Sao cậu lại tới đây đúng lúc vậy?
Cô gái chơi nhạc đó quyết định sẽ trở thành chiến binh rồi.
Thật sao? Tuyệt quá!
Bố cháu đã phải ngỏ lời nhiều nhỉ?
Vâng. Nhưng khi có thể chơi nhạc giúp đám trẻ trong trại trẻ vui vẻ hơn, cô ta đã chấp nhận.
Cậu đến tận đây để thông báo chuyện này thôi sao?
Bố tớ quyết định cho tớ học ở đây.
Hả? Không thể nào? Trường cậu học vẫn rất tốt mà.
Do ông chuyển đến đây. Bố muốn ông dạy dỗ cháu nên đã chuyển trường cho cháu. Cháu đến đây đúng lúc thấy cô gái đó đang hỏi han mụ phù thủy, và suýt bị giết. Đó không phải là chiến binh ông đang tìm kiếm chứ?
Chắc chắn rồi, ta đã nghĩ việc tìm kiếm còn kéo dài hơn cơ. Giờ là việc thuyết phục con bé.
Cháu không muốn cùng đội với cô ta.
Lucasta tuyệt vời như vậy mà! Cậu ấy đã đánh bại một phù thủy đấy! Cậu ấy rất cần trong đội. Cậu không thấy sao? Cậu ấy rất mạnh! Cháu ủng hộ hai tay. Cháu sẽ thuyết phục cậu ấy bằng mọi cách.
Những hôm sau, cô sốt cao, nằm trên giường. Ông Augusta và Bánh Bao đến nhà hỏi thăm cô. Nhưng cô đóng cửa phòng không để ai vào. Dù là ai cũng kệ, cô không muốn để người lạ vào phòng cô đâu. Hai ông cháu nghĩ hết hi vọng thuyết phục cô.
Sau khi khỏi bệnh, cô sang nhà ông Augusta.
Chào Lucasta! Tớ mong đợi cậu mãi đấy! – Bánh Bao reo lên vui sướng.
Tưởng cô không bao giờ đặt chân vào đây mới phải! – Tiểu Phong lạnh lùng.
Ông Augusta cũng tỏ ra vui mừng.
Mong ông có thể nói rõ mọi thứ ạ.
Tiểu Phong nói nhỏ với Bánh Bao: “Cậu nói mạnh sao? Đánh một trận đã ốm liệt giường!”
Truyền thuyết kể lại rằng tồn tại song song với con người có cả yêu ma ác quỷ biến con người thành nô lệ của chúng, giết chóc con người để mua vui cho chúng. Bọn ác ma có phép thuật hơn hẳn con người. Con người bị giết chóc dã man, phải chạy trốn các nơi để giữ sinh mệnh mỏng manh của mình. Con người hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng. Họ đã dâng hương cầu khấn thần linh. Cuộc sống của thần và người là tách biệt nhau. Tuy nhiên, một số vị thần thương hại con người, và nhận thấy sự ngông cuồng của bọn ma quỷ, nên đã ban sức mạnh cho một số chiến binh thiện chiến của loài người. Sức mạnh được tăng cường cùng với sự luyện tập chăm chỉ. Do đó, các chiến binh đã ngày đêm rèn luyện, kiểm soát sức mạnh này một cách thuần thục. Rồi họ đứng lên đánh lại bọn yêu quái, phá các hang ổ chúng trú ngụ. Bọn ma quỷ đã bị đánh bại, không còn dám ngông nghênh nữa. Thế nhưng bọn chúng vẫn tìm cách tồn tại đến ngày nay, tu luyện sức mạnh để trả thù loài người và âm mưu làm bá chủ thế giới. Các anh hùng được người người ca tụng. Sau khi chết, họ được thờ cúng trở thành các truyền thuyết. Linh hồn họ lựa chọn các thế hệ tiếp nối ý chí họ để truyền sức mạnh tiếp tục tiêu diệt yêu ma bảo vệ cuộc sống của con người qua hàng trăm hàng ngàn năm sau.
Ông Augusta từng là một chiến binh chiến đấu chống lại ma quỷ. Sau bao nhiêu trận đấu, tuổi già, thương tật làm ông suy yếu, không còn mạnh như thời trai tráng. Hiện tại, ông tập hợp các chiến binh, hướng dẫn nhiệm vụ và dạy họ khai thác sức mạnh bản thân, truyền lại những kinh nghiệm cả đời với hi vọng thế hệ trẻ sẽ nối tiếp và bảo vệ thế giới như những thế hệ chiến binh trước đó. Bốn trong năm chiến binh đã được tìm thấy. Phù thuỷ Bóng Tối đã lén theo chân ông đến tận ngôi làng này để tìm diệt các tân binh mới. Mụ vô cùng căm ghét chiến binh, nhưng sức mạnh của mụ không diệt được các chiến binh công lý người lớn nên mụ thường tìm giết các tân binh mới. Mụ là một phù thuỷ xấu xa, chuyên bắt người sống để điều chế thuốc. Mụ phù thuỷ tới ngôi làng nhỏ này, mang theo nhiều cơn gió lốc, khiến ông Augusta nghi ngờ về sự hiện diện của mụ, đã truy lần tung tích của mụ ngăn mụ làm chuyện xấu.
…
Cô suy tư. Cô không bao giờ tin nổi một ngày nào đó cô lai đi tiêu diệt yêu quái. Trọng trách này thực sự quá lớn lao rồi. Mình có thể gánh vác không?
Ta sẽ giết ngươi, con yêu quái xấu xa kia!
Haha! Người nhìn lại bản thân xem! Người chỉ là một cô gái vô dụng, chẳng bảo vệ nổi bản thân thì bảo vệ ai được.
Không phải! Ta là chiến binh đi diệt bọn ác ma các ngươi.
Đừng tự biến mình thành trò hề nữa! Xem đây! Con quỷ biến thành con rắn khổng lồ, miệng há to hơn cả căn nhà của cô, ngoạm lấy đầu cô….
Không! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!
Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, đầu óc nửa tỉnh nửa mê. Ra chỉ là một cơn ác mộng.
Cả ngày cô lưỡng lự nửa muốn trở thành một anh hùng có thể cứu được nhiều người nửa lại sợ. Mình còn phải đi học nữa, sao có thể làm anh hùng được. Mình chưa sẵ sàng. Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành anh hùng đâu, mình không thể để phí sức mạnh này được! Bảo vệ thế giới nghe thật oai! Có điều mình không làm được thì sao? Tên đó đã bảo mình hay do dự chỉ mang đến tai ương cho người khác. Như vậy là mình làm không được sẽ gây hại cho mọi người. Mình nên làm gì đây?
Cô đến nhà ông Lucasta, gặp một nữ chiến binh mới, Sherry. Sherry có mái tóc ngắn, vàng và bồng bềnh. Xước một cái nơ xanh lá. Cô mặc trên người một chiếc váy xòe rất đáng yêu. Cậu ấy là thiên kim tiểu thư sao? Cô nghĩ. Ngay cả nói năng cũng rất nhỏ nhẹ, lễ phép. Cô ấy vừa giàu có, vừa dễ thương hiền lành như thế, mình sao có thể sánh với cô ấy chứ! (Lại bắt đầu đi so sánh với người khác rồi).
Bánh Bao sốt sắng đón tiếp Sherry nồng nhiệt. Sherry cầm cây đàn vĩ cầm, để nó trên vai và kéo dây. Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe. Cô ngưỡng mộ Sherry lắm lắm, càng thêm phần thán phục khi biết cô ấy đoạt giải nhất trong cuộc thi âm nhạc của thành phố.
Cô và Sherry sau đó được nghe giảng về những nhiệm vụ và phẩm chất cần có ở người dũng sĩ. Những ngày hôm sau, họ thực hiện các bài tập để khống chế sức mạnh và được huấn luyện cách chiến đấu. Cô thích thú với lời giảng của ông Augusta. Ông thường pha giọng điệu hài hước vào bài giảng của mình.
Có vẻ trở thành anh hùng không phải điều gì quá tệ, ít nhất bất cứ ai cũng có thể trở thành một người anh hùng. Điều quan trọng chính là có đủ dũng cảm để đứng ra bảo vệ người khác không. Ít một người nào có thể làm được điều này. Ít một người nào có thể vứt bỏ lợi ích cá nhân của bản thân mà hi sinh vì lợi ích của người khác. Chỉ một điều này thôi nghe có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực làm được lại là một điều phi thường. Thường thì, chỉ có bố mẹ, anh em ruột thịt, người yêu có thể không màng bản thân mình. Điều này cô nghĩ mình có thể hiểu được. Cô không dám khẳng định mình có đủ dũng khí để chống lại bóng tối của thế giới. Nhưng có lẽ cô sẽ tiếp tục tham gia vào đợt huấn luyện chiến binh. Đơn giản vì kẻ thù cô đã gặp muốn ăn thịt con người, muốn xâm lăng thế giới loài người, và trong số đó có thể có cả cô và ngôi làng cô. Khoan nói chuyện đao to búa lớn đi cứu người, nhưng ít nhất cô cũng phải bảo vệ bản thân mình và gia đình của mình, bởi vì cô nắm giữ sức mạnh, cô không thể trốn tránh được.
Những ngày đầu huấn luyện chủ yếu về lý thuyết sơ đẳng, không khó khăn lắm. Tuy nhiên những ngày sau kiểm tra về thể lực, Lucasta như cá nằm trên thớt; thở ra hồng hộc, thở vào hùng hục, cơ mà vẫn chưa hoàn thành được nửa bài tập. Cô cảm thấy mình có thể đột quỵ bất cứ lúc nào. Đã thế lại có tên khó chịu bên cạnh luôn kiểm tra và soi mói cô từng li một. Tiểu Phong châm biếm cô đủ thứ về thể lực yếu đuối, chân tay vụng về, não ngắn, kỹ thuật xoàng xĩnh, không có nổi một tiềm năng nào. Bất cứ một hành động sai phạm nào đều bị cậu ta chỉ trích gay gắt. Rõ ràng là đang cố ý chọc khía cô để cô phải bỏ cuộc mà. Thực sự những lời của cậu ta tỏ ra có tác dụng, cô nghe mà chỉ biết im lặng và thở dài trong lòng. Thế là cô bỏ cuộc "thật" luôn, ngủ liền một mạch ở bãi tập đến sáng không ăn uống gì. Nếu vài ngày nữa cô không còn chịu nổi, cô sẽ lẳng lặng rời khỏi, cô suy nghĩ. Hôm nay mẹ cô trực ca đêm ở trạm xá nên không về nhà và cũng không biết con mình lại dám bỏ bữa. Nếu không cô đã bị ăn mắng một trận lên trời xuống biển rồi.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Phong tỏ ra không hài lòng về sự vắng mặt của Lucasta. Ba bạn cùng ông Augusta cùng đến bãi tập sau nhà. Đến nơi, mọi người phải trố mắt nhìn.
Lucasta, cậu ở đây suốt đêm qua sao? – Bánh Bao ôm đầu kêu lên.
Lucasta đang nằm dưới đất, lơ mơ tỉnh dậy thấy mọi người đứng ở trước mặt. Hình như trời sáng rồi. Trời sáng rồi? Cô bật người ngồi dậy.
Ha ha, tớ ngủ quên mất. – Lucasta đáp lời Bánh Bao.
Bánh Bao cạn lời. Lucasta được trở về nghỉ ngơi. Có vẻ như làm chiến binh là quá sức đối với cô. Thật may là Bánh Bao chịu nghe cô nói, chịu hướng dẫn cô nhiệt tình, lại không giận dữ khi cô hỏi nọ hỏi kia. Người bạn tốt là đây chứ đâu.
Ông Augusta đã chia nhóm bốn người thành hai cặp luyện tập cùng nhau. Bánh Bao với Lucasta là một cặp. Tiểu Phong với Sherry thành cặp còn lại. Hai cặp đánh trận giả đối kháng nhau. Khỏi phải nói, cô và Bánh Bao luôn thua trước đội của Tiểu Phong và Sherry.
Sau vài ngày trải nghiệm, Lucasta cảm thấy bản thân thật sự không phù hợp làm một chiến binh. Cô quyết định sẽ dừng lại. Nhưng cô lại gặp khó khăn không tưởng, chính là bản thân cô. Cô phải rời đi thôi, nhưng cô lại không dám mạnh dạn nói lên quyết định của mình, thà cứ đánh rớt cô rồi đuổi cô đi còn nhanh hơn. Mỗi lần gặp ông Augusta, cô lại lưỡng lự không dám bày tỏ suy nghĩ, cuối cùng đẩy đi đẩy lại, cô quên mất chuyện định thực hiện. Vậy là mãi cô chẳng tìm được cơ hội thích hợp để nói và mắc kẹt ở đây. Việc nói không với người khác đối với cô như một điều gì kinh dị lắm, ngặt nghèo lắm. Chỉ cần nói không đồng ý làm chiến binh nữa là xong mà, nhưng nếu nói không đồng ý thì tại sao lúc đầu lại tham gia huấn luyện. Ông Augusta sẽ nghĩ cô là một kẻ không đáng tin như thế nào. Tâm trí cô bị xoáy mãi vào trong mớ suy nghĩ hỗn độn như thế. Cô phải làm sao mới được đây.
Tuy nhiên thật may mắn vì hình như cô không cần nói nữa thì có người tự động đến giúp cô. Tiểu Phong chướng mắt cô. Cậu ra lời thách đấu trong cuộc đánh trận giả, nếu để thua cậu, cô sẽ phải ra đi khỏi đội chiến binh công lý. Còn nếu thắng, cậu sẽ chấp nhận cô là một thành viên ở trong đội. Vậy thì chỉ việc thua là được.ư
Tiểu Phong, như thế tàn nhẫn quá! – Bánh Bao ra chiều bênh vực cho Lucasta. – Chuyện này tớ không chấp nhận, Lucasta cũng không đồng ý đâu. Đừng tự làm theo ý mình. Chuyện Lucasta trong đội hay không là do ông quyết định.
Bánh Bao ngạc nhiên khi Lucasta cầm mép áo của Bánh Bao kéo lại, và cô gật đầu đồng ý với những gì Tiểu Phong đưa ra.
Lucasta, cậu nghĩ mình có thể thắng được Tiểu Phong sao? – Bánh Bao kinh ngạc vô tận.
¿???!!! Tất nhiên là sẽ thua rồi, cô nghĩ. Đây chính là cơ hội tốt để cô rời khỏi đội và trở về cuộc sống của ngày xưa.
Vào trận đấu, Bánh Bao đã kiếm được chỗ ẩn nấp tốt. Tuy nhiên cậu phải trố mắt lên nhìn thấy đồng đội của mình đang đứng hiên ngang như để gọi kẻ thù đến. Quả nhiên Tiểu Phong đã tìm đến.
Đứng trước mặt tôi như vậy, cậu đang giỡn mặt tôi sao?
Cậu ta không ngần ngại bóp cò súng. Đoàng. Lucasta giật mình nhìn lại. Cô không dính bất kỳ viên đạn nào cả. Bánh Bao người vừa chạy lên phía trước đã che chắn cho cô. Cậu bị dính sơn bê bết. Cậu nói với Lucasta giọng đầy "đau đớn và cảm động":
Lucasta, cậu phải sống. Đội không thể thiếu cậu được. Tớ nguyện hi sinh vì cậu, thế nên cậu phải sống nốt cả phần của tớ. Hãy trả thù cho tớ. Tớ tin tưởng ở cậu.
Sự hi sinh của Bánh Bao đã thổi vào cô "một tia hi vọng khao khát được sống. Tấm chân tình của cậu đã làm cảm động được cô. Cô như được truyền thêm sinh lực, quyết tâm trả thù cho Bánh Bao."
Chỉ là đánh trận giả thôi, có cần phải diễn sâu như thế không? Sởn cả da gà. – Tiểu Phong giội gáo nước lạnh vào Bánh Bao mới yên.
Tiểu Phong cầm súng lên nhằm Lucasta bắn thẳng tay.
Hả? – Bánh Bao phải thốt lên. Vì cậu bị Lucasta lôi ngay trước mặt cô để đỡ đạn từ Tiểu Phong.
Bánh Bao đã bị loại rồi. Cậu đang ăn gian. – Tiểu Phong ra điều khó chịu nói.
Đâu có ai cấm lấy xác chết để đỡ đạn. – Lucasta trả lời.
Á? Ác quá Lucasta, xác chết nào ở đây, tớ chưa chết thật đâu, sao có thể coi tớ là xác chết được?
Rồi cô chạy vào gốc cây tránh đường đạn của Tiểu Phong. Bánh Bao chết tiệt, tự dưng khiến mình muốn thay đổi quyết định. Cô lấy luôn cả súng của Bánh Bao, hai tay hai súng nhắm vào Tiểu Phong.
Ông Augusta quan sát thấy, mỉm cười. Lần đầu tiên, Lucasta đánh nghiêm túc như một trận đấu thực sự.
Bánh Bao cũng hồn bay phách lạc luôn. Cậu ấy dùng luôn cả hai khẩu súng? Cậu còn chưa bao giờ nghĩ tới. Ngầu quá! Nhưng cậu phải ỉu xìu vì Lucasta bắn lệch liên tiếp. Căn bản hai khẩu súng không dễ nhắm mục tiêu cho lắm và cộng thêm độ nặng tăng gấp đôi nữa.
Bánh Bao, cậu chết rồi, đừng có tự động đến đỡ đạn cho người khác.
Cậu sử dụng súng là số một rồi, chơi súng với người nghiệp dư mới là không công bằng đấy.
Trong lúc đó, Lucasta đã trốn thoát, giấu kín mình trong một bụi cây. Lúc này cô giật mình nhớ ra, không phải mình định chịu để thua rồi rời khỏi đội chiến binh sao? Tại sao mình lại quên khuấy mất mà đánh nghiêm túc vậy. Đi ra và lãnh đạn thôi.
Cô bước ra cầm súng bắn thẳng. Lucasta không nhắm bắn Tiểu Phong mà bắn bừa lên phía trên. Tiểu Phong nghe thấy tiếng động lập tức quay lại bắn cô một phát. Đạn sơn trúng vào người cô dây bẩn ra áo. Cậu có chút ngạc nhiên khi cảm nhận đường đạn chệch mình đến hàng tá mét.
Cô thua rồi.
Tuy nhiên, thế quái nào viên đạn của cô lại bắn rơi quả cam trên cây, sơn rơi xuống đầu Tiểu Phong. Quả cam cũng rơi xuống trúng đầu cậu, lăn xuống, cậu đưa tay lên bắt được. Tay cậu dính sơn. Bánh Bao chạy đến nhìn thấy Tiểu Phong và Lucasta đều dính sơn, cậu hớn hở reo lên:
Tiểu Phong bị bắn hạ rồi. Cậu vẫn là lợi hại nhất Lucasta.
Đừng nói giỡn, Lucasta chưa bắn trúng tớ.
Thế sao cậu lại bị dính sơn? Rõ là bắn trúng cậu rồi.
Cậu…! – Tiểu Phong coi như không tính toán với Bánh Bao.- Trúng thì trúng nhưng Sherry vẫn chưa bị bắn hạ, nên đội tớ là đội giành chiến thắng.
Aaaaaaahhhhhhhhhhhhh! – Bánh Bao sực nhớ ra hét toáng lên. - Phải rồi còn Sherry nữa! Không tính không tính, Lucasta đã đối chọi cậu một mình, cậu ấy đã hạ được cậu rồi là cậu ấy thắng.
Cậu có tranh biện nữa thì luật vẫn là luật.
Sherry xuất hiện, tươi cười nói:
Luật là luật nhỉ?
Bánh Bao hụt hẫng. Ai dè Sherry cầm súng của Lucasta bắn vào mình, tất cả đều kinh ngạc.
Giờ tớ đã bị bắn hạ rồi, nên hai đội hòa nhau nhỉ?
Bánh Bao và Lucasta trố mắt nhìn Sherry. Cô chỉ nói:
Hai người có giao kèo thắng và thua, còn hòa thì hình như không có giao kèo nào. Nghĩa là Lucasta đành phải ở lại đội thôi nhỉ?
Cậu quá tuyệt vời, Sherry! – Bánh Bao không tiếc lời cảm thán.
Tiểu Phong cũng không còn nói gì được, đành phải chấp nhận kết quả của trận đấu.
Cậu đang giúp tớ? Cậu muốn tớ ở trong đội?
Lucasta thốt lên với cô bạn. Như sét đánh ngang tai trước hành động của Sherry, Lucasta luôn tự ti cho rằng không ai muốn chơi với mình.
Ừ, sau này chúng ta cùng cố gắng nhiều nhé!
Lucasta lần này đơ người ra. Sherry muốn cô ở trong đội. Cô nghĩ mình đang vui lắm! Giờ thì mình có đủ động lực để tiếp tục cố gắng huấn luyện và cùng chiến đấu với bạn bè.
Một cuộc gọi điện thoại reo lên, âm thanh từ đầu dây bên kia vang lên:
Nơi cuối cùng ở thành phố Thần Tiên.
Ông Augusta cúp điện thoại xuống. Ông nhìn về một nơi mơ hồ. Điểm đến cuối cùng.