Gần nửa đêm, ánh đèn trong căn hộ nhỏ tọa tại trung tâm thành phố vẫn còn sáng đèn. Tiếng bíp bíp nhập mật mã vang lên đầy vội vã, cạch một tiếng cửa được mở, giọng nói đuổi khách từ bên trong nhanh chóng truyền ra.
"Nửa đêm rồi anh còn tới đây làm gì??"
Không có tiếng trả lời, Đường Tử Khanh hỏi hắn nhưng bản thân cũng đã biết rõ đáp án, tên nam nhân này đến tìm cậu để hoan ái ra thì làm gì còn việc khác.
Tô Dịch bỏ giày thay dép đi trong nhà, tầm mắt hắn không sai không lệch nhìn trúng bó hoa lộng lẫy bị ném vào thùng rác.
"Đường Tử Khanh, em thật to gan, hoa tôi tặng mà em dám ném vào thừng rác!! Quen tay như vậy, xem ra không phải lần đầu nhỉ??"
Đường Tử Khanh không đáp lời, có lẽ đến hôm nay vừa tròn 1 tuần liên tiếp mà tên nam nhân này gửi tặng hoa cho cậu. Không có ngoại lệ, bông hoa kiều diễm nào cũng đều nằm gọn trong thùng rác.
"Hợp đồng của chúng ta đã kết thúc, tôi không có thời gian đổi mật khẩu nên mong rằng từ mai anh sẽ không tự ý ra vào nhà tôi nữa..."
Đúng vậy căn hộ này ngoài tên nam nhân đó ra thì chẳng ai biết mật khẩu mở vào cả.
Shhh!!! Cằm bị bóp mạnh đến đau điếng, Đường Tử Khanh nhíu đôi mày lá liễu lại, đôi mắt khép hờ đầy sợ hãi quan sát cơn thịnh nộ của nam nhân, mồm miệng vẫn rất cứng, khó khăn nói.
"Anh làm thế là có ý gì, tôi đã đồng ý làm tình nhân của anh tận 1 tháng, anh còn muốn gì nữa??"
Tô Dịch dùng thêm sức, lạnh lùng quan sát vẻ mặt đau đớn của Đường Tử Khanh, giọng nói gầm gừ đầy kiềm nén như loài dã thú.
"Em có vẻ rất mong chờ nhỉ?!! Muốn thoát khỏi tay tôi đến vậy sao??"
Nam nhân buông lỏng tay, mặt Đường Tử Khanh đầy đau đớn, run run xoa xoa khớp hàm của mình, chỉ là vẫn chưa biết sợ mà cả gan trừng lại hắn.
Tô Dịch thoáng sững sờ, khóe môi lại câu lên một cách thích thú, trong một tháng vừa qua, Đường Tử Khanh đã rất cố gắng làm tròn bổn phận tình nhân của mình, hắn nói cậu đi hướng đông, cậu tuyệt đối không đi hướng tây, thật dễ sai bảo và nghe lời.
Cứ ngỡ là vật nhỏ đã được thuần hóa nhưng bản chất mèo hoang vẫn ngập trong xương cốt cậu, mọi uất hận một tháng qua trả lại bằng một cái trừng này.
"Vội gì chứ..."
Tô Dịch vỗ vỗ khuôn mặt chật vật của mỹ nhân mỉm cười đầy ý vị, thích thú ngắm nhìn ánh mắt nghi hặc của cậu.
"Chậc, xem nào... Bây giờ là 23 giờ 16 phút, còn chưa đến ngày mới đâu, hiện tai em vẫn đang là tình nhân của tôi mà thôi..."
Đường Tử Khanh trợn tròn mắt, tên nam nhân này thật quá vô sỉ, tuân thủ thời gian một cách đáng ghét.
"Cứ cho là vậy đi, tối muộn rồi anh đến đây có ý gì??"
Tô Dịch ngồi cạnh cậu trên sofa, ngón tay thô ráp của hắn khẽ trơn mớn da thịt non mềm của cậu. Đường Tử Khanh rùng mình né tránh, nam nhân không vui nhắc nhở.
"Tránh cái gì, đừng quên hiện tại em là tình nhân của tôi!!"
Đường Tử Khanh hận nhất hai chữ 'tình nhân' này, lời nói nghiền ra từng kẽ răng.
"Thì sao, anh muốn gì, nói luôn đi!!"
Tô Dịch rất thích người thẳng thắn, đặc biệt người thẳng thắn mà lại xinh đẹp thì càng thích hơn. Nam nhân nở một cười rất thiếu đánh.
"Hửm, ngoài làm tình ra thì tôi đến đây làm gì chứ? Đừng quên bây giờ em là người của tôi, đừng hòng từ chối!!"
Đường Tử Khanh cắn răng, rất muốn đấm cho khuôn mặt anh tuấn đang lưu manh cợt nhả này một đấm, y đã chịu đựng cái thứ thô to gớm ghiếc kia cả một tháng, nên lần cuối cùng này chẳng có tâm trạng làm.
Cờn gần 45 phút mới đến ngày mới, Đường Tử Khanh nghĩ mãi không ra cách gì để câu giờ.
"Anh có muốn uống trà không, để tôi pha cho anh!!"
Mưu kế của tiểu mĩ nhân quá rõ ràng, Tô Dịch nhếch miệng cười thật vui vẻ, hắn đẩy người xuống sofa, lại dùng chính mình đè lên thân thể đang giãy dụa ấy.
"Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, sao phải lãng phí vào những thứ khác...Đừng giả vờ thanh cao với tôi, tôi biết rằng em cũng rất thích!!"
Đường Tử Khanh trừng mắt, thứ nam nhân ăn nói xà lơ, ai mà thích cảm giác đau đớn như bị xé rách kia chứ?? Xem ra là hắn không hiểu cảm giác bị đâm đau đớn ra sao, thật sự chỉ muốn chết đi cho xong...
Đôi mắt Đường Tử Khanh lóe lên một tia sát ý, Tô Dịch anh đợi đấy, có ngày tôi sẽ đâm anh cho bằng được, để anh biết thế nào là thống khổ...
Đường Tử Khanh miên man suy nghĩ, quần áo vướng víu trên người nhanh chóng bị xé rách, tiếng vải nát vụn vang khắp phòng mà lòng cậu đau như cắt.
"Mẹ nó, anh nhẹ tay chút thì chết à!! Bộ này tôi mua không rẻ đâu, mới mặc lần đầu đấy!!"
Tô Dịch đang **** *** cần cổ thom gọn của cậu, nghe vậy liền dừng động tác, hắn cưỡi khẽ đầy thâm ý nhìn Đường Tử Khanh.
"Đắt bao nhiêu tôi đều đền được, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, muốn thứ gì tôi đều đáp ứng..."