Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?

Chương 63: Em Sai Rồi Còn Không Được Sao


Những người đang đứng quan sát trong Tàng Thư Các đã bị Trần Phùng Mẫn đuổi đi, cô ta bảo người mang hộp y tế tới rồi tự tay đưa qua: “Mộ tổng, tất cả các loại thuốc sơ cứu khẩn cấp đều ở đây, trước tiên để tôi… Xử lý vết thương cho phu nhân đã.”

Trong suốt cả quá trình, khuôn mặt của Mộ Du Trầm vẫn luôn nhăn nhó, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ khắp người anh.

Thư Minh Yên liếc nhìn cô ta một cái, rồi đón lấy hộp y tế từ tay cô ta: “Chị Phùng Mẫn, cứ đưa tôi là được rồi, chị bận việc đi ạ.”

Trần Phùng Mẫn mỉm cười với Thư Minh Yên sau đó rời đi.

Không còn ai trong đại điện, Mộ Du Trầm kéo Thư Minh Yên ngồi xuống trước bàn làm việc, đại điện được thắp rất nhiều nến, ánh đèn lờ mờ chiếu rọi ra xung quanh một chút tia ấm áp.

Mộ Du Trầm mở hộp thuốc ra, tự tay xử lý vết thương cho Thư Minh Yên, sau khi bôi thuốc mỡ, thấy anh vẫn không vui, Thư Minh Yên lên tiếng: “Chỉ là một vết va đập nhẹ thôi, cũng không phải quá đau, có lẽ ngày mai là khỏi, anh đừng quá lo lắng.

Anh chẳng cười lấy một cái, làm mọi người sợ hãi rồi.”

Mộ Du Trầm liếc nhìn cô, nhìn từ trên xuống dưới: “Vừa rồi có bị ngã không, còn bị thương chỗ nào khác không?”

Anh vừa nói vừa muốn kiểm tra mắt cá chân của cô, sợ cô có thể bị bong gân.

Thư Minh Yên lắc đầu: “Hết rồi, những chỗ khác đều không bị thương.”

Cô còn đưa mắt cá chân của mình cho anh nhìn, dưới ánh nến, đôi mắt cá chân trắng ngọc như tuyết thật đẹp và không có bất kỳ dấu hiệu bị thương nào.

Mộ Du Trầm nhìn vào chiếc tủ sách và đống sách cuộn bằng thẻ tre, trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Mấy món đạo cụ này bố trí quá không an toàn, may là chỉ bị sách cuộn rơi trúng, ngộ nhỡ bị chiếc tủ đập vào thì phải làm sao? Lần tới anh sẽ hỏi xem có phải do kinh phí không đủ hay không mà chất lượng đạo cụ lại có vấn đề như vậy.”

Thư Minh Yên nhất thời sửng sốt, quay đầu lại: “Anh muốn đầu tư cho đoàn làm phim à?”

Mộ Du Trầm nhéo mặt cô: “Anh là ông chủ, vậy nên việc phân bổ một chút tiền cho các dự án của công ty chẳng phải là việc quá dễ dàng hay sao?”

Thư Minh Yên nở nụ cười: “Nếu chị Phùng Mẫn biết, chắc chắn sẽ rất mừng, em lại trong cái rủi có cái may, giúp đỡ được chị ấy rồi.”

Cô kéo Mộ Du Trầm: “Đoàn làm phim tan làm rồi, chúng ta cũng đừng ở đây nữa, về nhà trước đã.”

Hai người ra khỏi Tàng Thư Các, nhưng trong đoàn làm phim có rất nhiều người chưa rời đi, lúc này đều đang vây quanh, Diêu Di Tình và Mộ Uyển Ngưng cũng vẫn ở đây.

Mộ Uyển Ngưng tiến lên một bước, hỏi Thư Minh Yên: “Chị dâu, vết thương có nghiêm trọng không?”

Thư Minh Yên chỉ vào trán mình: “Em nhìn đi, xem có giống là nghiêm trọng không?”

Mộ Uyển Ngưng tiến đến nhìn kỹ hơn, quả thật là không nặng, chỉ hơi bầm thôi, anh họ của cô ấy lo lắng như vậy, khiến rất nhiều người xung quanh đều đang run rẩy, cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy có lẽ còn có vết thương ở những chỗ khác nữa.

Thư Minh Yên không biết bên ngoài có nhiều người đến thế, tuy nhiên nếu là thường ngày thì vào giờ này chắc chắn sẽ không có cảnh tượng như vậy.

Đến bây giờ, cô vẫn nhớ vẻ mặt của Trần Phùng Mẫn vừa rồi khi nghe thấy Mộ Uyển Ngưng gọi mình là chị dâu và gọi Mộ Du Trầm là anh, như thể bị sét đánh vậy.

Thư Minh Yên cảm thấy có chút mất tự nhiên khi đột nhiên tiết lộ danh tính trước mặt mọi người, may thay là tài xế đã lái thẳng xe vào đoàn làm phim và Mộ Du Trầm cũng đỡ cô lên xe trước: “Đợi anh một lát.”

Sau khi đóng cửa, Thư Minh Yên không phải đối mặt với những người bên ngoài nữa, nên tâm trạng mới khá hơn đôi chút.

Cô lấy điện thoại để nhắn tin cho Mộ Uyển Ngưng, màn hình vừa bị vỡ, có chút ảnh hưởng tới thị giác, nhưng cố gắng thì vẫn có thể dùng được.

Thư Minh Yên: “Em cũng lên xe đi, lát nữa chị đưa em về nhà.”

Mộ Uyển Ngưng: “Không cần đâu chị dâu, lát nữa em sẽ tự về.”

Thư Minh Yên nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính, Mộ Uyển Ngưng và Diêu Di Tình đang đứng cạnh nhau, lại còn khá gần nữa.

Cô nhất thời thắc mắc, không biết có phải giữa hai người họ đã phát sinh chuyện gì rồi không?

Bên ngoài, không biết Mộ Du Trầm đang nói gì với Trần Phùng Mẫn mà chị ta liên tục đáp lời, cuối cùng sắc mặt tỏ ra vui mừng, nói cảm ơn Mộ Du Trầm hết lần này đến lần khác, chắc hẳn là có liên quan đến chuyện kinh phí.

Cứ thế cho đến khi Mộ Du Trầm cũng lên xe, và bảo tài xế rời khỏi đoàn làm phim thì khóe miệng Trần Phùng Vẫn vẫn đang nở nụ cười, chị ta vỗ vỗ tay nói có thể tan làm rồi, bảo mọi người thu dọn rồi về nghỉ ngơi.

Đám đông dần giải tán, Diêu Di Tình bị trợ lý gọi đi, cùng với đó là Mộ Uyển Ngưng, hai chị em họ đến chào hỏi nhau cũng không.

Mộ Uyển Ngưng ra ngoài một mình bắt taxi, kết quả là đợi trên mạng đặt xe mãi mà chẳng có xe nào nhận chuyến, không lâu sau, xe chuyên dụng của Diêu Di Tình ngang qua, sau đó dừng lại bên cạnh cô ấy.

Mộ Uyển Ngưng ngẩng đầu lên, thì cửa xe cũng mở ra, Diêu Di Tình đang ngồi bên trong, cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng lại chẳng lên tiếng.

Ngược lại, trợ lý của cô ta thò đầu ra: “Cô Mộ, chị Tình nói muộn quá rồi, cô ở đây một mình sẽ không an toàn, nên bảo cô lên xe, bọn tôi đưa cô về.”

Mộ Uyển Ngưng bán tín bán nghi nhìn Diêu Di Tình, nhưng đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì cả, chị ta thực sự muốn đưa mình về nhà sao? Thấy Mộ Uyển vẫn chần chờ, trợ lý bèn vẫy tay thúc giục: “Còn thất thần đứng đấy làm gì, mau lên đi.”

Lúc này, Mộ Uyển Ngưng mới ngoan ngoãn ngồi lên xe, kề vai ngay cạnh Diêu Di Tình.

…..







Xe tiến vào biệt thự Liền Tinh Loan, Mộ Du Trầm mở cửa, nắm tay Thư Minh Yên bước xuống, khi vừa vào phòng, đột nhiên Mộ Du Trầm đưa tay lên che mắt cô.

Thư Minh Yên khẽ dừng lại, giọng điệu vô cùng khó hiểu: “Anh làm gì thế?”

“Đừng di chuyển.” Mộ Du Trầm nắm tay cô, dẫn vào trong: “Cho em xem một thứ.”

Không thấy đường, nên Thư Minh Yên vô thức ôm lấy cánh tay anh, chầm chậm tiến vào trong.

Cô được anh dẫn đến phòng khách, ngồi xuống sofa, đến khi Mộ Du Trầm hạ tay xuống, thì cô vẫn đang nhắm mắt, hàng lông mi vừa dày vừa cong, đường nét khuôn mặt hài hòa lại xinh đẹp.

“Mở mắt ra đi.”

Thư Minh Yên chậm rãi nhướng mi, cô trông thấy trên bàn trà cô một chiếc hộp gấm, chiếc hộp đang mở, bên trong là một bộ trang bị cưỡi ngựa hoàn chỉnh, bao gồm quần áo cưỡi ngựa, giày, găng tay, mũ bảo hiểm, xà cạp… Thậm chí còn cả chiếc roi da vô cùng xinh đẹp nữa.

Trong mắt Thư Minh Yên tràn ngập ánh sáng, cô cầm từng món lên xem, hưng phấn vô cùng: “Nhanh như vậy mà anh đã chuẩn bị được những thứ này rồi sao?”

Mộ Du Trầm ngồi bên cạnh cô: “Có khi nào anh không để ý tới những gì em từng nói không?”

Anh cầm bộ đồ cưỡi ngựa: “Lần trước em nói thích màu đỏ, lên lầu thử đi, xem có ưng ý không?”

“Bây giờ sao?” Thư Minh Yên có chút động lòng, bèn ôm theo bộ đồ cưỡi ngựa đi lên lầu.

Nhưng không lâu sau, cô lại quay xuống, đứng trước mặt Mộ Du Trầm, nhìn bộ đồ trước mắt: “Em chưa từng mặc, hình như không biết mặc thế nào.”

Mộ Du Trầm đứng lên theo, đích thân cầm lấy chiếc hộp: “Anh giúp em.”

Anh nói giúp, Thư Minh Yên cũng hoàn toàn không nghĩ gì, cứ thế cho đến khi hai người bước vào phòng thay đồ, đóng cửa lại, thì đột nhiên cô lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Cô chưa từng cởi quần áo trước mặt Mộ Du Trầm, đúng là xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Tuy nhiên, Mộ Du Trầm lại không hề có ý định quay người đi, mà hỏi cô: “Sao còn không thay?”

Cảm giác như anh đang cố ý thì phải.

Là cô muốn Mộ Du Trầm giúp mình mặc, nên nếu hiện tại mà đẩy anh ra thì có hơi làm quá.

Thư Minh Yên chịu đựng khuôn mặt đang nóng bừng, cởi áo ngoài trước, sau đó là từng chiếc, từng chiếc bên trong, trong lòng thầm nói với bản thân, dù sao thì anh cũng đã nhìn hết từ lâu rồi, nên nhìn thêm vài cái cũng chẳng sao.

May thay, hôm nay Mộ Du Trầm rất ra dáng, không bắt nạt cô, còn thực sự cẩn thận dạy cô mặc đồ.

Bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ mặc lên người, Thư Minh Yên cài chặt cúc áo trên cổ, còn Mộ Du Trầm thì đứng một bên cầm thắt lưng, cúi người thắt cho cô: “Cảm thấy thế nào?”

Thư Minh Yên nhìn mình trong gương, có cảm giác rất oai nghiêm và tràn đầy năng lượng, mặc đồ vào rồi, không biết cưỡi ngựa sẽ ra sao.

Cô nhìn Mộ Du Trầm: “Hay là chúng ta đến trường đua ngựa nhé?”

Nhà họ Mộ có một trường đua ngựa tư nhân, trước đây cô đã từng thấy Mộ Du Trầm và Mộ Tri Diễn đến đó, mà thỉnh thoảng Mộ Dữu cũng sẽ tới chơi.

Năm ngoái, Mộ Tri Diễn đã đưa cô đến một lần, nói là muốn dạy cô cưỡi ngựa, cô không thích Mộ Tri Diễn, cũng không muốn làm gì cùng anh ta, nên không đồng ý.

Lúc này, thấy cô tràn đầy hy vọng, Mộ Du Trầm lại có chút do dự: “Bây giờ sao?”

“Sao thế?” Thư Minh Yên nhìn thời gian: “Bây giờ vẫn còn sớm mà, trời vừa mới tối, mà trong trường đua có đèn phải không?”

Mộ Du Trầm chỉnh sửa lại cổ áo giúp cô: “Ý anh là, em đi làm cả ngày mà không thấy mệt sao?”

Thư Minh Yên quả quyết lắc đầu: “Không mệt.”

Lúc này, cô đang tràn đầy năng lượng, rất muốn đi thử xem cảm giác ra sao, mặc dù chưa biết cưỡi ngựa, nhưng cứ mặc đồ thế này rồi đi dạo quanh trường đua một vòng cũng được.

Cảm thấy trái tim cô đã bay đến trường đua ngựa, Mộ Du Trầm đành bất lực, cuối cùng hai người cũng ngồi trên xe đi đến trường đua.

Trên đường đi, Mộ Du Trầm lấy sim trong chiếc điện thoại bị vỡ của Thư Minh Yên ra, bỏ vào điện thoại khác, rồi lại giúp cô tải và đăng nhập vào các phần mềm thường xuyên dùng, sau đó nói: “Chiếc điện thoại này là đồ dự phòng ở nhà, bình thường không dùng đến, em cứ dùng tạm trước, lần tới thích mẫu nào thì anh sẽ mua cái mới cho em.”

Thư Minh Yên không cầu kỳ trong việc chọn điện thoại, có thể dùng là được.

Cô đón lấy, liếc nhìn: “Thực ra cái này cũng tốt, cứ dùng cũng được, sau này tính sau.”

Cô cất điện thoại vào túi, rồi cầm chiếc đã bị vỡ, thở dài một hơi: “Thật ra chiếc điện thoại này mua chẳng bao lâu, là do không cẩn thận làm vỡ màn hình, đi thay màn hình mới vẫn có thể dùng được.”

Mộ Du Trầm cười một tiếng, nhéo nhéo mặt cô: “Bà Mộ tiết kiệm vậy sao?”

Thư Minh Yên: “Đương nhiên rồi, quản lý gia đình với tinh thần cần cù, tiết kiệm là một đức tính tốt mà.”

Hai người đang nói chuyện thì đến trường đua ngựa.

Trường đua ngựa tư nhân của nhà họ Mộ được xây dựng bên ngoài khu đô thị, khi xuống xe, đập vào mắt sẽ là một bãi cỏ rộng lớn được bao quanh bởi những chiếc cọc gỗ.





Xung quanh không có tòa nhà cao nào, khiến bầu trời như thể thật thấp, trên trời trăng sáng trong veo, tựa như có thể dễ dàng với lấy.

Chú Triệu, người phụ trách trường đua ngựa nghe thấy tiếng động bèn ra đón và chào hỏi.

Mộ Du Trầm thường xuyên tới đây, nên rất thân thuộc, anh gật đầu với chú Triệu rồi quay sang phía Thư Minh Yên: “Chú ngựa ba tháng trước mang về đây tính tình rất dịu dàng, để anh bảo chú Triệu dắt ra cho em thử.”

Chú Triệu biết Thư Minh Yên không biết cưỡi ngựa, cho dù trước đó từng đến đây, nhưng cũng chỉ đứng ngoài lề nhìn mà thôi.

Lúc này, vừa nghe thấy bèn nói: “Phu nhân muốn học cưỡi ngựa sao, để tôi đi dắt ngựa ra.”

Mộ Du Trầm bảo Thư Minh Yên đi cùng chú Triệu, còn mình thì vào phòng thay đồ cưỡi ngựa.

Đợi đến khi anh từ phòng thay đồ đi ra, thì chú Triệu đã dắt con ngựa kia tới.

Ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, Thư Mình Yên đứng cạnh nó, mấy lần muốn sờ vuốt nhưng lại không dám.

Mộ Du Trầm bước đến, nói với cô: “Tính tình Gió Ấm rất tốt, nó không làm người khác bị thương đâu.”

Thư Minh Yên quay đầu lại: “Nó tên là Gió Ấm sao?”

Mộ Du Trầm ừm một tiếng, anh cầm tay cô đến, vuốt ve đầu của Gió Ấm, Gió Ấm đang ăn cỏ, theo bản năng đã cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Thư Minh Yên.

Thư Minh Yên được nó cảm hóa đến mềm lòng, lúc này đã không còn sợ sệt gì nữa mà vuốt ve thêm vài cái.

Mộ Du Trầm nhảy lên lưng ngựa, sau đó vươn tay về phía cô: “Lên đi, anh đưa em đi dạo xung quanh.”

Thư Minh Yên được anh cho lên lưng ngựa, đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn trường đua khi ở trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy tầm nhìn càng thêm rộng lớn, nếu là ban ngày, thì nhất định phong cảnh sẽ càng đẹp hơn.

Sợ cô không kịp thích ứng, Mộ Du Trầm đi thật chậm rãi, bên cạnh có gió mát thổi qua.

Anh nói với cô những điều cần thiết khi cưỡi ngựa, Thư Minh Yên nghiêm túc lắng nghe, sau đó thử cầm cương và cố gắng điều khiển nó, cô thích nghi rất nhanh, có thể chầm chậm nắm bắt.

Mang theo cảm giác thành tựu, Thư Minh Yên càng ngày càng bay bổng: “Hình như cưỡi ngựa rất dễ, em cảm thấy kể cả không có anh thì một mình em vẫn tự cưỡi được.”

Mở miệng là thốt ra lời “ngông cuồng”, Mộ Du Trầm nhướng mày: “Vậy sao?”

Thư Minh Yên quay đầu lại nhìn anh, hỏi ngược: “Em cưỡi có giỏi không?”

Mộ Du Trầm nắm lấy dây cương bằng bàn tay đang đeo găng trắng: “Bám chắc vào.”

Theo bản năng, Thư Minh Yên nắm lấy yên ngựa, cảm giác được người phía sau đang thúc vào bụng ngựa, cô chỉ cảm thấy thân ngựa lắc lư, dần dần phi nước đại về phía trước.

Thư Minh Yên loạng choạng vì sợ hãi, cơ thể lắc lư của cô được bảo vệ bởi cánh tay vững chắc phía sau của Mộ Du Trầm.

Tuy nhiên, tốc độ của con ngựa vẫn không có dấu hiệu giảm xuống, mà ngày càng nhanh hơn, gió thoảng qua tai, Thư Minh Yên hoảng hồn, chỉ thấy đầu óc choáng váng, đất trời quay cuồng.

Cô không ngờ rằng tốc độ của ngựa lại có thể nhanh như vậy.

Thư Minh Yên rất sợ bị ngã, bèn vội vàng hét lên với Mộ Du Trầm: “Nhanh quá rồi, anh chậm một chút!”

Giọng nói của Mộ Du Trầm truyền đến bên tai cô: “Chậm cái gì, chỉ mới bắt đầu thôi, chẳng phải em nói mình đã học thành thạo rồi à?”

Hơi thở của người đàn ông ổn định, như thể mới chỉ đang khởi động thôi vậy, Thư Minh Yên không còn để ý được tới thể diện nữa, cô cảm thấy nếu còn chạy nữa thì linh hồn mình sẽ thoát ra khỏi cơ thể mất.

Vì vậy, cô đã rất khéo léo thừa nhận sai lầm của mình: “Em sai rồi được chưa, anh chậm thôi, Mộ Du Trầm cầu xin anh, thực sự nhanh quá rồi…”

Cô bắt đầu ăn nói dịu dàng với anh.

Mộ Du Trầm cong khóe môi, giữ chặt dây cương hạ tốc độ của ngựa xuống, dần dần vững vàng trở lại.

Thư Minh Yên kinh hãi, hơi thở hổn hển chưa kịp ổn định, một lúc sau mới tức giận, bất bình nói: “Chẳng phải anh nói con ngựa này rất dịu dàng sao, tại sao lại chạy nhanh như vậy?”

Mộ Du Trầm bật cười: “Ai nói với em rằng ngựa dịu dàng thì sẽ chạy chậm?”

Thư Minh Yên ngẫm nghĩ, hình như logic đúng là vậy, nên nhất thời nghẹn lời, tính tình của nó tốt, không có nghĩa là tốc độ sẽ chậm.

Thư Minh Yên bất mãn với Gió Ấm: “Đợi đến khi nào học thành thạo rồi, em muốn đổi một con ngựa mới, Gió Ấm chạy quá nhanh, em thích chậm một chút.”

“Muốn chậm sao?” Mộ Du Trầm vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh lại nhớ rằng, trước đó em đều bảo anh phải nhanh lên mà?”

“Em nói vậy với anh khi nào?” Thư Minh Yên quay lại để tranh luận với Mộ Du Trầm, rõ ràng là cô chưa từng nói như vậy.

Nhưng ngay khi bắt gặp vẻ mặt tươi cười của người đàn ông, thì cô đã lập tức nhận ra, Thư Minh Yên vừa xấu hổ vừa tức giận, cô bực bội trừng anh một cái rồi xoay người xuống ngựa.

Cô không thèm chơi nữa!