Vũ lắng nghe bác sĩ, tâm trạng ngày càng nặng nề : "Thế nhưng, nếu anh ấy không làm việc theo lý trí trong kỳ phát tình, tôi phải làm gì để bảo vệ anh ấy?"
Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Vũ, : "Đúng, trong giai đoạn này, Đăng Anh có thể hành động theo cảm xúc nhiều hơn lý trí. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu cần kiên quyết không chiều theo những đòi hỏi của cậu ấy, đặc biệt là những việc mà sau này Đăng Anh có thể hối hận. Điều này không chỉ bảo vệ sức khỏe mà còn giữ gìn danh dự của cậu ấy."
Bác sĩ thở dài : "Tôi không khuyến khích việc làm tình với alpha để vượt qua kì phát tình đâu và Đăng Anh cũng không thích nó."
Vũ cảm thấy nỗi lo lắng dâng cao : "Nhưng nếu cậu ấy cảm thấy khó chịu hay kích thích, tôi không thể chỉ đứng nhìn?"
"Đúng, tôi biết điều này rất khó khăn với cậu." Bác sĩ giải thích. Nhưng hãy giữ khoảng cách an toàn, giúp cậu ấy cảm thấy dễ chịu mà không cần phải đáp ứng những nhu cầu ngay lập tức. Điều quan trọng là đảm bảo rằng Đăng Anh không bị rơi vào tình huống mà cậu ấy sẽ phải hối hận sau này."
"Như vậy có quá khắt khe anh ấy? Tôi nghe nói việc không giải quyết nhu cầu cho một omega sẽ gây ra nhiều hệ lụy." Vũ hỏi, giọng cậu đầy băn khoăn.
"Không phải vậy, việc phải làm tình chỉ là do đối phương không chịu nổi sự kích thích đến từ người kia. Không làm gì mới là một cách bảo vệ Đăng Anh. Hãy nhớ rằng kỳ phát tình có thể khiến cậu ấy hành động mà không suy nghĩ. Việc không chiều theo những yêu cầu lúc này chính là bảo vệ cả hai người. Cậu ấy có thể không hiểu ngay, nhưng sau khi mọi thứ kết thúc, cậu ấy sẽ cảm ơn cậu vì đã giữ vững nguyên tắc." Bác sĩ nói với sự kiên định.
Vũ gật đầu, cậu không chỉ lo cho Đăng Anh mà còn phải đối mặt với cảm xúc của chính mình. Cảm giác bất lực và lo lắng khiến cậu trăn trở. "Tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh ấy mà không vượt quá giới hạn. Cảm ơn bác sĩ đã cho tôi những lời khuyên quý giá này."
Cuộc trò chuyện kết thúc với nhiều điều cần suy ngẫm. Vũ biết rằng mình phải
chuẩn bị tâm lý để đối diện với những thử thách sắp tới. Cậu không thể để
cảm xúc lấn át lý trí, và trách nhiệm của cậu giờ đây là bảo vệ Đăng Anh trong giai đoạn nhạy cảm này.
Vũ biết trong kì phát tình sẽ có lúc Đăng Anh tìm đến mình, vì cậu là một alpha, lại còn là một alpha ở gần cậu ấy nhất.
Bác sĩ nhìn Vũ với vẻ nghiêm túc, nhấn mạnh từng từ một. "Nếu lỡ xảy ra tình huống không mong muốn, hãy nhớ đừng để lại dấu hiệu nào trên cơ thể Đăng Anh. Nếu cậu ấy tỉnh dậy và thấy mình bị đánh dấu, khả năng cao là cậu ấy sẽ ngay lập tức muốn phẫu thuật cắt liên kết. Việc phẫu thuật này không chỉ phức tạp mà còn có thể gây tổn thương nặng nề về thể chất lẫn tinh thần"
Vũ cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. "Vậy tôi phải làm gì nếu tình huống đó xảy ra? Tôi không thể để Đăng Anh chịu đựng thêm đau đớn."
"Khắc ghi mọi lời tôi nói, bảo vệ cậu ấy, giữ cho mọi thứ trong tầm kiểm soát" Bác sĩ tiếp tục. "Hãy đảm bảo rằng môi trường xung quanh không làm gia tăng kích thích. Nếu mọi thứ đã đi quá xa, hãy tìm cách an ủi Đăng Anh mà không để lại dấu vết. Cậu cần phải thận trọng và kiên quyết."
Vũ thấu hiểu sự nghiêm trọng của tình huống. "Tôi sẽ nhớ điều đó. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không để chuyện tồi tệ xảy ra."
Bác sĩ gật đầu rồi mỉm cười, dường như hài lòng với sự quyết tâm của Vũ: "Hãy luôn nhớ rằng, nhiệm vụ của cậu không chỉ là bảo vệ Đăng Anh mà còn phải giữ cho cả hai người trong trạng thái an toàn, cả về thể chất lẫn tâm lý. Cậu phải biết rằng nếu sự việc trở nên nghiêm trọng sẽ gây nên chấn thương tâm lí cho Đăng Anh, nó sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều đến cậu ấy, cả tôi cũng chưa chắc giúp được."
Vũ nhìn bác sĩ, lòng đầy trăn trở nhưng cũng đầy quyết tâm. Cậu sẽ không để Đăng Anh phải hối hận về bất cứ điều gì trong giai đoạn nhạy cảm này.
Đăng Anh ngồi im lặng trong phòng, khi bác sĩ rời khỏi, cậu hướng ánh mắt về phía Vũ, biểu hiện sự cảm kích và lo lắng. "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều vì những lời khuyên." Cậu nói, giọng ấm áp nhưng vẫn đầy mệt mỏi. "Em sẽ cố gắng tuân theo."
Bác sĩ mỉm cười, nhìn Đăng Anh với sự đồng cảm. "Đừng lo lắng quá, tôi tin cậu có thể vượt qua giai đoạn này." Trước khi rời đi, bác sĩ quay lại và đưa cho Vũ một vài món đồ.
"Đây là một số vật dụng phòng hờ." Anh ta nói, giọng cương quyết. "Kinh nghiệm xử lí vài trước hợp trước đây của tôi đã chỉ ra rằng những thứ này có thể giúp cậu trong trường hợp có tình huống không mong muốn xảy ra. Hãy giữ chúng bên mình."
Vũ nhìn vào những món đồ: Một số thuốc hỗ trợ và một vài thứ khác, Vũ biết nó có ý nghĩa gì : "Tôi sẽ sử dụng chúng cẩn thận. Cảm ơn bác sĩ đã nghĩ đến điều này"
"Đừng quá lo lắng." Bác sĩ nhắc nhở. "Hãy giữ tinh thần vững vàng" Nói xong, bác sĩ gật đầu một lần nữa rồi ra khỏi phòng.
Khi cánh cửa khép lại, Vũ cảm thấy một áp lực lớn đè nặng lên vai. Cậu nhìn những món đồ bác sĩ đã để lại, ý thức rõ ràng về trách nhiệm của mình.
Cậu biết rằng mọi quyết định sắp tới sẽ ảnh hưởng lớn đến Đăng Anh, và cậu quyết tâm sẽ không để cậu ấy phải hối hận về những điều có thể xảy ra trong thời gian này.