Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 35: Bé con đáng yêu


Mùa đông ở thủ Đô lạnh hơn nhiều so với thành phố H. Ngoài trời, tuyết đã rơi trắng xóa cả một vùng, chỉ để lại những cành cây trơ trọi thiếu sức sống. Những bông tuyết bay bay, tạo nên một khung cảnh lãng mạn khiến đám học sinh thích thú. Có người đưa tay hứng tuyết, những bông hoa tuyết rơi xuống lập tức tan ra, lòng bàn tay cảm giác ẩm ướt, lành lạnh. Ngụy Hi Hòa khẽ ngước mắt nhìn ra ngoài trời, từ tận đáy lòng cô không hề thích tuyết. Hôm nay, thủ đô đón trận tuyết đầu mùa.

Nghê Thường bước vào lớp, nhìn đám học sinh đang nghiêm túc, khẽ mỉm cười:

“Cả lớp trật tự. Hôm nay cô muốn thông báo với các em một tin, hai tuần nữa, trường sẽ sắp xếp thi cuối kì. Sau đợt thi này, chúng ta sẽ bước vào kì nghỉ đông. Hi vọng các bạn vì thế mà chểnh mảng việc học hành.”

Nói xong, chủ nhiệm đưa mắt nhìn về cuối lớp, không khỏi nhíu mày. Đã chín giờ rồi, đám gấu con này vẫn chưa đến lớp, thật hết nói nổi. Dù biết lớp 7 ngư long hỗn tạp nhưng ba vị trí cuối cùng xuất phát từ lớp cô khiến Nghê

Thường không khỏi phiền não. Nhưng thân là chủ nhiệm, Nghê Thường thực sự không có cách nào với đám phú nhị đại này, đánh không được mắng cũng không xong.

Chủ nhiệm bước ra khỏi lớp, như nhớ ra chuyện gì, căn dặn Ngụy Hi Hòa:

“Hi Hòa, lát nữa em cùng cô lên văn phòng một lát.”

Đến chín rưỡi, cuối cùng cả đám Sở Diên mới nhàn nhã đến trường. Ngôn Hi Lạc mặt mày hớn hở, tâm tình cậu chàng rất tốt, còn nghêu ngao hát vài câu. Nhưng chưa kịp vào lớp, cả đám bị chủ nhiệm Từ tóm được, phạt đứng ngoài hành lang.

Nhìn đám thiếu niên trước mắt, chủ nhiệm Từ không khỏi đau tim. Đến muộn cũng thôi đi, lại còn không mặc đồng phục trường nữa, đám người này thật vô pháp vô thiên.

“Các cậu xem bây giờ là mấy giờ? Chín rưỡi rồi mới vác mặt đến trường, các cậu coi đây nhà của các cậu à?”

Việc đến muộn là việc xảy ra như cơm bữa đối với bọn họ. Ngôn Hi Lạccười lấy lòng chủ nhiệm:

“Lão Từ à, còn những hai tiết mới hết giờ mà. Thầy thường hay nói trường học là ngôi nhà thứ hai của chúng em còn gì.”

“Ngôn Hi Lạc, cậu …”

Sắc mặt lão Từ chuyển từ trắng sang màu gan heo, tức đến độ dậm chân. Ông vuốt vuốt ngực, quay sang nói với Sở Diên:

“Sở Diên, cậu theo tôi lên văn phòng chủ nhiệm.”

“Còn mấy người các cậu, ngoan ngoãn đứng phạt cho tôi. Nếu không thì mai mời phụ huynh của mấy cậu lên gặp.”

Ngôn Hi Lạc thầm nghĩ, lão Từ này, đúng thật là mưu mô. Bắt tướng bắt kẻ cầm đầu, đánh rắn đánh dập đầu. Lão Từ đây là muốn giết gà dọa khỉ, thông qua Sở Diên muốn bọn họ ngoan ngoãn hơn. Nhưng mà lão Từ chọn nhầm người rồi, lão đại còn khó chơi hơn bọn họ hàng nghìn lần.

Sở Diên miệng nhai kẹo cao su, ngoan ngoãn đi theo lão Từ. Vừa đứng ngoài cửa đã nghe thấy giọng của Nghê Thường nói chuyện:

“Hi Hòa, bài luận bằng tiếng anh rất tốt, thành tích môn Tiếng Anh cũng đứng đầu khóa. Cuộc thi viết luận Tiếng Anh toàn quốc, trường ta có 3 suất tham gia. Cô hi vọng em có thể tham gia.”

“Hi Hòa, em phải suy nghĩ kĩ đi. Đây là cơ hội hiếm có, nếu đoạt giải còn có thể được tuyển thẳng vào các trường đại học lớn.”

Ngụy Hi Hòa nhỏ nhẹ đáp:

“Dạ, em sẽ suy nghĩ ạ.”

Nghê Thường nhìn cô, than thở, nếu ai cũng được như cô bé này thì chủ nhiệm cô đỡ lo. Không chỉ xinh đẹp, ngoan ngoãn mà hành tích cũng thực tốt,lọt vào top 3 toàn khối.

“Được rồi, cô mong sẽ sớm nhận được câu trả lời từ em.”



Nghe thấy giọng của Nghê Thường, chủ nhiệm Từ cũng vội vã đi vào, giọng điệu cảm thán:

“Cùng là học sinh một lớp mà khác nhau một trời một vực. Cô xem bọn Sở Diên, Phương Thành lớp cô đi, lại đến muộn nữa rồi. Lần này là tôi nhân nhượng không trừ điểm lớp cô, lần sau không có chuyện dễ dàng thế đâu.”

Chỉ thấy những cơn gió nhè nhẹ thổi bay vạt áo thiếu niên đang đứng ở cửa. Ngón tay thiếu niên thon dài, mái tóc đen lòa xòa trước khuôn mặt tinh xảo, dáng vẻ vừa lưu manh vừa hư hỏng.

Nói xong chủ nhiệm Từ đi mất để lại ba người trong văn phòng. Nghê Thường day day thái dương, nhìn thiếu niên trước mắt, thật khiến người ta đau đầu mà.

“Sở Diên, rốt cuộc em muốn làm gì? Đi muộn cũng thôi đi, lại còn để thầy Từ bắt gặp, em bảo cô để mặt mũi

đi đâu hả?”

“Người ta đứng thứ ba từ trên xuống dưới, còn em thì hay rồi, đứng thứ ba từ dưới lên trên? Không thấy mất mặt à?”

Anh vẫn đứng đó, dáng vẻ không đau không ngứa, căn bản là không nhìn ra có chút ăn năn hối lỗi nào cả.Nghê Thường nhìn thiếu niên, không khỏi khí huyết sôi trào, liền tuôn ra một tràng:

“Em xem, cùng là bạn học, Hi Hòa người ta ngoan ngoãn, chăm chỉ biết bao. Còn em, em xem lại thái độ của mình đi, phạm lỗi không biết bao nhiêu lần rồi mà không hề hối cải,”

Sở Diên cao 1m83, dáng người thiếu niên cao ráo, nhìn cô gái đứng bên cạnh chỉ cao đến vai. Sở Diên quay sang nhìn cô, chỉ thấy vành tai thiếu nữ đã đỏ ửng như mặt trời mọc. Giọng điệu thiếu niên vô cùng nghiêm túc:

“Đúng là bạn học nhỏ vô cùng ngoan ngoãn và chăm chỉ. Em nhất định học tập từ bạn Hi Hòa”

Sở Diên đứng áp sát cô, hơi thở thiếu niên phả vào tai cô, gần đến mức còn ngửi thấy trên người anh có hương bạc hà thanh mát. Chân Ngụy Hi Hòamềm nhũn, cô thực sự không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.

Nghê Thường thực sự bị tên du côn lưu manh làm điên đầu.

“Sở Diên, em đã biết mình sai chỗ nào chưa?”

Sở Diên liếm khóe môi, ánh mắt không rời khỏi Ngụy Hi Hòa, không đau không ngứa mà trả lời:

“Cô nói em sai cái gì thì em sai cái đó.”

Nghê Thường nhanh chóng đuổi Sở Diên và Ngụy Hi Hòa ra khỏi văn phòng, chỉ sợ thành nhóc này ở thêm một phút giây nào nữa, cô chắc sẽ bị chọc cho tức chết.

Sở Diên và Ngụy Hi Hòa cùng nhau về lớp. Sở Diên nhìn bóng lưng đang chạy chối chết của cô, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, lại càng muốn trêu chọc cô.

“Bạn học nhỏ, đi chậm thôi. Sau lưng có hung thần ác sát muốn ăn thịt em à?”

Ngụy Hi Hòa bước càng nhanh, cô biết tính tình người này ác liệt, cứ muốn trêu chọc cô. Giọng cô lí nhí:

“Đúng vậy. Là một đại ma vương.”

Sở Diên bật cười, chợt nhớ đến cô lúc nhỏ. Ngụy Hi Hòa cũng từng gọi anh như thế, nhưng là Sở tiểu ma vương

“Ngụy Hi Hòa… Em vừa nói gì, nói lại cho anh nghe nào?”

Nhìn thấy ánh mắt không đứng đắn của anh, bao nhiêu lời muốn nói nuốt ngược lại vào trong lòng. Sở Diên lại càng được bước lấn tới:

“Sao lại không nói gì nữa rồi?”



“Sở Diên chúng ta phải về lớp, giáo viên đang chờ.”

Tính cường hào ác bá trong người Sở Diên lại trỗi dậy, nắm lấy cổ tay cô, nhốt cô vào góc tường. Anhcúi đầu xuống, ánh mắt càn rỡ mà nóng bỏng nhìn cô, bé con xinh xắn đang nằm gọn trong lòng, tỉ mỉ quan sát.

“Bạn học nhỏ, em đang sợ gì à?”

Ngụy Hi Hòa bị hành động to gan của anh dọa sợ, lỡ như để chủ nhiệm hoặc các bạn bắt gặp thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Ngụy Hi Hòa đẩy anh ra, hoảng sợ:

“Sở Diên, anh làm gì thế, mau buông ra…”

Cô gái nhỏ vành tai đỏ ửng, nhát gan đến thế cơ à…

Trong đáy mắt anh ngập tràn ý cười, nâng cằm cô lên, buộc cô phải vào mắt mình.

Những bông tuyết ngoài trời bay bay, ánh mắt cô còn sạch sẽ, trong trẻo hơn tuyết đầu mùa.

“Bạn học nhỏ, anh rất nghiêm túc. Anh thực sự thích em.”

Hô hấp của cô dừng lại trong giây lát. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chân tay luống cuống, né tránh ánh mắt cuồng nhiệt mang tính xâm lược của anh.

“Sở Diên, anh đừng có đùa như vậy.”

Anh buông cổ ta cô ra, chậm rãi nói:

“Anh nói đều là sự thật. Bạn họ nhỏ, thương xót anh, thích anh một chút thôi có được không?”

Đối mặt với sự nhiệt thành như lửa của Sở Diên, trong lòng Ngụy Hi Hòa không

ngừng dao động:

“Sở Diên, không muốn, anh…anh…”

Khóe môi thiếu niên khẽ cười, rực rỡ như ánh mặt trời:

“Hi Hòa, bé con đáng yêu, làm bạn gái anh được không?”

Ngụy Hi Hòa bị anh bao vây, trốn cũng không thoát. Cô thực sự muốn đập chết tên lưu manh ngả

ngớn này:

“Sở Diên, chúng ta là học sinh, phải nỗ lực học tập. Anh đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện này được không?”

“Nếu anh chăm chỉ học tập thì em đồng ý làm bạn gái anh nha.”

Không phải mà, cô không phải có ý này. Ngụy Hi Hòa im bặt, cô thực sự không thể nói chuyện với anh nữa, quả thực là mặt dày vô sỉ mà. Cô nhanh chân vào lớp, để lại Sở Diên phía sau.

Sở Diên nhìn bóng dáng chạy bán sống bán chết của cô, âm thầm mỉm cười, chậc, thật ngọt muốn mạng anh mà.