Đêm đến, Thương Mộ Nghiêm lại có một giấc mơ liên quan đến Tịch Ngưng.
Cảnh trong mơ cực kì gợi nhớ đến chuyện ngày xưa, đó là ngôi trường thời trung học của anh.
Trong mơ, Tịch Ngưng mặc đồ đồng phục của trường An Mạc, gương mặt cực kì xinh đẹp, nụ cười sáng xán đẹp đến động lòng người.
Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn khung cảnh đó, trong lòng kéo đến sự nghi hoặc.
Tại sao anh lại mơ thấy cô học ở trường của anh?
Còn có, chàng trai bên cạnh cô…
Là ai?
Cô cùng nam sinh đó đi xuống nhà ăn, gương mặt cô biểu hiện ra nụ cười ngọt ngào và tự nhiên, miệng cứ liên tục mấp máy nói chuyện, từ khoảng cách đến cử chỉ đều trông cực kì thân mật.
Anh thất thần nhìn cảnh tượng trước mặt, ngón tay từ từ nắm lại thành quyền, ánh mắt lạnh lẽo u ám nhìn cả hai người họ.
Gương mặt chàng trai đó mờ nhoà, nhưng thoạt nhìn ngũ quan đó lại rất quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời Thương Mộ Nghiêm lại không thể nhìn ra đó là ai.
Cậu ta vươn cánh tay dài ra, cưng chiều mà nựng má Tịch Ngưng, cô lại không phản ứng gì, ngược lại còn nở nụ cười tưới rói, còn nhào vào lòng chàng trai đó làm nũng.
Bộ dáng y hệt lúc cô ở bên cạnh anh.
Nhưng mà bây giờ người bên cạnh cô lại không phải anh.
Thương Mộ Nghiêm tối sầm mặt mày nhìn cảnh tượng này, nhưng anh như đứng ở góc nhìn khi xem phim, dù có bước bao nhiêu bước thì khoảng cách vẫn không thay đổi.
Khi tầm mắt anh vừa nâng lên, thấy chàng trai kia dùng ngón tay nắm nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
‘‘Anh Mộ Ngôn, em yêu anh.’’ Giọng Tịch Ngưng dễ chịu vang lên.
Toàn thân Thương Mộ Nghiêm lạnh toát, đến lúc này, gương mặt của tên khốn kia mới dần dần trở lên rõ ràng.
Thương Mộ Ngôn, người em trai cùng cha khác mẹ của anh.
Sau khi nhìn rõ gương mặt của đối phương thì cũng là lúc Thương Mộ Nghiêm bừng tỉnh, ánh mắt anh mịt mờ sâu thẳm nhìn lên trần nhà, trên trán túa ra mồ hôi, đến cả nhịp tim không biết vì sao lại đập như gõ trống.
Trong lòng anh dâng lên một sự lo lắng, ánh mắt phức tạp nhíu lại, xem đồng hồ.
Đã 2:46 phút sáng.
Đến khi anh từ từ bình tĩnh lại được mới tiếp nhận đó chỉ là một giấc mơ.
Anh nhớ tới nụ cười ngọt ngào trong veo của cô, lại nhớ tới cơ thể cô được một vòng tay khác ôm lấy, đôi môi bị tên khác chạm vào.
Vừa nghĩ tới đó toàn thân anh đã nóng hết cả lên, đến cả ánh mắt cũng u ám lạnh lẽo vô cùng.
Nằm mơ thấy cô là của người khác?
Không.
Cô từ đầu đến cuối đều là của anh, đến cả mơ cũng không được!
Sáng hôm sau, Thương Mộ Nghiêm trở lại Tập đoàn Tinh Châu, trên di động là cuộc gọi của ông nội Thương.
Anh vừa kết nối cuộc gọi, giọng ông nội Thương vang lên:[Tiểu Khiêm, chi nhánh mới ở nước ngoài đang gặp trục trặc, cháu qua đó xử lý được không?]
Chưa đợi anh trả lời thì ông nội Thương đã nói tiếp: [Chỉ cần cháu xử lý ổn thoả chuyện bên đó, bên phía mấy lão già bên phía trụ sở chính chắc chắn sẽ không thể không thừa nhận năng lực của cháu, trong tay cháu đã có 10% cổ phần công ty. Tiểu Khiêm, nếu cháu muốn thành người nắm quyền điều hành thì phải tìm cách xử lý cho ổn thoả chuyện lần này, ông cho cháu cơ hội thể hiện, đừng khiến ông thất vọng.]
Sau một hồi im lặng, gương mặt anh vẫn không có biểu cảm dư thừa nào, nhưng đáy mắt phảng phất phủ kín một tầng ánh sáng ảm đạm cùng sắc bén, anh trầm giọng đáp.
[Cháu sẽ xử lý ổn thoả]
Sau khi kết thúc cuộc gọi thì anh ngay lập tức ấn số gọi điện cho cấp dưới kêu người đặt vé máy bay.
Sau đó bên ngoài có người gõ cửa rồi ôm chồng văn kiện bước vào, thế là cả một ngày trời anh đều cắm đầu cắm cổ vào trong công việc.
Đến khi hoàn thành tất cả thì đã gần ba giờ chiều.
Lúc này Thương Mộ Nghiêm mới rời mắt khỏi tài liệu, cầm di động, sau đó nhắn cho cô.
[Anh ra nước ngoài xử lý công việc, về anh sẽ thông báo]
Nhưng.
Tin nhắn đó gửi đi một hồi lâu phía bên kia lại không có đáp trả gì, anh nhìn di động hồi lâu, suy nghĩ rằng có lẽ chắc cô đang bận, cuối cùng tắt máy buông di động xuống.
Thôi vậy, trở về anh sẽ tìm gặp cô.
…
Một tháng sau.
Sau một tháng Thương Mộ Nghiêm qua chi nhánh mới kết quả lại nằm ngoài sự mong đợi của ông nội Thương, dưới sự điều hành, bản lĩnh và khả năng dẫn dắt hơn người của Thương Mộ Nghiêm, một công ty với chi nhánh nhỏ của Tập đoàn Thương Thị đã như phượng hoàng vung cánh bay lên trời, thuận lợi phát triển.
Lúc này Thương Mộ Nghiêm mới mở nguồn chiếc di động mà cả tháng nay chưa đụng qua, tin nhắn một tháng trước cô vẫn chưa trả lời.
Mày anh nhíu lại, ấn vào bàn phím muốn gửi tin nhắn thông báo bản thân sẽ về nước.
Ngay lập tức cạnh đoạn tin nhắn xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, cùng với lời nhắc nhở.
- Bên kia đã bật xác minh bạn bè nhưng bạn vẫn chưa phải là bạn của cô ấy.
Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước và bạn chỉ có thể trò chuyện sau khi bên kia đã vượt qua xác minh -
Thương Mộ Nghiêm cầm di động, gương mặt tối lại.
Tịch Ngưng chặn anh?
Ánh mắt gợn lên cơn sóng nghi hoặc, nhíu chặt mày lại tìm số di động Tịch Ngưng.
Vừa gọi, đầu dây bên kia đã truyền tới một giọng nữ thông báo thê bao, tiếp đó là những tiếng tút tút kéo dài.
Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào di động, nhớ tới lời nói của cô buổi tối hôm đó.
Sắc mặt lạnh băng tối sầm xuống.
Thương Mộ Nghiêm cầm áo vest lên, không nhìn trợ lý ở bên cạnh, vừa đi vừa lạnh lùng nói:’‘Đặt vé trở về nước.’’
Trợ lý thấy sắc mặt anh không tốt, trong lòng có chút nghi ngờ tò mò nhưng lại không dám làm trái ý, ngay lập tức cầm di động đặt vé máy bay.
…
Chuyến bay vừa hạ xuống nhưng sự bất an càng lúc càng tăng lên cao, khi ngồi vào xe đã chờ sẵn từ trước, trợ lý nhanh chân mở cửa hàng ghế sau, anh không cảm xúc mà ngồi vào trong xe.
Khi anh ngồi vào trong xe khí tràng bay ra làm cho không khí chợt ngột ngạt hơn, một sức ép vô hình từ trên người Thương Mộ Nghiêm toả ra, cảm giác áp bức quanh người khiến người khác không rét mà run.
Người lái xế vừa nhận chức chưa bao lâu, chỉ biết sơ qua vị này là con trai lớn của Thương Tổng, còn tưởng là một tên chiếu gia công tư bột, nhưng nào ngờ bộ dáng của con trai lớn Thương Tổng lại trầm ổn và lạnh lùng chững chạc đến vậy, khác xa hoàn toàn những gì mà ông ta đã nghĩ qua.
Khi đối diện trực tiếp ông ấy âm thầm nuốt nước bọt một cái, thầm sắc căng thẳng, ánh mắt nhìn anh thêm phần dè chừng.
Tuy anh mới vừa tốt nghiệp Đại Học chưa được bao lâu nhưng từ khí chất đến hơi thở đều tảng ra một sự lạnh lẽo đến kinh người, sự lạnh lùng này bao trùm cả khoang xe, gương mặt góc cạnh thêm vài phần của sự bình tĩnh và cao quý hơn người.
Ngồi vào trong xe Thương Mộ Nghiêm vẫn chưa ra lệnh, không gian nhỏ yên lặng đến ngột ngạt.
Trợ lý và tài xế nhìn nhau một cái, sau đó đều im lặng.
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt, tìm số Tịch Khương,
Hình như đầu giây bên kia đang rảnh, chỉ trong vài giây đã kết nối.
Không đợi đối phương lên tiếng, anh nhanh chóng hỏi:’’Cậu ở đâu?’’
Tịch Khương bên kia im lặng hồi lâu, giọng nói hơi bán tính bán nghi trả lời:’‘Tôi đang ở nhà, làm sao đấy?’’
Đối phương không trả lời, trực tiếp ngắt máy.
Anh nhìn lái xe, trầm giọng ra lệnh:’‘Đến Tịch Gia.’’
Ba mươi phút sau.
Tịch Khương nhìn Thương Mộ Nghiêm giây trước còn gọi điện mà giây sau đã đứng ngay trước mặt của anh.
Dù có hơi hoảng hốt, nhưng sau đó vẫn khôi phục lại cảm xúc mà mời anh vào nhà.
Toàn thân Thương Mộ Nghiêm có sự trưởng thành và trầm ổn, mặc một bộ vest màu đen được đặt may riêng, từ chất liệu đến cách may đều vô cùng khéo léo, chiếc quần âu ôm lấy đôi chân thon dài, chiếc áo chỉnh tề không có lấy một nết nhăn,
Gương mặt anh góc cạnh sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm có chút lạnh nhạt, ánh mắt nhìn người khác lạnh lùng cũng mang một tia tà khí.
Trước đây là người không dễ chọc vào.
Bây giờ lại là người không thể chọc vào.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm sắc lạnh, phóng về phía Tịch Khương, hơi thở trên người vô cùng lạnh lẽo.
‘‘Tịch Ngưng đâu?’’
Đây là câu đầu tiên Thương Mộ Nghiêm mở miệng hỏi.
Nghe đến đây Tịch Khương có hơi tức giận, trừng mắt nhìn anh:’’Tổng Giám Đốc Thương, chuyện anh gây ra anh còn không biết sao?’’
Một lát sau, Thương Mộ Nghiêm khó hiểu hỏi lại:’’Là sao?’’
Sau đó anh híp mắt, quanh thân càng có thêm sự nguy hiểm, hỏi lại:’‘Tôi hỏi Tịch Ngưng đâu?’’
Đột nhiên trong lòng Tịch Khương lộp độp một tiếng, hơi chần chừ nhưng vẫn hỏi:’‘Mộ Nghiêm, không phải cậu bảo cậu có hôn ước sao…Tìm Tịch Ngưng để làm gì?’’
Giọng điệu Tịch Khương rất thận trọng, nhìn sắc mặt đen xì của anh mà nhẹ giọng hỏi.
Thương Mộ Nghiêm xong câu này im lặng một lát, vẫn lạnh giọng trả lời:’‘Đã huỷ.’’
Trái tim Tịch Khương nhảy lên một cái, sắc mặt càng trở nên tái đi.
Thương Mộ Nghiêm nhạy bén phát hiện, như con thú hoang dã đang bước đến gần, hỏi:’‘Cậu đã nói gì em ấy?’’
‘‘Không!’’ Tịch Khương hoảng sợ ngay lập tức trở lời.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên quỷ dị đến đáng sợ.
Sau đó toàn thân anh đều lạnh hết cả lên, còn đổ cả mồ hôi.
Thương Mộ Nghiêm híp mắt, nhận ra sự khác thường của Tịch Khương, đôi mắt đen láy vẫn nhìn anh ta chằm chằm.
‘‘Cậu đã nói gì?’’
‘‘Tôi…tôi…tôi không có nói gì cả…’’
Sắc mặt anh càng đanh thép hơn:’‘Tối hôm liên hoan, cậu đã nói gì?’’
Trước sự khống chế và tra hỏi của Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Khương mặt như sắp khóc, thấy đã không thể giấu giếm được nữa, run rẩy nói ra lý do cô rời đi.
Tịch Khương kể lại hết toàn bộ mọi chuyện, từ sự sợ hãi chuyển thành đại sợ hãi, cuối cùng không dám ngẩng đầu nhìn đến người đàn ông lạnh lùng đối diện.
Phòng khách rơi vào sự yên tĩnh rất lâu, cho đến khi một giọng nói trầm thấp vang lên——
‘’Ý cậu là, cậu nói tôi sẽ kết hôn cùng cô ta?’’
Tịch Khương do dự, sau đó cũng khó xử nói:’’Lúc đó tôi say quá. Tiểu Ngưng hỏi tôi là có phải cậu vẫn còn vị hôn thê không. Tôi khi đó vừa mới từ tiệc liên hoan về…cậu cũng biết đó, khi say…khi say đầu óc tôi rất lung tung, tôi nói là…là…là cậu vẫn còn hôn ước với con gái nhà họ Chương kia. Tôi xin thề! Tôi không có ý chia cắt cậu và Tịch Ngưng đâu.’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng, nhiệt độ xung quanh ngày càng giảm xuống thấp hơn
Tịch Khương thấy như sắp đón một cơn giông bão, gấp gáp nói thêm, nhưng lời còn chưa phát ra khỏi miệng thì toàn thân cao lớn của anh phóng ra một luồng sát khí đáng sợ như Diêm Vương, lạnh lẽo u ám bước tới gần.
Anh vươn cánh tay nắm chặt lấy cổ áo Tịch Khương.
Hành động nhanh như cắt này khiến Tịch Khương phải ngơ người, trái tim hoảng sợ lại càng đập nhanh hơn.
Dù cho trước đó anh có là bộ dáng trầm ổn kiệm lời thế nào nhưng cũng không phải người sẽ động tay động chân với anh em.
Nhưng mà…
Tịch Khương khiếp sợ nhìn vào ánh mắt anh.
Trong đó như sắp nỗi lên một cơn cuồng phong bạo loạn.
Chỉ một cái ánh mắt đó thôi có thể giết chết anh ta trong giây lát.
Giọng nói phát ra như đến từ địa ngục, gân xanh trên thái dương nổi lên, sức lực nắm cổ áo Tịch Khương không hề nhỏ, gằng giọng nói:’‘Tôi cho cậu thời gian một ngày tìm địa chỉ nhà cô ấy, nếu không, tôi sẽ đánh chết cậu.’’