Thương Mộ Nghiêm nheo mắt lại, cuối cùng vẫn là phớt lờ cô xoay người bước sang lộ.
Một trước một sau bước qua lộ, bên đường có một cửa hàng bánh hoa, Tịch Ngưng đứng nhìn chăm chú một khu vực loại hoa một bông, ông chú thấy có khách tới. Nhiệt tình hỏi:''Cô gái, cô muốn mua hoa sao?''
Tịch Ngưng chậm rãi nâng mí mắt, nhín bóng lưng của Thương Mộ Nghiêm vẫn tiếp tục bước đi phía trước. Cô quay lại cười với ông chủ, chỉ một bông hồng trắng:''Lấy cho cháu hoa đó đi ạ.''
Tịch Ngưng thở hổn hển chạy tới sau lưng Thương Mộ Nghiêm, cô nhìn bông hoa hồng trắng được gói bằng túi giấy thì bước chân bước càng nhanh hơn.
Làm cho bước chân cả hai đồng đều hơn đi song song bên cạnh anh, đem hoa trong tay đưa tới bên cạnh anh:''Muốn mua hoa không? Em bán rẻ lại cho anh.''
Thương Mộ Nghiêm mặt không biến đổi, nhìn cô một cái rồi cũng nhàn nhạt quay đi.
Tịch Ngưng chợt nhớ tới viên kẹo hôm qua, cô dù chỉ mới gặp anh lần đầu tiên là hôm qua thôi nhưng đã có thể biết được phần nào tính cách của anh, giọng cô nhỏ lại:''Anh Mộ Nghiêm, anh không ném viên kẹo em đi chứ?''
''…''
Cô ngập ngừng nhìn anh:''Anh có bạn gái rồi sao?''
Vì có bạn gái rồi nên mới không cho cô WeChat của anh, vì có bạn gái nên không muốn tiếp xúc với cô, vì có bạn gái nên mới không nhận đồ cô tặng.
Tịch Ngưng nhìn hoa trong tay mình, vẫn cười nhẹ:''Thế anh nhận lấy đi, tặng cho bạn gái anh. Xem như là em xin lỗi chị ấy.''
Thương Mộ Nghiêm dừng lại bước chân, ánh mắt lúc này quay qua nhìn cô, giọng anh không mặn không nhạt nhưng lại rất trong trẻo:''Không có bạn gái.''
Tịch Ngưng đứng đờ trong ba giây, sau đó môi lại cong lên thật cao, lộ ra hàm răng trắng và khuôn miệng xinh đẹp:''Cũng rất Tết rồi, dù sao con trai cũng cần yêu bản thân mình, anh cứ nhận lấy đi.''
Thương Mộ Nghiêm:''Còn bốn tháng nữa mới tới Tết.''
Tịch Ngưng xoa xoa mũi:''Em chỉ bịa lí do thôi. Có cần phải bắt bẻ em thế không..''
''Tại sao lại muốn tặng tôi?'' Anh nhìn cô chằm chằm.
Thấy Thương Mộ Nghiêm đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với mình, trong lòng cô như vừa kích động lại vừa phấn khởi, cô suy nghĩ rồi cười ngọt ngào với anh:''Vì hoa hợp với anh.''
Ánh mắt Tịch Ngưng giống với Tịch Ngương, đều là dáng mặt hoa đào xinh đẹp, đều rất có ma lực hút hồn đối phương, đôi mắt to tròn hai mí khẽ cong lên như biết cười, khi thật sự cười tươi cả gương mặt đều sáng bừng như mạ một tầng ánh sáng mỏng.
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc phức tạp không thể lý giải, nhưng ngoài mặt thì biểu cảm của anh vẫn hờ hừng lạnh lùng.
Thương Mộ Nghiêm nhìn bông hoa trên tay cô, rũ mi dài nhận lấy:''Quét QR, tôi chuyển tiền.''
Kế hoạch 1: Tìm cách xin WeChat của Thương Mộ Ngôn.
Kết quả 1: Thành công!
Môi Tịch Ngưng lặng lẽ cong lên, cô lấy di động từ trong túi ra, mở chức năng quét QR, thành công kết bạn với Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Ngưng ngay sau đó nhận được một số tiền do anh chuyển qua, cô cũng không bận tâm mà đặt số tiền đó vào trong mắt, cô chỉ biết kế hoạch của mình đã thuận lợi loại ngược dòng, thành công có được phương thức liên lạc của anh.
Cô chợt khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thương Mộ Nghiêm:''Này, anh đừng có xoá em khỏi danh sách bạn bè anh đấy.''
Hôm qua cô có chủ động xin WeChat của anh, nhưng khi đó anh lại từ chối, nhưng bây giờ lại cho cô WeChat dễ dàng như thế, cô vẫn còn nghĩ bản thân sẽ có khả năng khi trở về sẽ bị anh chủ động kéo vào danh sách đen.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, nhướng mày hỏi:''Muốn?''
Tịch Ngưng:''Hả?'' Ngay sau đó cô ngờ nghệch hiểu ra, liều mạng lắc đầu, ánh mắt tội nghiệp nhưng biết nói nhìn anh:''Anh Mộ Nghiêm, em không muốn.''
''Vậy thì im lặng một chút.'' Thương Mộ Nghiêm nhìn con đường phía trước, thản nhiên bước đi.
Tịch Ngưng đi theo anh một đoạn dài, bên đường có không ít quán ăn ven đường trong cực kì hút mắt, Tịch Ngưng đúng là có chút đói, dừng lại mua một phần đồ ăn mang theo.
Vừa ăn một miếng, vị cay từ đầu lưỡi sộc lên mũi rồi truyền thẳng đến hai bên tai, viền mắt đỏ ửng lên, một cảm giác cay nóng như có hàng trăm con kiến bò trên lưỡi mình, Tịch Ngưng đem đồ ăn trong miệng nhả ra, thực sự độ cay quá mức khủng khiếp, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng ăn món nào mà cay đến thế này.
Đang định bỏ phần đồ ăn xuống thì cô theo quán tính nhìn con đường phía trước, không nhìn thấy thân hình cao ráo của Thương Mộ Nghiêm, khi nãy tốc độ anh rất thong dong tao nhã, bước đi cũng từ tốn nhẹ nhàng nên mới cô dừng lại mua đồ ăn, nhưng cô nhận ra khi nãy cô đứng xếp sau vài vị khách, mua xong phần đồ ăn thì cũng đã gần năm phút sau, phía trước là những con người xa lạ cô không quen biết, trong mắt cô tràn lên tia hoảng sợ cùng lo lắng, tâm trạng đang yên tĩnh giờ lại đột nhiên bị hoảng.
Tịch Ngưng bị chứng mù đường không nhẹ, ở Mỹ thì đi học đều được đưa đón, đi chơi xa có bạn bè chở đi, về Trung thì chính là lần đầu tiên cô được tự lái xe đi riêng, chỉ nhớ duy nhất một con đường đi học, thậm chí cô đi theo Thương Mộ Nghiêm, bây giờ nhìn lại con đường cô vừa đi còn không nhận ra mình vừa đi ngã rẽ nào.
Cô không nhịn được sự hoảng hốt trong lòng, viền mắt cô đỏ lên, trong mắt ánh lên sự lấp lánh và hoang mang.
Tịch Ngưng đặt phần đồ ăn xuống bàn, tim đập loạn lên nhắn cho Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Ngưng:[Anh Mộ Nghiêm, em lạc đường rồi]
Ba phút.
Năm phút.
Mười phút.
Tịch Ngưng không đợi được nữa, đứng dậy hỏi người xung quanh:''Chị ơi, đường về Đại Học A là..''
Lời còn chưa dứt, cô nhìn thấy thân ảnh của Thương Mộ Nghiêm đi về hướng ngược lại, lướt qua cửa hàng cô đang ngồi. Đôi mắt cô trở nên ánh lên tia hi vọng, đeo balo rồi chạy nhanh ra ngoài cửa hàng đuổi theo bóng lưng anh.