Tịch Ngưng nhìn khung chat hồi lâu, thật sự có chút nhìn không thấu tâm tư của anh. Anh đối với cô không gần nhưng cũng không xa, ánh mắt lúc nào cũng lãnh đạm, thái độ vô cùng thản nhiên. Nhưng mỗi hành động của anh giống như đều ngầm đồng ý cho cô theo đuổi anh.
Suy nghĩ này rất nhanh đã bị cô ném ra khỏi đầu, đứng dậy mở cửa xuống tầng hai.
Dinh thự Tịch Gia được thiết kế theo phong cách Châu Âu vừa cổ điển vừa hiện đại, xung quanh ngôi nhà đều có mùi gỗ của những loại cây cổ xưa đắc đỏ, nhưng lại có những thiết bị tân tiến hiện nay. Khi vào đến cửa lớn, sẽ thấy một tầng trệt vô cùng rộng rãi, bên trái có một cánh cửa, bên trong là phòng khách. Phía bên phải có hai cánh cửa, một là nhà bếp, hai là nhà vệ sinh. Có cả thang máy chuyên dụng cho người nhà Tịch Gia sử dụng.
Nương theo ánh đèn mờ của hàng lang, Tịch Ngưng cẩn thận xem kỹ số phòng, lén lút nhìn xung quanh mình.
Cốc, cốc, cốc..
Cánh cửa phòng 4 từ từ được mở ra, ánh sáng từ bên trong yếu ớt chiếu sáng ra bên ngoài phòng, thân ảnh cao hơn cô cả một cái đầu từ từ xuất hiện.
Trong màn đêm u tối, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm đặc biệt có khí chất mạnh mẽ lại vô cùng nóng bóng
Trong một phút đầu anh không chút kiêng dè gì mà cứ nhìn cô chằm chằm. Tịch Ngưng mặc quần áo giữ ấm dài tay, chiếc cổ thon gọn trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên ngoài. Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng quan sát, cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó đang dần khó mà kiểm soát.
Giọng anh nhàn nhạt cất lên, ánh mắt u ám nhìn cô:''Nói cái gì thì nói ở đây đi.''
Tịch Ngưng mở to mắt nhìn anh:''Anh không định mời em vào trong sao?''
Mày kiếm anh nheo lại, kì quái hỏi:''Em dám vào?''
Tịch Ngưng khó hiểu nhìn anh, cong môi:''Đây là nhà em.''
Ngụ ý là, đây là nhà cô, không có gì cô phải sợ.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô ba giây, cuối cùng cũng bỏ tay nắm cửa xuống, để cô bước vào.
Tịch Ngưng đương nhiên biết anh là loại người rất đàng hoàng nên mới dám vào phòng của anh, vừa vào phòng cô đã cẩn thận đóng lại cửa. Tịch Ngưng quay đầu nhìn sang Thương Mộ Nghiêm ngồi xuống salong, cô đi tới, ngồi vào chiếc salong đơn, lặng lẽ quan sát anh.
''Anh Mộ Nghiêm.''
Thương Mộ Nghiêm nâng mí mắt, nhàn nhạt nhìn cô.
Tịch Ngưng nhìn anh vài giây, nghi hoặc hỏi:''Anh là còn tức giận sao?''
Anh cất giọng trầm thấp:''Tức giận chuyện gì?''
Tịch Ngưng:''Thì là..'' Giọng cô từ từ nhỏ lại:''Em không trả lời tin nhắn anh ấy, anh tức giận em đúng không?''
Thương Mộ Nghiêm mặc trên người đồ thể thao dài tay, đôi chân thon dài anh vắt chéo, ánh mắt hờ hẫng không thèm nhìn cô.
Tịch Ngưng giật khoé môi, đúng là giận cô rồi.
Cô còn nghĩ anh sẽ không để tâm tới cô cơ đấy.
Tịch Ngưng đứng dậy, đi tới ngồi cạnh cùng chiếc salong với Thương Mộ Nghiêm, là một chiếc salong dài, khoảng trống ở giữa bọn họ đủ để một người ngồi vừa.
Tịch Ngưng đem một viên kẹo tới trước mặt anh. Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm cụp xuống, không nói gì mà liếc nhìn cô.
Tịch Ngưng cười với anh, dịu dàng nói:''Đây là quà xin lỗi, bỏ qua cho em lần này nhá.''
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhíu chặt lại, tức giận nhìn chằm chằm cô:''Em đang dỗ con nít à?''
Tịch Ngưng lắc lắc đầu:''Em dỗ anh Mộ Nghiêm, anh không phải con nít.''
…
Có lẽ là chê cô nói nhiều cho nên anh đã nhận lấy viên kẹo đó, cánh tay cô lúc này cũng đã mỏi nhừ, ánh mắt có chút mệt mỏi nhìn anh:''Anh Mộ Nghiêm, anh có từng bị cha mẹ gán ghép với bất kì ai chưa?''
Thương Mộ Nghiêm:''Em hỏi làm gì?''
Tịch Ngưng cười nhạt:''Còn em thì bị rồi đấy, hôm nhắn tin cùng anh ấy, mẹ em thế mà lại tìm cho em đối tượng khác.''
''Ừ.''
Ánh mắt Tịch Ngưng trong bóng tối của chút đỏ lên:''Em thật ganh tỵ với anh trai và Tịch Khải.''
Anh chậm rãi nhìn cô:''Vì sao?''
Cô nhìn anh:''Vì cho dù hai người bọn họ có học hành như thế này mẹ cũng đều không mắng họ, riêng em thì mẹ lại để ý.''
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng này của Tịch Ngưng, uất ức không có chỗ nào để nói nhưng lại quật cường đến đau lòng, trong lúc nhất thời anh không biết nên nói thế nào, đây cũng chính là lần đầu tiên anh ở trong loại tình huống này.
Thế mà..tim anh lại co thắt lại.
Đột nhiên trở nên đau lên.
Anh nhìn cô, khó khăn hỏi:''Buồn à?''
Tịch Ngưng cười:''Em buồn thì anh sẽ an ủi em chứ?''
Thật lâu sau anh mới gật đầu, trầm ổn nói:''Sẽ.''
Trong một giây sau đó cảm xúc dâng trào lên một sự hứng thú, xích người lại gần với anh, vui vẻ hỏi:''An ủi em thế nào?''.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô một cái lại nhìn vị trí mình đang ngồi không còn chỗ để xích ra, ánh mắt nhìn thẳng vào màn đêm phía trước, ung dung mà không phản kháng, thật sự là đã tự tạo cho cô lợi thế để trêu chọc anh.
Thương Mộ Nghiêm nghĩ ngợi không ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô:''Em muốn thế nào?''
Xung quanh chót mũi cô có hương thơm ngọt ngào dễ ngửi nhè nhẹ.
Nghe câu hỏi này đầu óc cô cũng trở nên rỗng tuếch, ngơ ngẩn trong vài giây đầu, đôi tay vuốt vuốt cằm, nghĩ ngợi.
Ánh mắt lúc này lại nhìn xuống đôi bàn tay anh, điều cô muốn ngay lập tức đã có ngay trước mắt.
Cô không tự chủ mà nói một việc không liên quan:''Tay của anh thật sự rất đẹp.''
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn tay mình, không phủ nhận:''Ừ.''
Tịch Ngưng tim đập loạn, ngập ngừng hỏi:''Em có thể..'' Dù biết câu trả lời đồng ý chỉ có khả năng 1%, nhưng cô vẫn muốn thử một lần:''Em có thể sờ tay anh không?''
Thương Mộ Nghiêm im lặng trong vài giây, nhìn vào ánh mắt trong veo sạch sẽ của cô trong vài giây ngắn ngủi, Tịch Ngưng như bị ai gõ mạnh búa vào đầu mình, vội vàng giải thích:''À thật ra em..''
Thương Mộ Nghiêm cũng chậm rãi cắt lời cô:''Tôi có bệnh sạch sẽ.''
Tch..
Tịch Ngưng cắn lưỡi mình. Vừa nãy đúng là vì câu nói an ủi của anh mà cảm xúc cô được tăng lên không ít, không những thế mà còn cao hứng đưa ra một yêu cầu mà mấy tháng nay đều không dám nói ra.
Cô thật sự rất muốn tát mình của vài phút trước một cái tát cho tỉnh táo, nếu đổi lại là cô, e rằng cũng sẽ khó lòng mà đồng ý, thế mà cô lại còn đẩy anh vào thế bí nữa.
Có khi nào anh sẽ bị trừ điểm ấn tượng của cô xuống tới âm điểm không nhỉ? Có khi nào sau này anh sẽ không còn xuống nói chuyện với cô nữa thì sao?
Đầu óc đang rối ren..
Giọng anh lại không mặn không nhạt vang lên bên tai cô:''Nhưng sờ một chút thì có thể.''
Tịch Ngưng kinh ngạc, kích động nhìn lên anh.