Ánh Dương Của Lãng

Chương 7


Về tới nhà, Tiêu Lạc đặt túi đồ ăn lên bàn đưa tay cầm lấy bình nước rồi rót vào ly, cầm lên uống. Tiếng chuông điện thoại lúc này reo lên, cô đi tới cầm lên nhìn là của Ôn Đình gọi video với cô. Cô bắt máy đặt điện thoại lên bàn: “Alo, sao giờ này cậu lại gọi cho mình?”

Trên màn hình xuất hiện gương mặt của Ôn Đình, cô ấy cầm túi bánh trên tay ngồi ăn, nói: “Vì mình muốn tìm cậu nói chuyện. Mà cậu vừa chạy bộ về sao, trên trán với người đầy mồ hôi vậy?”

Cô kéo ghế ngồi xuống, mở túi đồ ăn lấy hộp mì và đôi đũa ra, lắc đầu: “Còn hơn thế nữa. Lúc nãy mình xuống dưới lấy đồ thì thấy nhà hàng xóm mình dắt chó đi dạo. Mà cậu cũng biết mình sợ chó như nào mà, nên mình chạy thục mạng về đây.”

Ôn Đình nghe vậy thì cười phá lên: “Mình tưởng tượng cảnh đó thôi đã thấy buồn cười rồi. Nhưng mà vì hồi nhỏ bị chó cắn một lần mà đến tận bây giờ cậu vẫn còn sợ chó sao?”

Cô cầm đũa gắp mì lên ăn, nghe cô ấy nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn: “Cậu không thấy...nó có chút đáng sợ à. Còn cắn nữa, mình nghĩ đến thôi đã sợ rồi.”

Ôn Đình kéo ghế ngồi xích lại, nhìn cô hỏi: “Vậy con chó hôm nay cậu gặp có to lắm không?”

“Không có, chỉ là một chú chó con.”

Ôn Đình nghe xong thì bật cười nhìn cô: “Chỉ là một chú chó con mà cậu đã chạy như vậy. Chắc chắn người hàng xóm đó cũng thấy buồn cười lắm đó.”

Cô nghe vậy thì chân mày nhíu lại, lúc đó có khi nào anh ta cũng cảm thấy buồn cười không. Ôn Đình lúc này hỏi: “Mà hàng xóm của cậu là người như thế nào? Có đẹp trai không?”

“Hàng xóm của mình cậu đã từng gặp qua rồi.”

Ôn Đình nghe vậy thì kinh ngạc: “Gặp qua rồi? Là ai vậy Lạc Lạc?”

Cô cầm ly nước lên uống, nhìn vào màn hình điện thoại, nói: “Là bác sĩ Cố hay đến khám cho cậu ở trong bệnh viện hôm trước. Anh ta chính là hàng xóm của mình.”

Ôn Đình ồ lên một tiếng thật dài: “Đây gọi chính xác là duyên phận đó, cậu phải nắm bắt thật tốt vào. Với bác sĩ Cố đó cũng rất đẹp trai, hai người mà thành đôi thì còn gì bằng.”

“Dừng, dừng. Cái gì mà gọi là duyên phận, thành đôi ở đây. Mình thấy mỗi lần mình gặp anh ta thì không có gì tốt đẹp. Oan gia thì có.”

Thấy cô có thành kiến cao như vậy, Ôn Đình cũng làm động tác kéo khóa miệng, ngồi yên lặng ăn bánh.

Ngày hôm sau, Tiêu Lạc từ trong phòng ngủ đi ra trên người cũng đã thay sang bộ đồ khác. Cô mở tủ lạnh lấy bánh bao đem đi hấp lại rồi ngồi ăn vài miếng. Cô vừa ăn vừa lướt điện thoại xem tin tức hôm nay. Cô cũng nhanh chóng giải quyết bánh bao, cầm ly nước lên uống rồi đứng dậy cầm túi xách mở cửa đi ra ngoài. Khi đóng cửa lại cô đưa mắt nhìn sang nhà đối diện, sau đó thu hồi tầm mắt đi đến chỗ thang máy.

Tới công ty, cô vào bên trong văn phòng thì thấy mọi người đang ngồi nói chuyện vui. Họ thấy cô đến thì nở nụ cười, vẫy tay: “Chị Tiêu Lạc, chị đến rồi.”

Cô mỉm cười đi đến chỗ bọn họ: “Mọi người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Cẩm An ôm túi bánh ngồi ăn, nhìn cô: “Cũng không có gì, chỉ là bọn em tám nhảm thôi. Thật ra từ lúc đi làm đến bây giờ, em chưa từng gặp các lãnh đạo cấp trên ở công ty ngoại trừ Hạ tổng nên tò mò chút thôi. Chị đã từng gặp chưa?”

Cô lắc đầu nhìn cô ấy: “Chị chưa từng gặp. Nhưng giống như em nói đấy, họ đều là lãnh đạo cấp trên sao có thể dễ dàng muốn gặp là gặp được.”

Một đồng nghiệp nữ nghe vậy thì gật đầu: “Chị nói cũng phải.”



Hiểu Di lúc này bước vào đi đến vỗ vai cô: “Lạc Lạc, đi mua cà phê ở quán hay đi không?”

Cô quay sang mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là đi rồi.” Rồi quay sang nói với mọi người: “Vậy chị với Hiểu Di đi mua cà phê trước, mấy đứa có muốn uống gì không?”

“Không cần đâu chị, lúc sáng đi làm em đã mua rồi.”

“Em cũng vậy.”

“Được rồi, vậy chị đi đây.” Cô nói rồi cùng Hiểu Di rời khỏi văn phòng.

Hai người đi đến quán cà phê gần công ty, vào bên trong đã thấy có nhiều người xếp hàng. Hai người cũng đi đến xếp hàng đợi mua cà phê. Tiêu Lạc đang đứng xếp hàng thì vai bị vỗ một cái, cô quay lại nhìn thì thấy Cố Lãng đang đứng sau lưng mình. Anh nhìn cô, nói: “Trùng hợp thật, lại gặp cô ở đây.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bệnh viện của anh đang làm là hướng ngược lại ở đây.”

Anh gật đầu, hai tay đút vào túi áo khoác: “Đúng vậy nhưng tôi từng uống cà phê ở đây rất nhiều lần nên thấy khá ngon. Khi rảnh sẽ ghé đến đây mua, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp cô ở đây thêm lần nữa.”

Cô nghe vậy thì cười cười nói: “Thật ra công ty tôi làm ở gần đây nên cũng thường đến đây mua cà phê.”

Lúc này Hiểu Di quay xuống thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông mà cô ấy không biết, cô ấy hỏi: “Lạc Lạc, đây là ai vậy?”

Cô quay sang nhìn cô ấy rồi giới thiệu: “À anh ấy tên Cố Lãng, là hàng xóm của mình và cũng là người mà hôm trước mình từng kể với cậu, đụng trúng mình ở đây.”

Hiểu Di lúc này hiểu ra, nhìn anh: “Vậy là bây giờ hai người từ thù thành bạn rồi?”

Cô còn chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng trước: “Cũng xem như là vậy. Xin chào, tôi là Cố Lãng.”

Hiểu Di cũng nở một nụ cười nhìn anh: “Xin chào, tôi là Hiểu Di. Là bạn và cũng là đồng nghiệp của Lạc Lạc.”

Cô đưa tay vỗ vai cô ấy: “Sắp tới chúng ta rồi đấy.”

Hiểu Di lúc này mới đứng thẳng người lại, quay người về phía trước tiếp tục xếp hàng. Lúc này có mấy đồng nghiệp cũng đi mua cà phê, khi họ nhìn thấy cô thì đi đến chào hỏi: “Trưởng phòng Tiêu, buổi sáng tốt lành.”

Cô quay lại nhìn bọn họ gật đầu chào hỏi: “Xin chào, buổi sáng tốt lành.”

Lúc này ở bên ngoài truyền đến giọng khóc của một cậu bé, mọi người đều quay sang nhìn thì thấy cậu bé đó bị té trên đầu gối thì bị thương chảy máu. Bên cạnh cậu bé có người mẹ đi cùng, đang dỗ dành cậu bé đó.

Cô thấy anh rời khỏi hàng rồi mở cửa đi ra bên ngoài, đến gần chỗ cậu bé đó ngồi xuống xem vết thương cho cậu ấy. Hiểu Di đứng bên cạnh cô hỏi: “Anh họ Cố đó không mua cà phê nữa sao? Cũng đứng xếp hàng đợi nãy giờ cùng với chúng ta.”

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn cô ấy: “Chắc là không rồi. Đến lượt chúng ta rồi, mau lại mua thôi.”



Hai người đi đến quầy bán hàng, Hiểu Di gọi đồ uống xong sau đó đến lượt cô, cô nói: “Lấy cho tôi hai ly cà phê. Cảm ơn.”

Hiểu Di đứng bên cạnh nghe vậy thì thắc mắc: “Sao cậu lại mua tận hai ly?”

“Mình mua cho một người.”

Lát sau hai người bước ra đã thấy anh xử lý vết thương cho cậu bé đó xong. Cậu bé đó cũng đã được mẹ đưa đến bệnh viện xem kĩ vết thương. Cô đi lại gần hỏi anh: “Vết thương của cậu bé đó như nào rồi?”

Cố Lãng quay sang nhìn cô: “Không nghiêm trọng, tôi đã xử lý vết thương cho cậu bé đó cả rồi. Để yên tâm tôi đã kêu mẹ của cậu bé đưa đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn. Họ cũng đã rời đi rồi.”

Cô nghe vậy thì gật đầu, đưa một ly cà phê sang cho anh: “Đây, cà phê của anh.”

Anh đưa tay nhận lấy ly cà phê từ tay cô, hỏi: “Mua cho tôi sao? Bao nhiêu tiền để tôi trả lại.”

“Không cần đâu. Ly cà phê này là tôi mời anh. Được rồi, tôi phải về công ty đây.”

Cô nói rồi định cùng với Hiểu Di rời khỏi, vừa đi được vài bước thì cô nghe thấy anh nói: “Cảm ơn.”

Buổi trưa ở trong công ty, Tiêu Lạc cùng với Hiểu Di đi xuống nhà ăn cầm khay cơm đi lấy đồ ăn trưa rồi đi đến bàn trống ngồi xuống. Hiểu Di cầm đũa gắp rau lên ăn nhìn cô: “Mình không nghĩ lúc sáng cậu lại mua cà phê cho anh ta đó.”

Cô đang ăn cơm nghe hỏi vậy thì nói: “Dù gì cũng là hàng xóm với lại mình thấy việc lúc sáng anh ấy làm là việc tốt nên mua giúp thôi.”

Hiểu Di nghe vậy thì cười cười nhìn cô: “Được được. Nhưng mình thấy Cố Lãng cũng rất đẹp trai đó. Mình nghĩ cậu và anh ta rất hợp, rất đẹp đôi.”

Cô nghe vậy thì trừng mắt nhìn cô ấy: “Cậu nói linh tinh gì vậy. Mình với anh ta là không thể nào cậu biết không? Mỗi lần mình gặp anh ta thì không bao giờ gặp được chuyện tốt lành gì. Cho dù trên thế giới này đàn ông chết hết chỉ còn một mình anh ta, mình cũng sẽ không hẹn hò với anh ta.”

“Được được, mình sẽ xem cậu mạnh miệng bao lâu.”

Ở bên trong bệnh viện Cố An, trong văn phòng Cố Lãng đặt bút xuống cầm ly cà phê lên uống một ngụm. Cửa phòng lúc này được mở ra, Cảnh Bằng đi vào trên tay cầm túi đồ ăn trưa: “Đi thôi, chúng ta lên sân thượng ăn. Tôi đã mua đồ ăn trưa cả rồi.”

Anh cầm ly cà phê đứng dậy: “Được, đi thôi.”

Hai người đi lên sân thượng, tìm một chỗ ngồi xuống. Những cơn gió lúc này thổi tới làm cho tâm trạng của hai người cũng tốt lên không ít. Cảnh Bằng mở hộp cơm ra, nhìn anh: “Hôm nay có phải cậu gặp chuyện gì vui không? Sáng giờ tôi thấy tâm trạng của cậu khá tốt.”

Anh cầm lấy hộp cơm lên, lấy một đôi đũa lên gắp ăn, nói: “Có sao? Tôi cảm thấy vẫn như mọi ngày thôi.”

Cảnh Bằng cầm hộp cơm lên lắc đầu nhìn anh: “Tôi thấy cậu hôm nay tâm trạng khá tốt. Không thể nhìn nhầm được.”

Anh ngẩng đầu nhìn anh ấy nói: “Cậu mau ăn cơm đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.”

Cảnh Bằng nghe vậy thì làm động tác kéo khóa miệng không nói gì nữa, cúi xuống cầm đũa lên tập trung ăn cơm. Anh thấy anh ấy không nói gì nữa thì mới quay lại nhìn ly cà phê để bên cạnh, khóe môi cong lại nở một nụ cười nhẹ. Anh thu hồi tầm mắt rồi tập trung giải quyết nốt cơm trưa.