao chúng ta ly hôn… vì anh ngoại tình, anh làm tiện nhân kia mang thai. Anh sợ tôi lấy cổ phần của Cố gia, ly hôn cũng không để lại cho tôi chút gì của Cố gia, vậy tại sao tôi phải cho con của tôi nhìn gia đình của anh."

Cố Triết cười lạnh:"Nói trắng ra là cô muốn tiền, cô muốn bao nhiêu tùy tiện nói ra. Tôi không giành con của cô, nhưng dòng máu Cố gia phải mang họ Cố, không được gọi kẻ khác là cha."

Hàn Dĩnh kiêu ngạo, lạnh lùng cự tuyệt:"Xin lỗi, tôi không quan tâm đến tiền của anh. Đứa trẻ này sớm đã không còn quan hệ với anh, anh nên sớm nhận ra sự thật này."

"Còn nữa, đứa con do tôi sinh ra là hậu nhân của Hàn gia lừng lẫy Nam Sơn sẽ tốt hơn ngàn lần đứa con do anh và tiện nhân Bạch Giai Giai có cha đi tù kia sinh ra. Tôi Hàn Dĩnh so với các người cao quý hơn ngàn lần."

Nói xong, Hàn Dĩnh hất đầu rời đi.

"Cô đứng lại cho tôi."

Cố Triết tức giận đuổi theo, kéo tay Hàn Dĩnh lại, Hàn Dĩnh xoay người, dùng tay trái tát Cố Triết thật mạnh:"Anh đủ chưa, còn không dừng lại, đừng trách tôi đem chuyện xấu xa của anh tung ra ngoài."

Cố Triết choáng váng trước cái tát của Hàn Dĩnh.

Hàn Dĩnh giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sự tự tin:"Cố Triết, tôi nói cho anh biết Hàn Dĩnh tôi không dễ ức hiếp, anh tốt nhất an phận một chút chúng ta có thể trở thành người xa lạ. Còn dám vung tay múa chân uy hiếp tôi, tôi sẽ khiến cuộc sống của anh và Bạch Giai Giai không còn tốt đẹp nữa."

Hắn quên mất gia đình Hàn gia ở Nam Sơn luôn nhìn chằm chằm các doanh nghiệp, sai sót liền túm cổ.



Còn có Hàn Thương Nguyên đã quay về, hắn dám động vào em gái của kẻ máu lạnh đó không?

Coi như Cố Triết trở mặt, hắn cũng không thể đấu lại quan to.

Chưa kể đến tên điên kia nữa.

Cố Triết sững sờ nhìn Hàn Dĩnh rời đi, mãi đến khi chiếc xe kia mất hút trên đường vắng, hắn mới định thần lại, bàn tay nắm chặt lại đấm vào cột đèn chắc chắn rất mạnh.

Máu từ lòng bàn tay tuôn ra, nhưng hắn hiện tại không cảm nhận được chút đau đớn nào.

Là ai, ai cho cô ta tự tin như vậy? Là Vân Phàm sao?

Cô ấy đã quên rằng Vân Phàm chỉ là một kẻ ngoại quốc, ở Nam Sơn hắn không có bất cứ giá trị nào, dù hắn có tiền đến mấy cũng không thể đấu lại một gia tộc lớn ở Nam Sơn là Cố gia, nếu cạnh tranh chắc chắn Cố gia sẽ nghiền nát hắn ta.

Điện thoại hắn vang lên, là Bạch Giai Giai gọi đến, hồi lâu hắn mới nghe máy:"Giai Giai."

Giọng Bạch Giai Giai nghe rất kích động:"Anh Triết, anh đang ở đâu vậy, em có tin tốt muốn nói với anh, anh đang ở đâu vậy, có thể quay về nhà không?"

Cố Triết không muốn về nhà, nhỏ giọng hỏi:"Có việc gì sao?"

Giọng Bạch Giai Giao cực kỳ vui vẻ phát ra:"Anh Triết, bác sĩ báo con chúng ta là con trai, mẹ đang rất vui… muốn anh quay về bàn chuyện sính lễ kết hôn."

Là con trai, Cố gia đã có người thừa kế sau bao nhiêu năm mong đợi.

Nhưng hắn lại không cảm thấy vui vẻ lắm, tâm tình cũng không có gì thay đổi… đứa bé kia của Hàn Dĩnh cũng có thể là con trai.

Cố Triết đáp:"Được, anh sẽ quay về nhà."

Bàn việc sính lễ kết hôn.

Điều này khiến Cố Triết không khỏi nhớ đến ngày cô và hắn kết hôn. Vì cha mẹ hắn không ưng thuận Hàn Dĩnh nên sính lễ rất qua loa để cô phải chịu thiệt, nhưng Hàn Dĩnh lại không hề để tâm, cô luôn mỉm cười với anh, luôn nói rằng chỉ cần gả cho anh, những thứ kia cô không cần.

Nhìn thấy cô gái hắn yêu thương nhất mặc váy cưới bước vào lễ đường, cha mẹ hai bên đều không chứng kiến, thật sự rất thiệt thòi cho cô.

Khi đó…

Hắn tự hứa với bản thân….

Sẽ vĩnh viễn….

Sẽ vĩnh viên bảo vệ cô, không cho cô chịu bất cứ ủy khuất nào, biến cô thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.

Nhưng sự thật luôn nằm ở hiện tại.

Tại sao hắn và Hàn Dĩnh lại đi đến bước đường trở thành hai kẻ xa lạ.

Là lỗi của ai?

Hàn Dĩnh lên xe, hôm nay cô thật sự không có tâm trạng về nhà nghe ba giáo huấn. Cô hiểu ba không muốn cô qua lại với Sandy, vậy thì chỉ cần đuổi hắn đi là được… nhưng kinh động Hàn gia cô lại không muốn.

"Trễ rồi, để ba mẹ tôi ngủ ngon, cậu đưa tôi đi tìm anh Thương Nguyên."

Tài xế thấy tâm tình của nhị tiểu thư đang không vui, quay về còn bị ông chủ khiển trách thì quá đáng thương, hắn liền quay xe, lái đường vòng hướng Doãn gia.

Hàn Thương Nguyên nhận được điện thoại liền ngừng lại đợi.

Lúc Hàn Dĩnh vào xe, Doãn Mộ Tư lo lắng:"Dĩnh Dĩnh, cậu sao vậy, không sao chứ?"

Hàn Dĩnh ngồi xuống, bình tĩnh nói:"Không sao, tớ vừa bị Cố Triết chặn đường, cãi nhau với anh ta."

Doãn Mộ Tư cau mày:"Vì Sandy sao?"

Hàn Dĩnh gật đầu:"Vi anh ta, cũng vì hắn biết mình đã mang thai. Hắn có vẻ không từ bỏ liên quan đến đứa bé nhưng tớ không sợ anh ta, bất kể thủ đoạn gì cứ mang ra."

Hàn Thương Nguyên nhìn Hàn Dĩnh:"Chuyện lớn như vậy, sao không nói với anh… biết em mang thai, nhà sắp có tiếng trẻ con, ba mẹ chắc sẽ rất vui."

Hàn Dĩnh lắc đầu:"Thật ra chỉ là bác sĩ Tầng bắt mạch, em chưa đi siêu âm, nhưng đúng là nguyệt sự đã lâu không ghé thăm. Em chưa muốn nói ra, trước mắt anh giúp em giữ bí mật. Nhưng không hiểu sao Cố Triết lại biết, dựa vào tính khí của Sandy hắn sẽ không bao giờ dùng đứa bé khiêu khích Cố Triết, chỉ còn lại mỗi Tầng Hải Châu."

Từ Oánh híp mắt lại:"Chính là hắn."

Hàn Dĩnh thôi không muốn nhắc đến Cố Triết nữa liền nhìn Từ Oánh nói:"Trước mắt đưa Oánh Oánh về nhà."

Từ Oánh lắc đầu:"Tớ hôm nay không muốn về nhà, tớ muốn cũng các cậu ở một chỗ."



Hàn Dĩnh nhìn anh trai:"Vậy anh đưa bọn em về nhà Mộ Mộ."

Hàn Thương Nguyên không hỏi gì, chiếc xe hướng Doãn gia lái đi.

Ngồi trong xe, Hàn Dĩnh càng nghĩ càng không cam lòng, cô phải giải quyết tên Sandy trước khi gặp ba nói về đứa bé, nếu không ông sẽ không tha cho cô.

"Mộ Mộ, khi về đến nhà, cậu cho tớ mượn mấy cận vệ."

Doãn Mộ Tư ngồi phía sau nhíu mày:"Cậu muốn làm gì?"

Hàn Dĩnh bình tĩnh nói:"Hôm nay mình sẽ mang đồ của Sandy ném ra ngoai đuổi hắn đi, nếu hắn còn lỳ lơm không chịu đi, tới sẽ cho cận vệ đánh hắn."

Doãn Mộ Tư:"..."

Hàn Thương Nguyên bật cười:"Cần anh giúp em không?"

Hàn Dĩnh lắc đầu:"Em không muốn kinh động tới người của Hàn gia."

Doãn Mộ Tư lúc nãy nhìn thấy Sandy uống khá nhiều à, hắn ta bình thường đã thần kinh… uống vào chỉ sợ Hàn Dĩnh thảm rồi.

Bất quá cô ấy đang mang thai, Sandy chắc cũng sẽ nhẹ tay.

Từ Oánh tuy đã say cũng phải mở mắt ra:"Dĩnh Dĩnh, cậu có phúc không biết hưởng, Sandy anh ta đẹp trai, giàu có, chân dài, da trắng, còn có một giọng nói rất lạ tai không khiến người ta chán ghét. So với Cố Triết không biết tốt hơn bao nhiêu lần, cậu vì cái gì mà không thích."

Hàn Dĩnh lén nhìn Hàn Thương Nguyên liền nói:"Tốt đến mấy nhưng tớ không có tình cảm với hắn cũng bằng không. Vả lại hắn bị thần kinh, tớ vậy mà theo một kẻ thần kinh sao?"

Doãn Mộ Tư nhỏ giọng:"Dĩnh Dĩnh, không nên mạnh miệng, coi chừng có ngày bị vả mặt."

Từ Oánh cũng gật đầu:"Đúng vậy, coi chừng vả mặt không kịp."

Hàn Dĩnh mười phần bình tĩnh trả lời:"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ngày tớ thích Sandy, tớ thích ai cũng không thích tên điên đó, trừ khi tớ cũng có vấn đề thần kinh giống hắn."

"Hơn nữa tớ còn cảm thấy hắn cũng không có thật có tình cảm với tớ, tớ và hắn chỉ gặp nhau có mấy lần, trước kia hắn còn thể hiện rất yêu thích Mộ Mộ, bây giờ lại muốn dây dưa với tớ, hắn với các nam nhân khác, không tính anh trai tớ vào, đều như một dạng."

Doãn Mộ Tư giải thích:"Sandy trước đứng là ái mộ tớ, nhưng tớ đã từ chối hắn rồi thì tất nhiên hắn cũng phải đi tìm người khác, cũng có thể gọi là tiếng sét ái tình với cậu chẳng hạn."

Mà Từ Oánh lại đột nhiên thông minh:"Dĩnh Dĩnh, tớ nghĩ không phải cậu không thích Vân Phàm, mà là chị không dám, cậu sợ anh ta không thật sự thích cậu, hoặc là cậu tự ti."

"Tự ti, tớ tự ti?"

Hàn Dĩnh như nghe phải chuyện cười, nhìn Doãn Mộ Tư hỏi:"Cậu có nghĩ là tớ tự ti với hắn không?"

Doãn Mộ Tư vậy mà cũng gật đầu:"Vậy nếu là không phải cậu tự ti, sợ hắn không thật lòng yêu cậu thì vì sao lại không cảm thấy hắn thật sự bị cậu làm cho mê hoặc."

Từ Oánh gật đầu:"Đúng vậy?"

Hàn Dĩnh không phản bác lại được, không gian trở nên im lặng, ngay cả Hàn Thương Nguyên chỉ tập trung lái xe, không tham gia câu chuyện của ba cô em gái nhỏ.

Thanh âm của Hàn Dĩnh lại vang lên:"Vậy các cậu nói xem, hắn ta đến cùng vì sao lại nhanh như vậy có thể thích tớ, một người vừa mới ly hôn."

Doãn Mộ Tư và Từ Oánh lập tức đồng thanh:" Xinh đep, thông minh, quyến rũ, chân dài, da trắng, eo thon,..."

Hàn Dĩnh bật cười thành tiếng:"Đủ đủ, đừng làm tớ xấu hổ thêm nữa.

"Nhưng các cậu quên rồi sao, tớ đang mang thai con của chồng cũ… hắn là một người chưa lấy vợ, chưa có con, ngoài hắn ra còn gia đình hắn nữa… Tớ không muốn rơi vào vết xe cũ, lúc ngọt ngào thì hứa không sót một câu, đến lúc thay lòng thì tất cả lỗi đều thuộc về tớ."

Doãn Mộ Tư và Từ Oánh nhìn nhau, xem ra khuất mắc lớn nhất hiện tại chính là việc Hàn Dĩnh mang thai con của Cố Triết.

Liệu Sandy có khác những người đàn ông khác, điều đó rất khó.

Trên đường về, Từ Oánh bị Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh tra hỏi về việc Cố Hải Ninh.

Doãn Mộ Tư nói:"Trước kia tớ đã thấy Cố Hải Ninh kia rốt cuộc có cái gì tốt mà cậu dây vào chứ. Lúc nãy tớ còn nghe hắn nghị luận ghê tởm về cậu, tốt nhất cậu phải tránh xa hắn ra."

Hàn Dĩnh gắt lên:"Cậu muốn theo chân tớ và Mộ Mộ thì liền liên hệ với hắn."

Doãn Mộ Tư lại sửa:"Hắn ta cả Cố Triết còn thua xa, ngày trước Cố Triết dù cha mẹ không thích Dĩnh Dĩnh hắn vẫn quyết tâm đến cùng, còn Cố Hải Ninh thì sao, nghĩ đến ngày hắn từ bỏ cậu tớ vẫn còn muốn giết hắn."

Từ Oánh liền xua tay cười buồn:"Các cậu đừng lo, chuyện đã qua lâu như vậy ai mà còn nghĩ đến tái hợp. Lần này chỉ vô tình chạm mặt, các cậu đừng lo, tớ không còn cảm giác gì cả."

Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh nhìn nhau không nói, họ chỉ sợ Từ Oánh giống như trước kia, bị Cố Hải Ninh chia tay rời đi lâm vào trạng thái như mấy năm trước, thật đáng sợ.