Andersen Của Tôi

Chương 49: Chương 49





Không bao lâu sau, Lương Tư Nguyệt cảm thấy tư thế ôm này rất khó duy trì, cô cần chú ý để không đè vào tay trái của mình.

Sau khi ngả bài, quan hệ chính thức được xác định, không khí chợt trở nên khó xử.

Cô chưa từng yêu đương bao giờ nên không có kinh nghiệm, cô không biết các cặp đôi khác trong tình huống này có như thế hay không.

Tóm lại cô không am hiểu xử lý kiểu khó xử này, lấy cớ uống nước đẩy anh ra, vội vàng chạy vào bếp trước khi Liễu Du Bạch duỗi tay ngăn cô lại.

Cô sợ Liễu Du Bạch lại nhân cơ hội trêu cô, nói điều gì đó khiến cô không biết làm thế nào để chống đỡ.

Cô kéo cửa tủ lạnh ra, lấy một chai nước, lại khó khăn, cô có thể làm nhiều việc với một tay nhưng chắc chắn trong đó không bao gồm mở nắp chai.

“Anh…” Cô theo bản năng muốn kêu “Anh Liễu”, lại cảm thấy xưng hô này không quá mới lạ, dừng một chút, vẫn thôi.

Phiền toái nhiều như vậy, hay là khỏi uống chai nước này.

Cô đang muốn cho vào tủ lạnh thì Liễu Du Bạch đã nghe thấy tiếng động của cô mà đi tới.

Anh thấy cô cầm chai nước, chân tay luống cuống đứng trước tủ lạnh, lập tức hiểu ra tình cảnh khó khăn của cô, nhất thời vui vẻ, “Lần này không tự vặn được?”
Anh nhắc đến lúc cô còn đang đi học tại căn cứ huấn luyện võ thuật vào mùa hè, tối đó đến thăm cô, khi tản bộ bên bờ sông nhỏ mua nước, cô cứ nhất quyết phải tự vặn chai nước ra.

Thật ra Lương Tư Nguyệt cũng vì nghĩ tới chuyện này mới do dự, cô biết Liễu Du Bạch luôn cố gắng tìm mọi cách để hạ gục cô về chuyện này.

Đây là sự thật.

Lương Tư Nguyệt đành phải nói: “Nếu việc gì em cũng tự làm được thì anh làm gì đây?” Cô ra vẻ bình tĩnh đưa bình nước cho anh.

Liễu Du Bạch cười.

Lương Tư Nguyệt không khát, không hề khát chút nào nhưng vẫn nhận chai nước đã được mở nắp rồi uống hai ngụm.

Cô uống nước mà Liễu Du Bạch đang nhìn cô.

Nhìn đến nỗi cô cực kỳ xấu hổ, đầu như chập mạch đưa nước cho anh, “… Anh cũng muốn uống?”
Liễu Du Bạch rõ ràng thoáng ngẩn người, ngay sau đó cười thành tiếng, thật sự nhận lấy uống hai ngụm, rồi sau đó liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu vẫn trêu chọc: “Em định dành cả đêm cho chai nước này à?”
“Vậy…” Đầu óc cô đã hoàn toàn chập mạch, không đơn giản là bởi vì biết Liễu Du Bạch này có bệnh sạch sẽ như thế nào, còn bởi vì đó là chai nước cô từng uống…
Liễu Du Bạch ngược lại không có phản ứng gì nhiều, vặn nắp chai lại, đặt chai nước lên trên bệ bên cạnh, bảo cô đi ra ngoài nói chuyện chính.

Lương Tư Nguyệt hỏi: “Chuyện chính gì?”
… Anh thật sự bị hỏi nghẹn họng, có thể có chuyện chính gì nữa, chẳng qua là bởi vì mấy ngày rồi chưa gặp cô, muốn ở cạnh cô trong chốc lát mà thôi.

Đương nhiên tổng giám đốc Liễu sẽ không thừa nhận, muốn bịa ra “chuyện chính” nên đã nắm tay cô dẫn ra ngoài phòng khách, đi được nửa đường thì lại quay qua phòng làm việc.

Anh giơ tay ấn công tắc cạnh cửa, ánh sáng đổ xuống.

Phòng làm việc rộng rãi lại sáng trưng, có một chiếc bàn dài và rộng màu đen với một chiếc máy tính, mấy quyển sách và một số tạp chí.

Đằng sau ghế dựa là một tủ sách cao tới tận trần nhà, ngoài sách ra còn có rất nhiều đĩa nhạc phim, có xếp ngang cũng có xếp dọc.

Những cái được xếp ngang hướng ra ngoài có thể là đĩa nhạc Liễu Du Bạch yêu thích.

Lương Tư Nguyệt liếc mắt một cái, bên trong có rất nhiều tác phẩm ít được chú ý mà cô chưa từng nghe tên, nhưng cũng không thiếu tác phẩm lọt top 50 douban quen thuộc như “Bố già”, “Bản danh sách của Schindler”, “Cuộc sống tươi đẹp”.

Liễu Du Bạch kéo ghế dựa ra, ấn cô ngồi xuống, lại cúi người mở máy tính lên.

Lương Tư Nguyệt kinh ngạc với tốc độ khởi động máy tính hệ điều hành Windows cực nhanh của sếp Liễu, mà mức độ gọn gàng trên màn hình nền càng khiến cô không nói nên lời.

Liễu Du Bạch mở hòm thư và tải tệp đính kèm xuống từ một email nào đó.

Sổ lưu niệm do bộ phận tuyên truyền thực hiện nhân dịp kỷ niệm mười năm thành lập công ty và bản trình chiếu điện tử đã được gửi cho anh xem lần cuối.


Liễu Du Bạch bảo cô xem giúp anh một lần.

“Có tiêu chuẩn gì không?”
“Xem tâm trạng của em.”
Liễu Du Bạch để chuột lại, đi ra ngoài, anh muốn đi tắm rửa trước.

Lương Tư Nguyệt ấn mở file pdf này, không vội xem mà cô đọc trước những nội dung giới thiệu như văn hóa doanh nghiệp và lịch sử phát triển ở trên đầu một cách thích thú.

Công ty thành lập tròn mười năm, năm nay Liễu Du Bạch ba mươi hai tuổi, vậy chẳng phải là anh hai mươi hai tuổi đã có sự nghiệp của mình?
Lương Tư Nguyệt nhất thời cảm thấy thật hổ thẹn, năm nay cô hai mươi tuổi, một tác phẩm thì chưa chiếu, một tác phẩm mới quay được một nửa thì bị thương về nhà “gảy chân (*)”, cho dù cô có phát huy vượt xa người thường, thiên thời địa lợi nhân hòa mà giành được ảnh hậu ở tuổi hai mươi hai cũng không theo kịp thành tựu của Liễu Du Bạch.

(*) Đây là từ lóng trên mạng của Trung Quốc, nói về việc nghệ sĩ không có hoạt động, tác phẩm gì trong một thời gian ngắn.

Cô ấn chuột, chuyển hết trang này sang trang kia.

Đối với một số việc, cô tương đối mờ mịt, nếu không phải xem sổ lưu niệm này, cô cũng không biết Liễu Du Bạch đã ký hợp đồng với nhiều tên tuổi lớn như vậy, trực tiếp và gián tiếp đầu tư vào rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình nổi tiếng.

Sau đó thêm một giây suy nghĩ – Liễu Du Bạch đồng ý đầu tư cho cô, chứng tỏ rằng trong lòng anh, một ngày kia cô cũng sẽ xứng đáng được in trong cuốn sổ lưu niệm này, đúng không?
Cô lật xem từ đầu tới cuối, mấy tờ cuối cùng là chữ ký của các nghệ sĩ và lãnh đạo các bộ phận quan trọng.

Nguyên một trang cuối cùng để lại cho Liễu Du Bạch: Được viết theo lối chữ thảo rõ ràng mạnh mẽ, nửa bên phải chữ “Liễu” (柳) là chữ “Mão” (卯) thật dài, sắc bén như một thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ của hiệp khách.

Ở phía dưới bên phải còn có một dòng chữ viết tắt tiếng Anh, cô cố gắng phân biệt một chút, nhận ra chắc là “Andersen”.

Bên ngoài phòng làm việc truyền tới tiếng bước chân, là Liễu Du Bạch đã tắm xong đi tới đây.

Anh thay một chiếc áo thun cotton màu xanh nước biển cùng với một chiếc quần vải cotton sọc xanh đậm mặc ở nhà.

Sau khi tắm rửa xong, sự mệt mỏi của chuyến công tác dường như bị cuốn trôi, cả người trông rất sảng khoái.

Anh đi tới, một tay chống vào tay vịn ghế dựa, đứng sau lưng cô, nhìn về phía màn hình máy tính, hỏi cô, xem thế nào rồi, có suy nghĩ gì không?
Lương Tư Nguyệt chỉ nói rất tốt, cô chẳng thấy có chỗ nào không tốt.

“Vậy thì gửi mail giúp anh đi.”
“… Hả?”
Liễu Du Bạch cũng không nói giỡn, nhấp chuột click mở hòm thư, bảo cô đánh chữ.

“Tay trái của em…”
“Chỉ gõ một câu “có thể in ra” không cần dùng hai tay em đâu.”
“Vậy tại sao anh không tự trả lời.”
“Bởi vì anh lười.”
“…”
Được rồi, ai bảo anh là ông chủ của cô chứ.

Lương Tư Nguyệt dùng tay phải “mổ cò” đánh xong bốn chữ này, quay đầu nhìn Liễu Du Bạch, Liễu Du Bạch lại nói: “Gửi đi.”
Lương Tư Nguyệt nhìn một loạt tên trong danh sách CC, mỗi một tên đều là một cái tên nổi tiếng, cực kỳ lo lắng.

Chỉ có bốn chữ mà cô còn kiểm tra đi kiểm tra lại ba lần, cho đến khi Liễu Du Bạch cười một tiếng, mới ấn chuột vào nút “Gửi”.

Cô thuận tiện liếc góc màn hình, đã mười một giờ tối, do dự một chút, nói: “Em phải xuống lầu nghỉ ngơi rồi, ngày mai phải đến trường học.”
Liễu Du Bạch “ừ” một tiếng, lại có vẻ hơi lơ đễnh.

Vì tay anh đặt lên tay vịn của ghế nên cô không thể đẩy ghế ra sau, đành phải nhắc lại.

Lúc này Liễu Du Bạch mới lùi về sau một tiếng.

Lương Tư Nguyệt đứng lên, rời khỏi bàn, đi ra ngoài thư phòng.

Liễu Du Bạch cũng đi theo tiễn cô, “Tối mai có thể đưa em ra ngoài ăn cơm không?”

Lương Tư Nguyệt vội vã gật đầu.

“Mấy giờ em tan học?”
“Chắc tầm năm giờ chiều là có thể về nhà.”
“Vậy em về trước, đến khi anh tan làm thì sẽ đến đón em.”
“Ừm.”
Khi đi đến huyền quan, Lương Tư Nguyệt dừng chân, xoay người khẽ cười nói: “Em đi đây.”
Liễu Du Bạch liếc nhìn cô, không nói thêm điều gì, chỉ duỗi tay xoa nhẹ đầu cô.

Khó khăn lắm Lương Tư Nguyệt mới bình tĩnh được, lại bị anh làm rối loạn, bỗng dưng sinh ra cảm giác thôi thúc bản thân thực hành “phấn đấu quên mình”.

Bước chân lập tức chần chờ, không mở cửa ngay mà ngẩng đầu liếc nhìn anh, còn chưa đối diện với tầm mắt của anh thì đã cúi đầu.

Liễu Du Bạch nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Trước đây anh chưa từng có mối quan hệ yêu đương thuần khiết như vậy, hành động của cô nhóc này khiến anh cảm thấy khó chịu muốn chết, thậm chí anh còn không xác định được lúc này cô có biết hành động lưỡng lự không muốn đi ấy giống như một lời mời gọi.

Anh suy nghĩ, thở dài, sau khi nắm được chốt cửa sau lưng cô, mở cửa ra, xụ mặt, chỉ ngón tay vào tay trái đang đeo đai của cô, “Em thật sự cho rằng đây là kim bài miễn tử à?”
Lương Tư Nguyệt còn chưa hiểu ý những lời này, một tiếng “Hả” nghi hoặc còn chưa thốt ra, Liễu Du Bạch đã đặt tay lên vai cô đuổi ra ngoài.

“… Anh không tiễn em xuống dưới lầu thì thôi đi, còn đuổi em.”
“Chỉ đi thang máy có mấy tầng, tiễn cái gì mà tiễn? Em bị thương ở chân à?”
“…”
Cô chắc chắn cho dù quan hệ thay đổi thì tính cách Liễu Du Bạch vẫn sẽ không thay đổi.

Trở lại dưới lầu, Lương Tư Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa, không bật đèn phòng khách, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Cô dùng điện thoại chiếu sáng, rón ra rón rén trở về phòng mình.

Không biết có phải Trì Kiều đã nghỉ ngơi hay chưa, nhưng nhất định phải chia sẻ tin tức tốt cho bạn thân đầu tiên.

Thế là cô nhắn Wechat cho cô ấy: Bọn tớ ở bên nhau rồi.

Một cô gái nghiện mạng xã hội như Trì Kiều, trừ phi bận rộn, nếu không nhất định sẽ không rời điện thoại.

Quả nhiên tin nhắn vừa được gửi đi, chưa tới ba giây, cô ấy đã trả lời bằng một chuỗi dấu chấm than, sau đó hỏi đã hỏi rõ ràng chuyện của Khúc Tâm Từ chưa.

Lương Tư Nguyệt tắt đi trước, nhắn tin cho Liễu Du Bạch.

Cô không tiện đánh chữ, suy nghĩ rồi trực tiếp gửi tin nhắn bằng giọng nói, nói với anh “Em đã về đến nhà, đã nằm trên giường rồi.”
Lúc trước cô chắc chắn không dám gửi tin bằng giọng nói cho anh.

Cô lại quay về giao diện nói chuyện với Trì Kiều, cũng gửi tin bằng giọng nói, giải thích ngắn gọn một chút để cô ấy khỏi lo lắng.

Trì Kiều: Tốt quá, tốt quá, chúc hai người hạnh phúc.

Cùng với sticker khóc lớn.

Lương Tư Nguyệt ở bên này màn hình cười ngây ngô, cũng gửi cho cô ấy một sticker.

Cô tắt đi, Liễu Du Bạch đã trả lời cô.

Cô thấy thanh giọng nói hiển thị hai giây đã sững người một lúc, điện thoại suýt nữa rơi xuống mặt cô.

Cô kích động ấn mở, điện thoại truyền đến giọng nói của anh, nghe hơi khác so với lúc mặt đối mặt:
Đi ngủ sớm, chúc ngủ ngon.


-
Ngày hôm sau, Lương Tư Nguyệt học xong thì về nhà.

Buổi tối phải ăn cơm cùng Liễu Du Bạch nên cô muốn trang điểm chút, nhưng một bàn tay thật sự không có cách nào hoàn thành hành động có độ khó cao như trang điểm, đành từ bỏ.

Cô chỉ thay một bộ váy voan ombre trắng xám khói, khoác chiếc áo len mỏng rộng bên ngoài để chống chọi với tiết trời se lạnh của tối mùa thu.

Mặc dù là quần áo, cởi ra cũng rất khó khăn, với sự giúp đỡ của bà ngoại, đầu tiên là cởi đai cố định, mặc váy vào, sau đó đeo đai cố định lại.

Trong quá trình thực hiện cần chú ý biên độ cử động của cánh tay không thể quá lớn, thật sự là một quá trình phức tạp khiến người ta mất bình tĩnh.

Cô chờ ở nhà đến tầm sáu giờ thì nhận được tin nhắn của Liễu Du Bạch kêu cô xuống dưới lầu.

Bà ngoại ngồi trên sô pha, bên cạnh là kim chỉ và vải vụn trong chiếc giỏ tre.

Bà đeo kính viễn thị, sửa lại phần eo của bộ đồng phục đội múa sẽ mặc để biểu diễn trong vài ngày tới.

Bởi vì Lương Tư Nguyệt muốn ra ngoài ăn, buổi tối Lương Quốc Chí cũng không về, bà không cần vội nấu cơm, buổi tối một mình nấu tạm gì đó là được.

Bà ngoại ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Ăn cơm xong sớm về sớm nhé, ở bên ngoài nhớ chú ý cánh tay, đừng va vào đâu đấy.”
Lương Tư Nguyệt đồng ý rồi ra ngoài.

Cô không nói với bà ngoại đối tượng cùng ăn cơm tối là Liễu Du Bạch, chỉ nói là bạn học cùng trường.

Xe đậu ở cửa khu dân cư.

Lương Tư Nguyệt mở cửa xe, Liễu Du Bạch ngồi trên ghế lái, vẫn mặc trang phục lúc đi làm, nhưng chỉ là sơ mi trắng, ở trên người anh lại có khí chất quyến rũ.

Có thể quần áo trông như thế nào còn phụ thuộc vào khuôn mặt ra sao.

Lương Tư Nguyệt cẩn thận lên xe, hỏi Liễu Du Bạch mình mặc đồ này có được không, nơi ăn tối có quá sang trọng đến nỗi cô không thể đi vào không, giả sử như thế thì anh có thể dùng “năng lực của đồng tiền” của anh để cô vào không, bởi vì: “… Bảo em thay quần áo không bằng giết em đi.”
Liễu Du Bạch cười, “Đâu ra mà nhiều chuyện như vậy? Chỉ cần em muốn, khoác bao tải cũng được.”
Lương Tư Nguyệt cảm thấy lời này rất hoàn hảo để mở đầu, nó không mang lại bầu không khí khó xử và xấu hổ mà cô đã nhận thấy tối qua sau khi mối quan hệ của hai người thay đổi.

Có khúc nhạc dạo như vậy khi gặp mặt, sau đó sẽ dễ hơn nhiều vì họ có rất nhiều chủ đề để nói cùng nhau.

Cho dù cô nói chuyện nhàm chán, Liễu Du Bạch cũng sẽ đáp lời tương tự, tuy rằng không phải lúc nào cũng tích cực.

Anh cũng không nói quá nhiều, vào lúc thích hợp sẽ đáp lại một câu, cô có thể tiếp tục nói tiếp.

Ví dụ như hiện tại, cô nói về việc đội nhảy quảng trường của bà ngoại sắp diễn.

Liễu Du Bạch trầm mặc một chút, “… Em muốn kêu anh tài trợ?”
“Không có!” Lương Tư Nguyệt cười, “Em chỉ tùy tiện nhắc tới thôi.”
“Cần tài trợ không? Em hỏi một chút xem.

Đồng phục của đội, sân bãi, hoặc là người cổ vũ tại hiện trường…”
Giọng điệu của tổng giám đốc Liễu hoàn toàn có thể được gói gọn trong câu nói đầu tiên.

Lương Tư Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh, “Anh nói thật à?”
“Tại sao không?”
“Bởi vì… bởi vì em thật sự chỉ là tùy tiện nói thôi.” Lương Tư Nguyệt khó mà nói, cô là cô, người nhà cô là người nhà cô, cô sẽ không nghĩ rằng Liễu Du Bạch sẽ thân thiết với người nhà cô, tuy rằng đây là ước muốn của cô, nhưng trước mắt cô nào dám có suy nghĩ này.

Liễu Du Bạch tình nguyện lễ độ không đòi hỏi gì khiến cô rất hài lòng.

Xe đi được hai mươi phút thì đã tới nơi ăn tối.

Cũng may Liễu Du Bạch không làm cô khó xử, là một nhà hàng Trung Quốc có thể cầm đũa bằng một tay.

Cô theo sau Liễu Du Bạch đi vào, xuyên qua hành lang rồi đến phòng bao đằng sau.

Bức mành được vén lên, Lương Tư Nguyệt sững sờ.

Khúc Tâm Từ, còn có một người đàn ông xa lạ đang ngồi ở bên trong.

Liễu Du Bạch duỗi tay ôm bả vai cô, đẩy nhẹ cô vào bên trong, vừa giới thiệu: “Khúc Tâm Từ thì em đã gặp rồi.

Đây là anh trai chị ấy, Khúc Tâm Thành.”
Lương Tư Nguyệt vừa chào hỏi hai người vừa đi vào trong.


Sau khi ngồi xuống, Khúc Tâm Từ ở đối diện đã chắp tay trước trán cười xin lỗi: “Em Lương hãy tha thứ cho chị, ngày hôm qua quá vội vàng, cũng chưa chào hỏi em tử tế, quá thất lễ rồi.”
Lương Tư Nguyệt nhất thời cảm thấy phức tạp.

Nếu sớm biết bữa cơm này còn có người khác, cô nhất định sẽ trang điểm, cho dù vung tiền mời người tới nhà cũng được.

Hiện tại cô hoàn toàn để mặt mộc, cũng không biết có xấu hay không.

Về phương diện khác, cô cảm thấy Khúc Tâm Từ có EQ rất cao.

Nguyên nhân của lời xin lỗi hiển nhiên là cảm thấy mình có thể đã tạo hiểu lầm cho cô, nhưng nếu thật sự nói như vậy thì không khỏi khiến cô quá tự mãn, cũng khó tránh khỏi có ý ám chỉ cô quá keo kiệt, dù sao, người ta quen biết nhau đã mười mấy năm, tới cửa lấy album mà cô lại căng thẳng.

Nhưng thay đổi góc độ, lời xin lỗi này khéo léo hơn nhiều.

Lương Tư Nguyệt tự nhiên hào phóng cười nói: “Vậy coi như hôm nay là chính thức chào hỏi đi.”
Sau khi chọn món, Khúc Tâm Từ cười hỏi Lương Tư Nguyệt có thể đi vào nhà vệ sinh cùng cô ấy không.

Liễu Du Bạch đứng dậy nhường chỗ cho Lương Tư Nguyệt, bảo cô đi đường nhớ cẩn thận đừng đụng ai.

Nhà vệ sinh nhà hàng này rất sạch sẽ, không có bất cứ mùi gì lạ, thoang thoảng mùi dầu thơm.

Lương Tư Nguyệt chờ bên cạnh bồn rửa tay, một lát sau, Khúc Tâm Từ đi ra từ gian trong.

Khi mở nước rửa tay, Khúc Tâm Từ nhìn Lương Tư Nguyệt trong gương, cười nói: “Kêu em đi cùng chị tới đây thật ngại quá, bởi vì chị thật sự tò mò.

Con người chị thật sự không có cách nào không chế được lòng hiếu kỳ, muốn lập tức được thỏa mãn.

Ban ngày Du Bạch gọi điện thoại cho chị, nói buổi tối cùng đi ăn cơm.

Chị về Sùng Thành lâu như vậy mà cậu ấy chưa từng hẹn ăn cơm, chị đương nhiên ý thức được mọi việc không đơn giản.

Quả thật, cậu ấy nói muốn giới thiệu bạn gái với bọn chị biết.

Đây là lần đầu tiên đó!”
Lương Tư Nguyệt hoàn toàn cảm nhận được sự nhiệt tình của Khúc Tâm Từ.

Cô cũng không có nhiều kinh nghiệm nhìn người, mọi thứ đều dựa vào trực giác, nhưng Khúc Tâm Từ cho cô cảm giác chân thành, không chút giả tạo.

Cô cười nói: “Trước kia anh ấy đã từng có bạn gái.”
“Không phải chị tự đề cao bản thân, chị và anh trai chị có thể xem như người nhà của Du Bạch.

Cậu ấy rất coi trọng ranh giới giữa xã giao cá nhân và công việc, tin chắc rằng em hiểu cậu ấy.

Cho nên không phải người thật sự quan trọng thì sẽ không giới thiệu với người nhà, đây là nguyên tắc của cậu ấy.

Bởi vì, nói điều này có lẽ hơi thực tế, nếu tiến vào vòng tròn cá nhân rồi thì sau khi chia tay sẽ trở nên phiền toái.”
Lương Tư Nguyệt cười.

Khúc Tâm Từ nói liên tục, căn bản không có khoảng trống để cô xen vào.

“Em thật sự là…” Khúc Tâm Từ dường như bí từ, “Chị đã đánh cược với anh trai, nói chỉ sợ Liễu Du Bạch này sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Cảm giác về ranh giới và tâm đề phòng của cậu ấy quá mạnh, không có người con gái nào chịu được.”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Thẳng thắn mà nói, em thấy đang được khen ngợi.”
Khúc Tâm Từ cười nói: “Có phải chị có chút giao thiển ngôn thâm (*) không, anh trai chị nói miệng chị rộng, quen biết người ta chưa bao lâu, chỉ cần thích thì sẽ tuôn ra mọi thứ.”
(*) Nói lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn, thiển cận.

“Em hứa sẽ không nói ra bên ngoài điều gì cả.”
“Chị sẽ ở Sùng Thành một thời gian dài, sau này có thể hẹn em đi dạo phố cùng không?”
Lương Tư Nguyệt cười gật đầu: “Nếu em không ở đoàn phim, không chạy show thì được.”
Hai người đã thêm Wechat ngay trong nhà vệ sinh.

Trở về phòng bao, còn chưa ngồi ổn, Liễu Du Bạch đã lập tức quay đầu hỏi Lương Tư Nguyệt: “Chị ấy nói gì với em?”
Giọng điệu không coi ai ra gì, như gà mẹ bảo vệ con, sợ cô bị bắt nạt.

Khúc Tâm Từ không nhịn được “Chậc” một tiếng, “Cậu coi chị là kiểu người gì đấy? Hơn nữa, em Lương còn có thể thu phục được cậu, cậu không nên khinh thường em ấy.”
Lương Tư Nguyệt cười.

Thẳng thắn mà nói, cô lại được khen rồi..