Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 9: Biến mất


Trong lúc cả hai đang yên lặng đến ngại ngùng thì tiếng chuông di động của anh vang lên, trên màn hình là tên của Tịch Khương.

Tâm trạng anh nặng nề, hết em gái tới tìm rồi giờ tới anh trai gọi điện.

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, sau đó bình tĩnh trầm giọng nghe máy:''Tịch Khương, có chuyện gì?''



Vì Tịch Khương sẽ đến tìm anh để cùng nhau làm bài tập được giao nên cô cần phải trở về gấp.

Tịch Ngưng cũng không muốn để anh trai phát hiện ra chuyện cô theo đuổi Thương Mộ Nghiêm, nhẹ giọng khẩn cầu bảo anh đừng để cho anh trai cô biết chuyện cô tới đây, sau đó cũng đứng dậy rời đi.

Trong suốt quá trình làm bài tập, thần trí Thương Mộ Nghiêm như bay lên trời, trong đầu vang vọng câu nói của Tịch Ngưng làm anh bị ảnh hưởng không ít, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra với anh, trước đó không phải chưa từng có nữ sinh tỏ tình Thương Mộ Nghiêm, nhưng cảm xúc bây giờ lại không giống, chưa từng có ai khiến anh phân tâm tới mức thế này.

Thương Mộ Nghiêm chỉ gặp Tịch Khương chỉ mới đúng ba ngày thôi, thế mà thật sự động tâm rồi?

Tịch Ngưng lần đầu trái tim đập mất kiểm soát như thế này, cô không dám nói năng quá mãnh liệt khí thế trước mặt anh, cô không muốn đặt anh vào thế bí, khi cô nhẹ nhàng nói cô vẫn có thể nhận ra anh đang rất khó xử, nhưng khi đó anh không lạnh lùng cự tuyệt cô ngay lập tức khiến cô rất vui, có phải anh đã thật sự do dự rồi không?

Càng nghĩ, Tịch Ngưng càng thấy vui, trở về nhà soạn môn học rồi thay đồng phục đi đến trường.

Qua hôm thứ bảy, Tịch Ngưng làm xong bài kiểm tra quyết định đánh một giấc vào buổi trưa tại trường, trước khi cô chợp mắt, có nhắn cho Thương Mộ Nghiêm một tin nhắn.

Tịch Ngưng nhắn:[Một lát em đem sủi sảo qua cho anh đấy nhá]

Đợi vài phút không thấy ai trả lời, Tịch Ngưng cũng không đợi chờ, tắt di động cúi đầu nằm lên bàn học rồi ngủ.

Ở Đại Học A, Thư Viện trường.

Thương Mộ Nghiêm nhìn tin nhắn cô vừa gửi, sắc mặt trầm ngâm một hồi lâu, đôi môi mím lại thành một đường, không trả lời tin nhắn mà như bị ai đó điều khiển ấn vào trang cá nhân, lướt vòng đăng ảnh của cô.

Ảnh đại diện Tịch Ngưng là một chú sóc đang ôm một hạt dẻ trong ngực, vừa chibi vừa đáng yêu.

Bài đăng mới nhất là một tấm ảnh được chụp tại vườn hoa Đại học A được đăng khoảng một ngày trước, phía dưới còn là một tấm ảnh của Tịch Ngưng, cô mặc chiếc áo trễ một vai, trước ngực nửa kín nửa hở, mái tóc đỏ rượu xoã xuống, cô ngồi một chiếc bàn đơn, trước bàn có một ly cocktail, cô hơi nghiên mặt, một bàn tay thon dài chống bàn che lên miệng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.



Gương mặt Thương Mộ Nghiêm không gợn sóng, địa điểm này chắc chắn là trong một quán bar. Thậm chí nhìn cô không giống cô gái lần đầu vào quán bar, nhìn biểu cảm tự nhiên này..thật khó mà đem một học sinh ngoan đặt lên cô.

Lúc này Tịch Ngưng lại gửi tiếp một tin nhắn:[Anh có thể đứng ở nơi em có thể nhìn thấy không?]

Thương Mộ Nghiêm đọc xong tin nhắn, do dự không biết có nên trả lời hay không.

Tịch Ngưng nhìn khung chat tĩnh mịch không có động thái nào, cô tắt di động, lại lần nữa nằm xuống bàn học rồi chợp mắt. Đến khi kết thúc lần kiểm tra tháng, Tịch Ngưng nộp bài sớm rồi xin phép đi vệ sinh, kết quả cô chẳng đến nhà vệ sinh, lẻn ra khỏi khuôn viên trường rồi vào nhà đậu xe lái xe chạy đi mất.

Tịch Ngưng đến Đại học A là hai mươi phút sau, cô đứng ở trước cổng trường đại học lớn, hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, tầm mắt cô tức khắc chợp ngừng lại, nheo mắt nhìn một hướng, nơi đó có một chàng trai mặc một chiếc áo thun đơn giản đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ đọc sách.

Tịch Ngưng hơi kinh ngạc trước khả năng nhìn xa của mình, khoảng cách xa như thế..vậy mà lại có thể nhìn ra người đó là Thương Mộ Nghiêm.

Tịch Ngưng nânh bước chân, bước tới chỗ anh đang ngồi.

Thương Mộ Nghiêm chọn nơi này vì tầm giờ chiều nơi đây sẽ có những hướng gió mát mẻ thổi qua, mái tóc mềm mượt dưới xương mày chuyển động theo gió, trong anh vừa sạch sẽ lại vô cùng dịu dàng.

Xung quanh anh không ít sách vở được mở ra, trên tay còn đang giải câu hỏi về Kinh Tế Học, cộng thêm tuần sau anh sẽ đại diện nhóm lên thuyết trình, đúng là không thể không bận hơn.

Trước mặt anh xuất hiện đôi giày trắng, một đôi chân mặc đồng phục Trung Học, anh ngẩn người, sau đó liếc lên nhìn cô.

Tịch Ngưng không mặc áo khoác ngoài của trường Nhất Trung, cô mặc áo khoác của riêng mình, một chiếc áo giữ ấm màu xám, hai tay cô đút bỏ vào trong túi, mái tóc đỏ rũ xuống phía trước, cô hơi cúi đầu đưa ánh mắt nhuộm ý cười nhìn anh.

Trên tay cô đang xách một túi giấy, mu bàn tay trắng nõn từ từ hạ xuống, cuối cùng là cơ thể Tịch Ngưng cũng ngồi xổm xuống ngang với tầm nhìn anh.

Tịch Ngưng nhìn xung quanh thấy không có bao nhiêu người, hàng mi đen láy cô rũ xuống, đem một hộp cơm tới trước mặt anh.

''Tặng cho anh.''

Thương Mộ Nghiêm cả người đều ngây ra một lúc, im lặng liếc nhìn hộp cơm màu xanh trong tay cô, ánh mắt loé lên tia phức tạp không che giấu được.

Sau hơn một tuần đem đồ ăn đến trước mặt Thương Mộ Nghiêm, cuối cùng Thương Mộ Nghiêm cũng đã bắt đầu để ý tới sự hiện diện của cô, lúc trước lần nào gặp anh cũng đều né tránh hời hợt, nhưng sau một tuần kiên trì, Thương Mộ Nghiêm như bị cô bào mòn tới mức trốn không được.

Anh không biết Tịch Ngưng dùng phương pháp thần kì nào mà cho dù anh có ở đâu cô cũng đều sẽ tìm ra được. Đại Học A rộng như thế, nhiều người đi tới lướt qua, thế mà cô lại chuẩn xác mà đều tìm được Thương Mộ Nghiêm.



Hơn một tuần nay, cuối cùng Tịch Ngưng lại một lần nữa bị tế lên diễn đàn của Đại Học A, nhưng mà lần này lại là tin đồn khác, là tin đồn cô theo đuổi Nam thần ngành Kinh Tế - Thương Mộ Nghiêm.

Thương Mộ Nghiêm dù vẫn thái độ không lạnh không nhạy nhưng lần này anh ưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, những món anh ghét, những món anh yêu thích, thói quen uống loại nước nào cô cũng đều biết rõ, đến cả thông tin về ba năm trước trong kì thi đại học toàn quốc. Thương Mộ Nghiêm là thủ khoa của kì thi đại học đó cô cũng biết.

Tịch Ngưng khi đó không nghĩ anh lại giỏi tới mức độ đó, vừa biết được thông tin ấy cô đã không khỏi ngưỡng mộ trầm trồ khen ngợi.

Hôm nay giống như mọi khi, Thương Mộ Nghiêm vẫn nghiêm túc làm bài ở sau vườn trường, đến tầm giờ trưa Tịch Ngưng sẽ lại xuất hẹn đem đồ ăn tới ăn cùng với anh, nhưng hôm nay có chút kì lạ, không một tin nhắn gửi tới, đến cả bóng dáng Tịch Ngưng cũng chẳng thấy đâu.

Thương Mộ Nghiêm không biết vì sao mình lại có chút mất mát, buồn bực khi Tịch Ngưng không xuất hiện, anh thở hắt ra một hơi rồi tiếp tục mở sách ra đọc, thậm chí đến cả khi kết thúc tiết học buổi chiều, cũng chẳng thấy một tin nhắn nào từ cô.

Đây là..bỏ cuộc rồi sao?

Mất tích tận đến hôm thứ ba, Tịch Ngưng từ bóc hơi lại hiện diện đứng trước mặt anh.

Lần này cô đeo khẩu trang rồi đến trong góc nhà ăn, cô đem khay đồ ăn từ trong tay một người mua hộ rồi bước tới chỗ Thương Mộ Nghiêm đang ngồi ăn.

Ở Trung Quốc hai tháng, Tịch Ngưng thế mà lại đổ bệnh, trời vừa mới trở tuyết, giờ lại mưa phùng quanh ngày, sau đó lại có trận bão tuyết rơi xuống dày đặc.

Tịch Ngưng không chú trọng sức khoẻ, cứ nghĩ thời tiết Trung Quốc không bằng ở Mỹ, cuối cùng lại thật sự đổ bệnh, sốt tận hai ngày trời.

Tịch Ngưng gương mặt còn ửng đỏ, đôi mắt hơi hơi nặng nề nhấc lên nhìn anh, Thương Mộ Nghiêm lạnh lẽo nhìn gương mặt cô như đang phát bệnh, đáy mắt anh xuất hiện sự tĩnh mịch, anh xa cách nói:''Tới đây làm gì?''

Chưa đợi cô trả lời lại cảm nhận một luồn khí nóng từ người trước mặt, thái độ anh không biết tại sao mấy hôm này lại có chút âm dương quái khí, mặt mày khó coi đen kịt, nhưng khi nhìn thấy sự khác lạ của cô, trong giọng nói mang theo chút băng vụn:''Bệnh?''

Tịch Ngưng cười nhạt lắc đầu, cô dùng tay chống thái dương, giọng có chút khàn:''Em chỉ buồn ngủ một lát thôi.''

Thương Mộ Nghiêm lúc này mới nhíu mày nhìn cô, sự khó chịu buồn bực không lòng bỗng nhiên giảm xuống.

Cả người cô đều không có sức sống, giống như con gà buồn ngủ mà đầu cứ gục lên gục xuống, uể oải đến không thể trêu chọc anh nổi, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm gợn lên một sự khác lạ, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì mà cúi đầu nhìn phần cơm của mình.

Sau đó đột nhiên một phần đùi gà chiên được ai đó đặt vào dĩa cơm cô.

Tịch Ngưng kinh ngạc, mở to mắt nhìn anh.